kimthuytung
05-10-2008, 03:15 PM
Có bông hoa chưa kịp nở đã vội tàn
Có trái non chưa kịp chín đã rụng rơi.
Có biết bao mầm sống chưa kịp chào đời... đã vội trở về linh thiêng.
Có những ngày tôi chỉ ngồi nghe đi nghe lại ca khúc này...
Là những ngày tôi bị dày vò trong những khó khăn, những muộn phiền, đau khổ. Nghe để dìm mình sâu hơn nữa vào những đớn đau đang hiện hữu.
Nghe đi nào lời xa xót, nghe đi nào
Thấm vào lòng đi buồn tủi, chảy đi nào nước mắt ta...
Con là con của ba mà, con là con của mẹ mà. Con đang lớn lên, con đang thành hình trong cung lòng mẹ, mà sao mẹ nỡ bỏ con? Con là con của ba mà, con là con của mẹ mà. Ai xâu xé con, ai đang giết con ngay trong lòng mẹ mà sao chẳng ai bảo vệ con.
Cuộc đời này, có ai là không đau khổ? Gian thế này, có ai không hề hạnh phúc?Tôi biết! Nhưng nỗi đau thì không thể so sánh được. Khó khăn tôi, có thể chẳng là gì, nhưng nỗi đau khi này đang là tất cả. Tôi không đòi hỏi một sẻ chia, không mong chờ sự thông cảm, không hy vọng vào giúp đỡ bởi có những lúc cả sẻ chia, cả thông hiểu hay sự giúp đỡ nhiệt thành cũng trở thành nỗi xót xa cho riêng người nhận.
Tôi cố đẩy mình chìm vào lời ca này, vì nỗi đau trong lời ca này với tôi là nỗi đau lớn nhất. Tôi để mình chìm trong đó để được khóc, được câm lặng, được hoàn toàn quên tất cả mà một mình trong thế giới riêng tôi. Tôi lắng nghe, cảm nhận mất mát, cảm nhận lỗi lầm. Tôi hoàn toàn không hề muốn thoát ra khỏi ám ảnh này, vì tôi sợ khi tôi quên mất nỗi đau này, tôi sẽ không còn có thể khóc , không thể yêu thương và nhung nhớ nữa. Quên đi nỗi đau mất con có thể sẽ là quên đi mọi cảm giác khổ đau để rồi chẳng còn khát khao mong chờ hạnh phúc nữa. Bởi khi ấy cảm xúc đã chai lì mất rồi. Tôi không muốn quên đi chỉ bởi muốn thấy mình luôn còn cảm giác.
Tôi không bám vào khổ đau để tìm kiếm một cái nhìn của những trái tim. Tôi hoàn toàn có thể đặt nỗi đau xuống chân mà dẫm bước đi qua. Tôi đã làm thế và đã đi qua biết bao đau đớn riêng mình, nhưng rồi khi nhìn lại, tôi hoàn toàn không thể nhớ mình đã sống như thế nào vào giai đoạn ấy. Tôi sợ hãi, thực sự sợ hãi vì quá khứ có nhiều lúc như một khoảng màu trắng xóa. Tôi không còn có thể nhớ gì nữa, và vì không nhớ nên có rất nhiều lúc tôi đã làm tổn thương những điều mà tôi phải đánh đổi bằng đớn đau. Và...tôi sợ phải đặt nỗi đau xuống chân mà dẫm bước qua, sợ phải giết chết đau đớn dù rằng trong cuộc sống này điều đó là cần thiết để đi lên.
Có những lúc tôi không muốn phân tích cảm xúc, tình huống khi nỗi đau ùa tới để rồi nhận ra mình chẳng hề đau khổ như mình nghĩ. Tôi chỉ muốn cảm nhận nó, ở trong nó, và suy ngẫm. Và từ ấy tôi bước đi, mang theo mình nỗi đau mà trân trọng mình hơn, khao khát hạnh phúc hơn, yêu thương những gì đời trao ban hơn. Tôi biết, có những nỗi đau mình buộc phải quên, nhưng riêng nỗi đau lớn nhất của cuộc đời này, tôi giữ lại! để yêu thương...
Có nỗi đau chia lìa lúc chưa hành tội, khúc ru hời đã vội nên khúc thở than. Có tiếng kêu còn mãi chưa kịp thành lời. Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Có trái non chưa kịp chín đã rụng rơi.
