TuyetNgaNguyenThuy
01-08-2011, 09:38 PM
Con dốc
http://1.bp.blogspot.com/-GbJ-lf5WyDw/Tjazt0Kl8LI/AAAAAAAAAaQ/83JNzx1v_do/s320/74867_1334462621553_1830704196_604695_5998684_n.jpg (http://1.bp.blogspot.com/-GbJ-lf5WyDw/Tjazt0Kl8LI/AAAAAAAAAaQ/83JNzx1v_do/s1600/74867_1334462621553_1830704196_604695_5998684_n.jpg)
Buổi chiều ngược xuôi trên dốc
Chợt nghe lặng lẽ trong hồn
Bước chân xoáy vào dấu vết
Lạnh lùng ai đã bỏ không
Mùa thu vẫn giống xa xưa
Heo may vội vã suốt mùa
Đổi thay có như ngày cũ
Niềm riêng có vẫn như mưa
Gió ơi cuốn thành cơn lốc
Cát bụi cuộn lên thành dòng
Miệt mài miệt mài xuôi ngược
Trên sườn dốc vẫn long đong
Chiều nay gió mùa quay tít
Bạch dương nặng trĩu hai hàng
Có nghe bước đời tất bật
Mà niềm riêng cứ riêng mang ...
AlreadyTuTe
http://4.bp.blogspot.com/-JNgl0GRgBKA/Tja0F2pHzMI/AAAAAAAAAaU/czhUVCrgWRY/s320/dalat02.jpg (http://4.bp.blogspot.com/-JNgl0GRgBKA/Tja0F2pHzMI/AAAAAAAAAaU/czhUVCrgWRY/s1600/dalat02.jpg)
buổi chiều đi xuống con dốc
đưa tay chào chiếc bóng mình
bổng dưng thấy đời quạnh vắng
rơi vào lòng chút lặng thinh ...
quanh đây mùa đông đi vội
xác xơ chiếc lá cong vành
lặng im nghe chiều gió nổi
đâu ngờ tuổi lá thôi ... xanh ...
ta buồn hay vui không rõ ...
giang tay ôm hết bốn mùa
mới hay người lạc đâu đó ...
nên bốn mùa khóc gió mưa !
chuyện kể một ngày phố nắng
ngẩn ngơ, khúc khích .. mình cười ...
bởi người muôn đời mây trắng ...
hong mộng chiều vàng ... thế thôi ...
Nắng Xanh
http://1.bp.blogspot.com/-uPKwXjea4Vs/Tja0R1DBI5I/AAAAAAAAAaY/d1B-IwVKdVo/s320/154431_164416790264630_130385377001105_322392_7928692_n.jpg (http://1.bp.blogspot.com/-uPKwXjea4Vs/Tja0R1DBI5I/AAAAAAAAAaY/d1B-IwVKdVo/s1600/154431_164416790264630_130385377001105_322392_7928692_n.jpg)
Buổi chiều lang thang con dốc
Hoàng hôn chết giữa chân đồi
Trời buồn tự dưng than khóc
Mưa phùn thoáng qua tim côi
Ai đi về nơi xứ khác
Ôm theo vạt nắng dịu nồng
Cho mưa phùn rơi man mác
Tình người bỗng hoá mùa đông
Mưa rơi rồi mưa cũng tắt
Khác gì vạt nắng người mang
Tình yêu là một khoảnh khắc
Cho hai kẻ đến vội vàng
Tháng năm đi về phố núi
Rừng xanh bỗng cỗi cằn già
Hai mươi năm đời gió bụi
Đi về cũng chỉ mình ta !
Cỏ May
nguồn :xuyenchiblogspot.com
http://1.bp.blogspot.com/-GbJ-lf5WyDw/Tjazt0Kl8LI/AAAAAAAAAaQ/83JNzx1v_do/s320/74867_1334462621553_1830704196_604695_5998684_n.jpg (http://1.bp.blogspot.com/-GbJ-lf5WyDw/Tjazt0Kl8LI/AAAAAAAAAaQ/83JNzx1v_do/s1600/74867_1334462621553_1830704196_604695_5998684_n.jpg)
Buổi chiều ngược xuôi trên dốc
Chợt nghe lặng lẽ trong hồn
Bước chân xoáy vào dấu vết
Lạnh lùng ai đã bỏ không
Mùa thu vẫn giống xa xưa
Heo may vội vã suốt mùa
Đổi thay có như ngày cũ
Niềm riêng có vẫn như mưa
Gió ơi cuốn thành cơn lốc
Cát bụi cuộn lên thành dòng
Miệt mài miệt mài xuôi ngược
Trên sườn dốc vẫn long đong
Chiều nay gió mùa quay tít
Bạch dương nặng trĩu hai hàng
Có nghe bước đời tất bật
Mà niềm riêng cứ riêng mang ...
AlreadyTuTe
http://4.bp.blogspot.com/-JNgl0GRgBKA/Tja0F2pHzMI/AAAAAAAAAaU/czhUVCrgWRY/s320/dalat02.jpg (http://4.bp.blogspot.com/-JNgl0GRgBKA/Tja0F2pHzMI/AAAAAAAAAaU/czhUVCrgWRY/s1600/dalat02.jpg)
buổi chiều đi xuống con dốc
đưa tay chào chiếc bóng mình
bổng dưng thấy đời quạnh vắng
rơi vào lòng chút lặng thinh ...
quanh đây mùa đông đi vội
xác xơ chiếc lá cong vành
lặng im nghe chiều gió nổi
đâu ngờ tuổi lá thôi ... xanh ...
ta buồn hay vui không rõ ...
giang tay ôm hết bốn mùa
mới hay người lạc đâu đó ...
nên bốn mùa khóc gió mưa !
chuyện kể một ngày phố nắng
ngẩn ngơ, khúc khích .. mình cười ...
bởi người muôn đời mây trắng ...
hong mộng chiều vàng ... thế thôi ...
Nắng Xanh
http://1.bp.blogspot.com/-uPKwXjea4Vs/Tja0R1DBI5I/AAAAAAAAAaY/d1B-IwVKdVo/s320/154431_164416790264630_130385377001105_322392_7928692_n.jpg (http://1.bp.blogspot.com/-uPKwXjea4Vs/Tja0R1DBI5I/AAAAAAAAAaY/d1B-IwVKdVo/s1600/154431_164416790264630_130385377001105_322392_7928692_n.jpg)
Buổi chiều lang thang con dốc
Hoàng hôn chết giữa chân đồi
Trời buồn tự dưng than khóc
Mưa phùn thoáng qua tim côi
Ai đi về nơi xứ khác
Ôm theo vạt nắng dịu nồng
Cho mưa phùn rơi man mác
Tình người bỗng hoá mùa đông
Mưa rơi rồi mưa cũng tắt
Khác gì vạt nắng người mang
Tình yêu là một khoảnh khắc
Cho hai kẻ đến vội vàng
Tháng năm đi về phố núi
Rừng xanh bỗng cỗi cằn già
Hai mươi năm đời gió bụi
Đi về cũng chỉ mình ta !
Cỏ May
nguồn :xuyenchiblogspot.com