PDA

View Full Version : Thánh nữ Monica, bao la tình mẹ!



xoicucnong
26-08-2012, 03:52 PM
Thánh nữ Monica, bao la tình mẹ
Tâm Thương
T7, 25/08/2012 - 15:12

WGPSG -- Ngày 27.08 hằng năm, Giáo hội hân hoan mừng lễ nhớ thánh nữ Mônica. Cả cuộc đời của thánh nhân là những chuỗi ngày hết mình phụng sự Chúa và hết lòng hy sinh vì chồng con. Bởi thế, thánh nữ Mônica được Giáo hội chọn làm bổn mạng của các bà mẹ Công giáo. Thánh nữ Mônica, một người phụ nữ bao la tình mẹ. Sự bao la ấy được ẩn sâu nơi những giọt nước mắt đau khổ của thánh nhân. Sự bao la ấy được thể hiện bằng những nghĩa cử vất vả hy sinh vì tương lai cho con mình.

Bạn thân mến, mừng lễ thánh nữ Mônica, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau suy nghĩ và cảm nghiệm về tình thương bao la của mẹ. Nhạc sĩ Y Vân đã cảm nhận về lòng mẹ bằng những lời ca sâu lắng: “Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào. Tình mẹ chan chứa như đồng lúa chiều rì rào. Lời mẹ êm ái như dòng suối hiền ngọt ngào” (Bài hát Lòng Mẹ). Còn mỗi người chúng ta thì sao? Chúng ta cảm nghiệm về tình mẹ như thế nào và bằng cách nào? Phải chăng đó là những ký ức cảm động và đời thường về tình thương của mẹ đã dành cho chúng ta?

Những giọt nước mắt của mẹ vì yêu con

Trước hết, tình mẹ bao la được thể hiện nơi những giọt nước mắt của mẹ. Người ta thường bảo: những giọt nước mắt của người phụ nữ là vũ khí lợi hại nhất để chinh phục lòng người. Một tác giả đã viết như thế này: “Có những giọt nước mắt đem lại hạnh phúc cho người khác. Có những giọt lệ làm lay chuyển tâm hồn người khác. Giọt nước mắt của người mẹ luôn có tác dụng rất lớn đối với con cái.” Thật vậy, thánh nữ Mônica đã cầu nguyện và đã khóc ròng rã suốt mười tám năm trời: “Giọt nước mắt của thánh nữ Mônica đã biến đổi cả cuộc đời của Augustinô, người con trai đầu lòng thông minh nhưng ngang tàng, trụy lạc.” Vâng, đó là những giọt nước mắt xuất phát từ sâu thẳm trái tim của một người mẹ. Giọt nước mắt của tình yêu. Giọt nước mắt như là cách giải tỏa những đau đớn lên đến tột độ trong tâm hồn và trái tim của mẹ.

Vì thế, Marie Antoinette đã cảm nhận thật thấm thía: “Không ai có thể hiểu những đau khổ của tôi, hay nỗi kinh hoàng dâng lên trong lồng ngực, nếu người đó không hiểu trái tim của một người mẹ.” Mẹ tôi cũng đã nhiều lần khóc. Mẹ khóc vì nhớ đến tôi đang đi học xa nhà. Mẹ khóc vì lâu quá tôi không điện thoại về thăm. Mẹ khóc vì sợ tôi té xe. Mẹ khóc mỗi lần tôi sai lầm vấp ngã trên đường đời. Và mẹ đã khóc vì lo lắng cho tương lai của tôi sau này. Có lẽ, mẹ là người dễ khóc và là người khóc nhiều nhất trên trần gian này. Bởi vậy, không phải vô tình mà Bernard Shaw đã cảm thấu: “Vũ trụ có nhiều kì quan, nhưng kì quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ.” Hay Florian cũng đã từng trải nghiệm: “Nơi ẩn náu yên ổn nhất là lòng mẹ.” Phải chăng những giọt nước mắt của mẹ đã trở thành một đại dương bao la vô bờ bến của tình thương trong cuộc đời này?

