PDA

View Full Version : Bài học về lòng trung thực



huyencoi
14-11-2011, 05:29 PM
http://a8.vietbao.vn/images/vn888/hot/v2011/20110421-205905-1-176572.jpeg




Ảnh minh họa
Gia đình tôi đã có những thời điểm rất khó khăn, và việc tôi học đại học là một gánh nặng thêm cho những khó khăn đó. Có những lúc tôi đã nghĩ mình sẽ bỏ học và kiếm một việc gì đó để giúp đỡ gia đình, nhưng rồi chính tôi nhận ra rằng, nếu tôi từ bỏ lúc này, gánh nặng đó sẽ càng nặng thêm.
Nghe lời bạn bè, tôi dành hai phần ba tiền ăn trong tháng tới gõ cửa một trung tâm gia sư trên con đường Giải Phóng ngập bụi. Và tại đây, người ta đã “dạy” tôi nói dối một cách bài bản nhất.
Họ dạy tôi rằng, muốn được các gia đình thuê dạy con em họ và muốn có thù lao cao, thì trước hết, phải đóng cho mình cái "mác” giáo viên” dù bạn có đang là bất kì ai chăng nữa. Và tôi, sinh viên năm hai một trường đại học không mấy danh tiếng, đã khoác lên mình lí lịch: giáo viên trường LTV, tốt nghiệp Đại học SP HN, khóa 04-08…
Để chắc chắn, trung tâm còn phát cho tôi một tờ lí lịch của chính mình với tên khác, ngành học khác, nghề nghiệp khác và dặn “về nhớ học thuộc lòng” lỡ gia đình họ cẩn thận muốn kiểm tra. Kèm theo đó là một tờ giấy photo tấm bằng tốt nghiệp của ai đó mà khuôn mặt và những dòng chữ đều nhòe nhoẹt.
Để lại hai phần ba tiền ăn trong tháng của mình lại đó, tôi mang về nhà những tờ giấy để “học thuộc” và ghi nhớ địa chỉ trung tâm đưa cho với mong muốn có tiền tiếp tục việc học ở trường.
Mọi chuyện không dễ như tôi tưởng, bài học thuộc lòng đã tập rất nhiều lần ở nhà vẫn làm tôi lúng túng đỏ mặt ngượng ngùng. Cái cảm giác có lỗi vì nói dối, khi trước mặt tôi là bà cụ gần 70 tuổi và cô nhóc đáng yêu, cháu nội của cụ năm nay bước vào cấp hai, làm tôi cúi gằm mặt suốt cả buổi nói chuyện.
Trái với thái độ của tôi là nụ cười phúc hậu và niềm nở của cả hai bà cháu, có vẻ cả hai rất trông đợi cuộc gặp này. Bố mẹ đang làm việc tại nước ngoài, cô bé ở nhà với ông bà nội, vì thế, thù lao dạy cho bé không thành vấn đề, chỉ làm sao cô bé học tốt và luôn có cảm giác vui vẻ là được.
Hoàn thành vai diễn trở về, tôi đổ vật xuống chiếc giường chua mùi mồ hôi trong kí túc xá. Tôi có thể tiếp tục vai diễn và nhận mức thù lao như đã thỏa thuận?
Tôi biết chắc rằng nếu mình làm như vậy gia đình cô bé cũng không thể biết rằng tôi đã nói dối, hơn nữa họ lại có điều kiện, chỉ cần mình dạy tốt là được. Ý nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu tôi như lời bào chữa cho những lời nói dối trá của mình. Tôi thiếp đi khi miên man nghĩ về một cuộc sống bớt chật vật trên đôi vai của bố mẹ.
Chìm trong giấc mơ về cô bé lộng lẫy váy áo như một thiên thần mà tôi mơ ước suốt thời thơ ấu đầy lam lũ, tôi choàng tỉnh khi thiên thần có đôi cánh mà không thể bay, ngóng đôi mắt chong chong mở lên cao xa vời vợi… thiên thần không nói dối.
Giấc mơ không ám ảnh tôi, tôi cũng không phải một thiên thần cả trong mơ lẫn ngoài cuộc sống. Nhưng tôi đã quyết định tới ngôi nhà hai bà cháu và nói tất cả sự thật khi tôi còn chưa tới dạy buổi đầu tiên.
Gia đình không muốn thuê tôi nữa vì cái họ thật sự cần là một giáo viên giàu kinh nghiệm vì cô bé sẽ thi vào trường cấp hai chuyên. Tôi trở về kí túc xá, không lấy được khoản tiền ở trung tâm gia sư nhưng thấy lòng mình thật thanh thản, thật khó để học một bài học nói dối.
Thật bất ngờ khi tôi nhận được điện thoại của người bà cô bé, và bất ngờ hơn khi người bà nói với tôi lời cảm ơn, vì đã dạy cô bé - cháu gái của bà bài học về sự trung thực.
(Theo_Dan Tri)

