silk_flower109
19-08-2011, 10:28 AM
Trong một buổi tối gần đây, đi dạo biển với chị tôi, vô tình nhắc lại những chuyện vui từ những cái ngày còn bé xíu, một vài kỉ niệm đã mười mấy năm nhưng vẫn đọng lại ở tôi, và cả chị tôi nữa.
Cái ngày tôi còn bế trên tay, chị Ngọc ru tôi ngủ trên chiếc võng nhỏ, khi tôi đã say giấc thì chị leo lên võng ngủ luôn.... và rồi.. "Bịch"... chị ấy đạp tôi từ trên võng xuống dưới nền :92:(nghe chị kể lại).. cứ vài lần như thế, bà nội lấy dây thừng buộc cả hai chị em lại :D, eo ơi, ngủ dậy tưởng mình bị bắt cóc rồi chứ :D.
Cái ngày nhà tôi làm bánh, tôi còn học mẫu giáo, mẹ cho làm mấy công việc nhẹ, ai làm nhiều mẹ còn cho tiền lương nữa, và thế là... chị em tôi đua nhau mà làm, vừa hí hửng, vừa ca hát, cười đùa, cả 7 chị em (chưa có bé út) cùng với anh rể bây giờ và mấy chị được mẹ thuê về làm nữa, eo ơi, thêm vài con vịt nữa là ngừơi ta dạo chợ nhà tôi rồi _ _!..
Đến khi tôi lên cấp 1, vốn nhút nhát, lại dễ ăn hiếp, mỗi khi ra cái công viên gần nhà chơi là lại có một đám con trai xúm vào ăn hiếp, chỉ biết sợ và khóc thôi :92:.. chị Bích cũng hiền như tôi vậy, ấy mà khi gặp cái cảnh tôi bị đám ấy xúm lại ăn hiếp, chị Bích chẳng còn nhớ mình là bột cô bé hiền lành nữa, lao thẳng vào quýnh nhau với đám con trai ấy (dám bắt nạt em gái tao này)... ui... yêu chị mình quá đi mất :icon8:.. kể từ ngày ấy chị Bích cá tính hẳn lên, bản tính nhút nhát của tôi vẫn còn đấy, nhưng đi với chị Bích thì yên tâm hẳn, chẳng ai dám đụng vào...
Rồi đến khi bé Ân (bé út) ra đời.. một niềm vui nữa của gia đình lại đến.. Khi ấy thì mấy chị em tranh nhau mà bế bé... được vài hôm thì nhường nhau.. đúng là chỉ thích mới mẻ _ _!... Kế thừa giấc ngủ của chị Nhi trên võng, bé Ân được chị Bích và anh Duệ đưa qua đưa lại cái võng ru cho em ngủ (2 anh chị này cho bé chơi trò cảm giác mạnh đây).. khi em đã ngủ ngon.. thì.... "cái mùi gì ấy nhĩ"... ui trời... mấy anh em lăn ra cười bò... cái thời còn nhỏ ấy.. lại lần đầu tiên có em nhỏ trong nhà... thế là chọc nhau cười cho đã... vì cũng là lần đầu tiên thấy có đứa đùn cả ra quần khi ngủ say thế này :21:...
Còn biết bao.. biết bao nhiêu là điều đáng nhớ... chị em mình chạy đua đến nhà thờ đi lễ... rồi cả nhà đi tắm biển, 8 anh chị em ta nắm tay vòng tròn và chơi trò cảm giác mạnh... rồi cả cái ngày mẹ dạy cho mấy bài hát thật là dễ thương, đua nhau hát xem ai hát được nhiều hơn... rồi những lúc gia đình mình ngồi quây quần bên nhau nói chuyện một cách thật tâm tình... cả những khi chị Hương cầm roi đi chăm bầy em ngủ trưa... ''đứa nào mà hé là chị cho một roi nhé'', vậy chứ chị ra ngoài anh em mình lại hùa vào mà giỡn :D, chị đi vô thì lật đật chùm mền lại không là bị ăn roi:D...
Thật hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc khi được sống dưới một mái nhà cùng bố mẹ và các anh chị, đó là điều tôi mà cảm thấy cuộc sống ý nghĩa nhất, cho đến bây giờ, cuộc sống đương nhiên không chỉ là hạnh phúc với hạnh phúc, tôi đã từng trải qua cá gọi là đau khổ, đau vô cùng, đó cũng là thập giá của mỗi người, chắc hẳn ai cũng có, và tôi cũng đã đứng dậy mà đi hết con đường ấy. Giờ đây, tuy những giây phút ấy không còn nữa, chị Hương đã đi theo con đường mà Chúa đã sắp đặt, chị Ngọc lại có gia đình rồi, anh Dũng cũng sắp cưới vợ và ở riêng, anh Long thì lại đi nghĩa vụ rồi, gia đình chẳng còn mấy người để tạo nên cái nụ cười ngày xưa nữa. Nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì có một người mẹ rất mực hoàn hảo, có một người chị luôn sát cánh để chúng tôi có thể trao hết những tâm tình của mình cho nhau,có một người em gái dễ thương, có một người bố đã quay trở lại, có một bà nội hết lòng yêu cháu... Gia đình là thế, chỉ cần có thế thôi cũng khiến tôi mỉm cười và cảm thấy cuộc sống vô cùng ý nghĩa.