Những vất vả hy sinh vì con

Hơn thế nữa, sự bao la của tình mẹ còn được cụ thể bằng những vất vả hy sinh vì tương lại con cái. Vì vậy, Napoleon I đã cảm nghiệm: “Tương lai của con là công trình của mẹ.” Thật vậy, bất kỳ tình yêu nào cũng đòi hỏi hy sinh. Không có hy sinh thì tình yêu trở nên vô nghĩa. Mẹ là người hy sinh cho con cái nhiều nhất. Hy sinh chín tháng mang nặng đẻ đau. Hy sinh nuôi dưỡng, chăm sóc cho con cái khôn lớn nên người. Mẹ hy sinh cả cuộc đời vì mạng sống, vì hạnh phúc và tương lai của con. Thánh nữ Mônica đã là một người mẹ như thế. Hay mới đây ở Hà Nội có một người mẹ lao vào đường ray để cứu đứa con của mình. Người mẹ ấy đã chết. Đứa con hấp hối. Thật cao cả tuyệt vọng và cảm động.

Bạn thân mến, tình mẹ thật bao la. Thật không bút mực nào diễn tả hết được. Vì thế, Balzac cảm nhận: “Chỉ trong sự nuôi dưỡng, người phụ nữ mới nhận ra bổn phận làm mẹ của mình một cách rõ ràng và hiện hữu; nó là niềm vui trong mọi khoảnh khắc.” Chị tôi đã chia sẻ kinh nghiệm làm mẹ của mình thế này: “Có làm mẹ mới biết thương con như thế nào. Làm mẹ đâu thể nào bỏ con của mình được. Dù có vất vả cỡ nào cũng phải sống chết vì con.”

Cuối cùng, Lamartine đã cảm nghiệm như sau: “Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền.” Vậy, bạn và tôi đã đáp lại tình thương của mẹ như thế nào? Xin mượn lời của một bạn trẻ cảm nhận về mẹ để khép lại bài viết này: “Đêm nay con ngủ giấc tròn. Mẹ là ngọn gió của con suốt đời. Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng ‘Con yêu mẹ!’ thôi cũng được.”

phale
27-08-2013, 12:30 AM
Thánh Nữ Monica, người phụ nữ luôn kiên vững trong Niềm Tin và Cầu Nguyện


(Lm. Anphong Trần Đức Phương sưu tầm và tổng lược)


Thánh Nữ Monica sinh năm 332 tại thành phố Tagaste, Phi Châu (bây giờ thuộc nước Algeria), trong một gia đình Công Giáo. Khi cò là một thiếu nữ, vâng lời cha mẹ, Monica lập gia đình với Ông Patricius, một người không công giáo. Ông Patricius là một viên chức hành chánh ở Tagaste. Monica sống với chồng và mẹ chồng. Ông Patricius hơn Thánh nữ nhiều tuổi. Hai ông bà sinh được ba người con: Augustinô, Navigio, và Perpetua. Mặc dầu thánh nữ muốn các con được chịu phép Thánh Tẩy theo lễ nghi Công Giáo, nhưng Patricius nhất định không chịu. Ông là một người tốt bụng, nhưng tính tình nóng nảy và thích sống đời sống ăn chơi phóng khoáng. Vì thế, mặc dầu vẫn kính nể đời sống tốt lành của Monica, những lại không thích lối sống mà ông cho là quá đạo đức, nhiệm nhặt. Hơn nữa mẹ của Patricius cũng bênh vực chủ trương không tôn giáo và đời sống phóng khoáng, tự do của Patricius, con bà. Vì những lý do đó, cuộc sống gia đình của Monica gặp rất nhiều khó khăn, đau khổ. Tuy nhiên, vì có đời sống đức tin minh và luông sống theo tinh thần Phúc Âm tình thương của Chúa Kitô, Monica vẫn kiên trì chịu đựng mọi sự khó hằng ngày theo thánh ý Chúa. Monica vẫn một lòng yêu mến và kính trọng chồng và mẹ chồng; lại luôn sống làm gương sáng cho các con và giáo dục các con theo tinh thần Phúc Âm của Chúa, dậy các con biết làm Dấu Thánh Giá, đọc kinh và cầu nguyện. Vì có lòng thương người và hay giúp đỡ những người nghèo khó, Monica được mọi người trong vùng yêu mến; hơn nữa, mọi người lại nể phục Monica như một người vợ và người mẹ rất gương mẫu.