phale
31-03-2012, 10:10 PM
BÀI HỌC VỀ LÒNG TRUNG THỰC
Ngày nọ, ông lão ăn xin gõ cửa một lâu đài tráng lệ”.
Ông nói với người quản gia: “Vì tình yêu của Chúa, xin hãy bố thí cho kẻ nghèo này”.
Người quản gia trả lời: “Tôi phải hỏi ý kiến bà chủ đã”
Bà chủ là một quý bà keo kiệt. Bà nói: “Hãy cho ông lão tội nghiệp một ổ bánh mì. Một thôi nhé. Đưa bánh ngày hôm qua ấy”.
Ông lão trở về gốc cây nơi trú ngụ cả ngày lẫn đêm, ngồi xuống lôi ổ bánh vừa xin được ra ăn. Đột nhiên, răng ông cắn phải vật gì đó rất cứng. Ông lão hết sức ngạc nhiên khi phát hiện ra chiếc nhẫn vàng nạm kim cương mặt ngọc trai.
“Mình thật may mắn !”, ông lão nghĩ thầm. “Mình bán chiếc nhẫn này đi và sẽ có đủ tiền trong một thời gian dài”.
Thế nhưng, lòng trung thực của ông lão ngay lập tức ngăn ý định đó lại: “Không, ta sẽ tìm chủ nhân của chiếc nhẫn và trả nó lại cho họ”.
Bên trong chiếc nhẫn có khắc hai chữ J. X. Ông lão liền đi thẳng đến cửa hàng và tìm hỏi cuốn niên giám điện thoại.
Cả thị trấn chỉ có mỗi một gia đình có tên bắt đầu bằng chữ X : Gia đình Xofaina.
Quyết tâm sống trung thực, ông lão vội đi tìm nhà Xofaina. Và rất bất ngờ vì đó chính là gia đình đã cho ông ổ bánh.
Ông nói với người quản gia : “Tôi tìm thấy chiếc nhẫn vàng trong ổ bánh ngài mới cho tôi”
Bà chủ vui mừng khôn xiết: “May quá, tìm được chiếc nhẫn bị mất tuần trước rồi. Ta đã làm rơi nó khi coi thợ nhào bột làm bánh. J.X. là viết tắt tên của ta, Josermina Xofaina”.
Sau một hồi suy nghĩ, bà chủ nhà nói: “Hãy cho ông lão tội nghiệp đó bất kỳ cái gì ông ấy muốn, miễn là đừng đắt quá”.
Ông quản gia quay qua hỏi ông lão : “Vì hành vi cao thượng, ông muốn nhận được phần thưởng gì ?”
Ông lão ăn xin nói : “Cho tôi một ổ bánh mì ! thế là đủ cho tôi rồi”
Thấy ông không có lòng tham, bà chủ bỗng nảy ra sáng kiến : Chọn ông vào canh giữ kho trong nhà bà.
Từ đó bà hoàn toàn an tâm không bao giờ còn sợ mất trộm. Còn ông lão thì có việc làm đến suốt đời.
Bạn thân mến, Bạn nghĩ sao về lòng trung thực của ông lão ăn xin trong câu chuyện trên ...?
Người trung thực trước mắt có vẻ thiệt thòi nhưng họ nhận được điều lớn hơn nhiều, đó là sự tin tưởng của mọi người.
Chúa Giêsu dạy “Con đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho con và còn cho con hơn nữa” (Mc 4:24)
Sống trung thực giúp cho tâm hồn ta luôn bình an, con người sẽ đến với nhau bằng một tình yêu chân thành, vô vị lợi ...
HÃY CỔ VÕ LÒNG TRUNG THỰC.
(Chuyện Sưu tầm - có cải biên cho phù hợp)

phale
02-04-2012, 12:32 AM
CÁI GIÁ CỦA SỰ TRUNG THỰC
Vào một buổi chiều thứ bảy đầy nắng ở thành phố Oklahoma, tôi cùng một người bạn và hai đứa con của anh đến một câu lạc bộ giải trí. Bạn tôi tiến đến quầy vé và hỏi: “Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi bốn vé."
Người bán vé trả lời: “3 đô la một vé cho người lớn và trẻ em trên sáu tuổi. Trẻ em từ sáu tuổi trở xuống được vào cửa miễn phí. Các cậu bé này bao nhiêu tuổi?”
“Đứa lớn bảy tuổi và đứa nhỏ lên bốn,” bạn tôi trả lời, “như vậy tôi phải trả cho ông 9 đô la tất cả.”
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn bạn tôi và nói:
“Lẽ ra ông đã tiết kiệm cho mình được 3 đô la. Ông có thể nói rằng đứa lớn chỉ mới sáu tuổi, tôi làm sao mà biết được sự khác biệt đó chứ!”
Bạn tôi từ tốn đáp lại:
“Dĩ nhiên, tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không thể biết được. Nhưng bọn trẻ thì biết đấy. Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đô la.”