Cái ngày tôi còn bế trên tay, chị Ngọc ru tôi ngủ trên chiếc võng nhỏ, khi tôi đã say giấc thì chị leo lên võng ngủ luôn.... và rồi.. "Bịch"... chị ấy đạp tôi từ trên võng xuống dưới nền :92:(nghe chị kể lại).. cứ vài lần như thế, bà nội lấy dây thừng buộc cả hai chị em lại :D, eo ơi, ngủ dậy tưởng mình bị bắt cóc rồi chứ :D.
Cái ngày nhà tôi làm bánh, tôi còn học mẫu giáo, mẹ cho làm mấy công việc nhẹ, ai làm nhiều mẹ còn cho tiền lương nữa, và thế là... chị em tôi đua nhau mà làm, vừa hí hửng, vừa ca hát, cười đùa, cả 7 chị em (chưa có bé út) cùng với anh rể bây giờ và mấy chị được mẹ thuê về làm nữa, eo ơi, thêm vài con vịt nữa là ngừơi ta dạo chợ nhà tôi rồi _ _!..
Đến khi tôi lên cấp 1, vốn nhút nhát, lại dễ ăn hiếp, mỗi khi ra cái công viên gần nhà chơi là lại có một đám con trai xúm vào ăn hiếp, chỉ biết sợ và khóc thôi :92:.. chị Bích cũng hiền như tôi vậy, ấy mà khi gặp cái cảnh tôi bị đám ấy xúm lại ăn hiếp, chị Bích chẳng còn nhớ mình là bột cô bé hiền lành nữa, lao thẳng vào quýnh nhau với đám con trai ấy (dám bắt nạt em gái tao này)... ui... yêu chị mình quá đi mất :icon8:.. kể từ ngày ấy chị Bích cá tính hẳn lên, bản tính nhút nhát của tôi vẫn còn đấy, nhưng đi với chị Bích thì yên tâm hẳn, chẳng ai dám đụng vào...
Rồi đến khi bé Ân (bé út) ra đời.. một niềm vui nữa của gia đình lại đến.. Khi ấy thì mấy chị em tranh nhau mà bế bé... được vài hôm thì nhường nhau.. đúng là chỉ thích mới mẻ _ _!... Kế thừa giấc ngủ của chị Nhi trên võng, bé Ân được chị Bích và anh Duệ đưa qua đưa lại cái võng ru cho em ngủ (2 anh chị này cho bé chơi trò cảm giác mạnh đây).. khi em đã ngủ ngon.. thì.... "cái mùi gì ấy nhĩ"... ui trời... mấy anh em lăn ra cười bò... cái thời còn nhỏ ấy.. lại lần đầu tiên có em nhỏ trong nhà... thế là chọc nhau cười cho đã... vì cũng là lần đầu tiên thấy có đứa đùn cả ra quần khi ngủ say thế này :21:...
Còn biết bao.. biết bao nhiêu là điều đáng nhớ... chị em mình chạy đua đến nhà thờ đi lễ... rồi cả nhà đi tắm biển, 8 anh chị em ta nắm tay vòng tròn và chơi trò cảm giác mạnh... rồi cả cái ngày mẹ dạy cho mấy bài hát thật là dễ thương, đua nhau hát xem ai hát được nhiều hơn... rồi những lúc gia đình mình ngồi quây quần bên nhau nói chuyện một cách thật tâm tình... cả những khi chị Hương cầm roi đi chăm bầy em ngủ trưa... ''đứa nào mà hé là chị cho một roi nhé'', vậy chứ chị ra ngoài anh em mình lại hùa vào mà giỡn :D, chị đi vô thì lật đật chùm mền lại không là bị ăn roi:D...
Thật hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc khi được sống dưới một mái nhà cùng bố mẹ và các anh chị, đó là điều tôi mà cảm thấy cuộc sống ý nghĩa nhất, cho đến bây giờ, cuộc sống đương nhiên không chỉ là hạnh phúc với hạnh phúc, tôi đã từng trải qua cá gọi là đau khổ, đau vô cùng, đó cũng là thập giá của mỗi người, chắc hẳn ai cũng có, và tôi cũng đã đứng dậy mà đi hết con đường ấy. Giờ đây, tuy những giây phút ấy không còn nữa, chị Hương đã đi theo con đường mà Chúa đã sắp đặt, chị Ngọc lại có gia đình rồi, anh Dũng cũng sắp cưới vợ và ở riêng, anh Long thì lại đi nghĩa vụ rồi, gia đình chẳng còn mấy người để tạo nên cái nụ cười ngày xưa nữa. Nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì có một người mẹ rất mực hoàn hảo, có một người chị luôn sát cánh để chúng tôi có thể trao hết những tâm tình của mình cho nhau,có một người em gái dễ thương, có một người bố đã quay trở lại, có một bà nội hết lòng yêu cháu... Gia đình là thế, chỉ cần có thế thôi cũng khiến tôi mỉm cười và cảm thấy cuộc sống vô cùng ý nghĩa.