Trong đau khổ tinh thần và thể xác, trong nước mắt và cầu nguyện tha thiết với Chúa, sau cùng, chính Ông Patricius và bà Mẹ cũng ăn năn hối hận và xin lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy và trở nên người Công Giáo vào năm 371. Ít lâu sau trong năm 371, ông Patricius qua đời trong niềm tin nơi Chúa Giêsu Kitô. Hai người con là Navigio và Perpetua cũng xin chịu phép Thanh Tẩy và gia nhập Giáo hội Chúa. Sau này cả hai đã đi tu dòng.

Nhũng Chúa vẫn để Monica tiếp tục vác Thánh Giá theo chân Chúa. Thánh Giá đó là chính người con trưởng của bà, ông Augustinô. Augustinô là một người rất thông minh, lanh lợi và hoạt bát, lại thích giao du bạn bè và thích sống đời sống tự do, phóng khoáng như người bố trước đó. Vì thế, dù mẹ nói mấy mặc lòng, Augustinô nhất định không chịu gia nhập đạo thánh Chúa, vì ông không thích lối sống theo lề luật của Chúa và Giáo Hội. Trái lại ông thích sống theo các quan niệm của các triết thuyết và giáo phái có quan điểm sống tự do và buông thả hơn.

Sau khi học xong, Augustinô trở nên một Giáo Sư ngày càng nổi tiếng tại quê hương Tagaste của ông. Sau một thời gian Augustinô di chuyển đến thành phố phồn thịch lúc đó Carthage (Bắc Phi), cũng là nơi Augustinô đã theo học trước đó (Carthage là phần đất gần thủ đô Tunis của nước Tunnisia bấy giờ). Tuy nhiên, vào năm 383, lúc Augustinô 29 tuổi, vì muốn mở rộng cuộc sống để “thỏa chí tang bồng” và để thăng tiến trên đường công danh sự nghiệp, cũng để nghiên cứ học hỏi thêm và muốn được nổi danh hơn, lại muốn xa cách người mẹ lúc nào cũng theo sát bên mình để khuyên nhủ, Augustinô quyết định rời bỏ quê hương Phi Châu để đi Rôma (thủ đô của Đế Quốc Rôma rộng bao la thời đó, cũng là thủ đô của nước Ý bấy giờ, và là thành đô nổi danh qua các thời đại, cnũg là trong tâm nền văn minh của thế giới đương thời).

Nhưng dù đi đâu xa xôi mặc lòng, Augustinô cũng không thể xa được người mẹ quyết tâm đi theo con mình đến bất cứ chân trời gó biển nào. Vừa đi theo tìm con, vừa khóc lóc, cầu xin Chúa cho con mình hồi tâm ăn năn trở về với Chúa và Giáo Hội. Khi Augustinô rời bỏ Rôma để đến Milan (ở miền Bắc nước Ý và là một Thành Phố cũng nổi tiếng thời đó về văn chương và nghệ thuật), Monica cũng đi theo.

Trên đường đi theo con, Monica gặp các Linh mục và tu sĩ bất cứ ở đâu cũng xin các Ngài cầu nguyện người con “cứng lòng” của mình; nhưng nhiều người lúc đó coi như ước vọng của Monica là không bao giờ thành và Augustinô, kể như “hết thuốc chữa”. Nhưng Monica thì không bao giờ thất vọng, luôn vững tin Chúa sẽ cứu với con mình. Một ngày kia, Bà gặp một linh mục để xin cầu nguyện. Cha này đã nói với Monica: “Không thể nào có một ngưòi con mà bà mẹ đã đổ ra bao nước mắt để khóc thương và cầu nguyện cho lại có thể hư mất được!” Nhờ lời khuyến khích của Cha đó, Monica càng vững lòng trông cậy nơi Chúa và cứ cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện với nước mắt và hy sinh hãm mình.