Patricia Fripp
Lòng trung thực là chương đầu tiên của cuốn sách trí tuệ.
Thomas Jefferson
Không có di sản nào quý giá bằng lòng trung thực.
William Shakespeare
(Chia sẻ tâm hồn và quà tặng cuộc sống)

phale
02-04-2012, 12:57 AM
HẠT GIỐNG TÂM HỒN
Ở vương quốc xa xôi nọ có một vị vua đã già muốn tìm người kế vị. Thay vì chỉ định một trong số cận thần và các con của mình, nhà vua quyết định sẽ chọn cách khác. Ngài cho gọi các hoàng tử vào cung và nói:
- Các con của ta, đã đến lúc ta phải nhường ngôi cho một vị hoàng đế xứng đáng nhất. Ngày hôm nay, ta sẽ đưa cho các con mỗi người một hạt giống đặc biệt. Ta muốn các con ươm mầm và tưới nước cho nó hàng ngày. Một năm sau các con hãy quay trở lại đây và cho ta xem thành quả của mình.
Nghe lời vua cha nói, các hoàng tử vô cùng bất ngờ. Ling - một trong số các hoàng tử vui vẻ cầm hạt giống trở về nhà. Chàng thích thú kể cho mẹ nghe về lời yêu cầu của vua cha, mẹ Ling giúp chàng kiếm một chiếc chậu, xới đất, và ươm mầm hạt giống. Hàng ngày, chàng hoàng tử bé nhỏ chăm chỉ tưới nước, chờ đợi hạt giống nảy mầm. 3 tuần trôi qua, các hoàng tử đã bắt đầu bàn tán sôi nổi về những cái cây đang lớn, nhưng hạt giống của Ling không hề thay đổi.
Thời gian cứ thế trôi qua, 3 tuần, 4 tuần rồi 5 tuần… vẫn là chiếc chậu đất trống không. Sáu tháng trôi qua không hề có 1 cái cây nào trong chậu đất của Ling trong khi các hoàng tử khác đều đã trồng được những cái cây khoẻ mạnh, to lớn. Ngày qua ngày Ling lặng lẽ chờ đợi phép màu sẽ đến với hạt giống của chàng.
Cuối cùng thời hạn 1 năm đã đến, các hoàng tử đều háo hức mang chậu cây của mình đến khoe với vua cha. Hoàng tử Ling rất lưỡng lự, chàng không hề muốn đến gặp nhà vua với một chiếc chậu trống không như vậy. Thấy Ling ủ dột, mất ăn mất ngủ, mẹ Ling khuyên chàng hãy nói thật với vua cha về cái hạt giống của mình. Nghe những lời mẹ nói, lòng Ling bỗng nhiên thắt lại, chàng lặng lẽ mang chiếc chậu trống không đến cung điện.
Vừa đến nơi, chàng choáng ngợp khi rất nhiều chậu cây xinh đẹp với đủ các hình dáng và kích cỡ đang tranh nhau khoe sắc rực rỡ. Trông thấy Ling đặt chiếc chậu trống không xuống sàn, các hoàng tử đều cười ồ lên chế nhạo.
Rồi nhà vua bước vào cung điện, ông nhìn xung quanh một hồi rồi nói :
Các con yêu quí của ta, quả là những chậu cây xinh đẹp. Ngày hôm nay ta sẽ chọn ra một hoàng đế xứng đáng nhất.
Bỗng nhiên, ánh mặt nhà vua dừng lại ở Ling - chàng hoàng tử bé nhỏ đứng nép cuối phòng với chiếc chậu trống. Vua yêu cầu quân lính mời chàng lên phía trước. Ling vô cùng hoảng sợ, chàng run run bước đi và nghĩ nhà vua có thể sẽ giận dữ và chém đầu chàng vì không tuân lệnh.
Khi Ling bước lên phía trước, vua cha nói:
- Hỡi các thần dân, ta tuyên bố hoàng đế mới của vương quốc là Ling.
Quá bất ngờ, Ling không thể tin đó là sự thật. Thậm chí chàng còn không thể trồng được hạt giống thì làm sao có thể trở thành hoàng đế?
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, nhà vua khẽ mỉm cười và nói:
- Một năm trước ta đã cho các con mỗi người một hạt giống, và yêu cầu các con mang cho ta xem thành quả của các con sau một năm. Nhưng tất cả các hạt giống ta trao cho các con đều đã luộc chín nên không thể trồng được nữa. Tất cả các con, trừ Ling, đều mang đến cho ta những chậu cây rực rỡ. Khi biết rằng hạt giống không nảy mầm, các con đã thay thế hạt giống của ta bằng hạt giống khác. Ling là người duy nhất dũng cảm và chân thực mang đến cho ta chiếc chậu với chính hạt giống ta trao. Bởi vậy, Ling mới là người duy nhất xứng đáng với ngôi vua.

(nguồn: Hạt Giống Tâm Hồn - HGTH.NET)