Có biết bao mầm sống chưa kịp chào đời... đã vội trở về linh thiêng.
Có những ngày tôi chỉ ngồi nghe đi nghe lại ca khúc này...
Là những ngày tôi bị dày vò trong những khó khăn, những muộn phiền, đau khổ. Nghe để dìm mình sâu hơn nữa vào những đớn đau đang hiện hữu.
Nghe đi nào lời xa xót, nghe đi nào
Thấm vào lòng đi buồn tủi, chảy đi nào nước mắt ta...
Con là con của ba mà, con là con của mẹ mà. Con đang lớn lên, con đang thành hình trong cung lòng mẹ, mà sao mẹ nỡ bỏ con? Con là con của ba mà, con là con của mẹ mà. Ai xâu xé con, ai đang giết con ngay trong lòng mẹ mà sao chẳng ai bảo vệ con.
Cuộc đời này, có ai là không đau khổ? Gian thế này, có ai không hề hạnh phúc?Tôi biết! Nhưng nỗi đau thì không thể so sánh được. Khó khăn tôi, có thể chẳng là gì, nhưng nỗi đau khi này đang là tất cả. Tôi không đòi hỏi một sẻ chia, không mong chờ sự thông cảm, không hy vọng vào giúp đỡ bởi có những lúc cả sẻ chia, cả thông hiểu hay sự giúp đỡ nhiệt thành cũng trở thành nỗi xót xa cho riêng người nhận.
Tôi cố đẩy mình chìm vào lời ca này, vì nỗi đau trong lời ca này với tôi là nỗi đau lớn nhất. Tôi để mình chìm trong đó để được khóc, được câm lặng, được hoàn toàn quên tất cả mà một mình trong thế giới riêng tôi. Tôi lắng nghe, cảm nhận mất mát, cảm nhận lỗi lầm. Tôi hoàn toàn không hề muốn thoát ra khỏi ám ảnh này, vì tôi sợ khi tôi quên mất nỗi đau này, tôi sẽ không còn có thể khóc , không thể yêu thương và nhung nhớ nữa. Quên đi nỗi đau mất con có thể sẽ là quên đi mọi cảm giác khổ đau để rồi chẳng còn khát khao mong chờ hạnh phúc nữa. Bởi khi ấy cảm xúc đã chai lì mất rồi. Tôi không muốn quên đi chỉ bởi muốn thấy mình luôn còn cảm giác.
Tôi không bám vào khổ đau để tìm kiếm một cái nhìn của những trái tim. Tôi hoàn toàn có thể đặt nỗi đau xuống chân mà dẫm bước đi qua. Tôi đã làm thế và đã đi qua biết bao đau đớn riêng mình, nhưng rồi khi nhìn lại, tôi hoàn toàn không thể nhớ mình đã sống như thế nào vào giai đoạn ấy. Tôi sợ hãi, thực sự sợ hãi vì quá khứ có nhiều lúc như một khoảng màu trắng xóa. Tôi không còn có thể nhớ gì nữa, và vì không nhớ nên có rất nhiều lúc tôi đã làm tổn thương những điều mà tôi phải đánh đổi bằng đớn đau. Và...tôi sợ phải đặt nỗi đau xuống chân mà dẫm bước qua, sợ phải giết chết đau đớn dù rằng trong cuộc sống này điều đó là cần thiết để đi lên.
Có những lúc tôi không muốn phân tích cảm xúc, tình huống khi nỗi đau ùa tới để rồi nhận ra mình chẳng hề đau khổ như mình nghĩ. Tôi chỉ muốn cảm nhận nó, ở trong nó, và suy ngẫm. Và từ ấy tôi bước đi, mang theo mình nỗi đau mà trân trọng mình hơn, khao khát hạnh phúc hơn, yêu thương những gì đời trao ban hơn. Tôi biết, có những nỗi đau mình buộc phải quên, nhưng riêng nỗi đau lớn nhất của cuộc đời này, tôi giữ lại! để yêu thương...
Có nỗi đau chia lìa lúc chưa hành tội, khúc ru hời đã vội nên khúc thở than. Có tiếng kêu còn mãi chưa kịp thành lời. Tại sao? Tại sao? Tại sao?