Cuối cùng sau 17 năm, vâng chỉ sau 17 năm trường trong khóc thương, hy sinh, hãm mình, làm việc bác ái và cầu nguyện nhiệt tình với Chúa, Monica đã cứu được người con “vô hy vọng” của mình. Vào năm 386, lúc 33 tuổi, Augustinô đã nhận ra “chân lý vĩnh cửu” và tin vào Phúc Âm tình thương của Chúa là chân thật và là con đường cứu rỗi.

Augustino đã từ bỏ tất cả chủ trương sai lạc, quyết tâm gia nhập Giáo Hội Chúa và xin chịu phép Thánh Tẩy do chính tay Đức Tổng Giám Mục thành Milan lúc đó là Ambrosio, cũng là một người gia nhập đạo Thánh Chúa lúc 34 tuổi, ngay khi được bầu lên làm Tổng Giám Mục Milan và là Thánh Ambrosio, một vị Thánh Giáo Phụ thời danh của Giáo Hội, mà chúng ta mưùng kính Ngài vào ngày 7 tháng 12.

Sau khi gia nhập Giáo Hội Chúa, Augustinô đã từ bỏ mọi tham vọng và vui thú trần gian, trở về quê hương Phi Châu, bước vào cuộc đời tu trì khổ hạnh, rồi được chọn làm Giáo Mục tại thành phố Hippo. Sau 34 năm tận tụy chăn dắt đoàn chiên Chúa, Ngài đã được Chúa gọi về Nước Chúa vào năm 430, lúc Ngài 76 tuổi. Thánh Augustinô cũng viết nhiều tác phẩm về thần học và triết học. Thánh Augustinô được kính như một Thánh Giáo Phụ thời danh và là Thánh Tiến Sĩ (Doctor of Grace) trong Giáo Hội. Chúng ta kính lễ Ngài vào ngày 28 tháng 8 hằng năm (ngay sau lễ kính Thánh Monica 27 tháng 8). Thánh Augustinô cũng nổi danh như một nhà triết học nhân bản, mà các tác phẩm có tính cách triết học của Ngài vẫn được các Giáo sư và sinh viên trong các trường đại học ngày nay trên thế giới nghiên cứu. Ôi sự kỳ diệu của ơn Thánh Chúa!

Riêng Monica, sau khi con mình trở về với Chúa và Giáo Hội, bà vô cùng vui mừng tạ ơn Chúa và đã cùng các con trở về Phi Châu. Nhưng thánh ý Chúa nhiệm màu, trên đường trở về quê hương, Chúa đã cất Monica về vỡi Chúa tại Ostia (hải cảng nổi danh thời đó, cửa sông Tibre), vào năm 387 (chỉ ít lâu sau khi Augustinô trở về với Chúa và được lãnh nhận bí tính Thánh Tẩy), thọ 56 tuổi, sau cả một cuộc đời luôn trung thành giữ vững Đức Tin nơi Chúa và Giáo Hội, cả một cuộc đời hy sinh, chịu đựng mọi khổ đau để cầu nguyện trong nước mắt cho chồng, cho con. Cuối cùng, sau những thử thách thật dài, thật lâu, Thánh Nữ Monica đã được Chúa thương thực hiện những gì Thánh Nữ cầu xin mà nhiều người cứ tưởng là vô vọng. Thật là một tấm gương tuyệt diệu cho mọi người chúng ta, nhất là các Bà Mẹ, để chúng ta luôn biết kiên trì hãm mình cầu nguyện trong niềm tin tưởng và tuyệt đối phó thác mọi sự trong tình thương và sự quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa là Cha nhân từ của mọi người chúng ta.

tinmung.net (http://tinmung.net/CACTHANH/_CacThanh/_Thang08/Monica/SuyNiem/NguoiPhuNuKienVung.htm)

Vinam
27-08-2013, 04:25 PM
Mừng Lễ Thánh Nữ Monica
Bổn mạng các Bà Mẹ Công Giáo.

https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/p480x480/1010023_722267434453600_1247597878_n.jpg