PDA

View Full Version : Con ngốc ạ, mẹ sợ lát nữa còn mình con xuống núi sẽ lạc đường..........



maytrang1978
27-04-2013, 09:48 PM
Người con không có khả năng nuôi mẹ già,liền quyết định cõng mẹ bỏ lên núi.Đêm tối, người con nói rằng cõng mẹ lên núi dạo, bà mẹ lấy hết sức mình đèo lên vai con.Trên đường đi anh ta nghĩ phải leo cao hơn nữa rồi mới bỏ mẹ xuống.Bỗng anh t...a nhìn trên vai mình, thấy mẹ đang cố giấu những hạt đậu rãi suốt đoạn đường đi, anh
ta tức giận hỏi mẹ: "Mẹ rãi đậu làm gì thế? "
Kết quả câu trả lời của mẹ đã khiến anh ta bật khóc:
"Con ngốc ạ, mẹ sợ lát nữa còn mình con xuống núi sẽ lạc đường

ST

maytrang1978
27-04-2013, 09:50 PM
"Tôi bị mù bẩm sinh khi vừa lọt lòng mẹ, số phận trớ trêu lắm, bố mẹ tôi sinh được 7 người con thì đều mất sớm chỉ còn lại tôi là con út nhưn...g xấu số. Gia đình tôi được xếp vào dạng dưới đáy. Tôi thì thế, mẹ tôi thì ốm đau luôn. Tất cả mọi việc đều đổ dồn lên vai bố tôi.

Lớn hơn, tôi chủ động xin chị hàng xóm dẫn tôi đi mò con ốc, con trai. Dần dần nó trở thành một công việc hàng ngày của tôi. Vì mỗi ngày như thế, tôi có thể phụ bố mỗi buổi được hai bơ gạo. Nhưng rồi, ông cụ cũng mất vì kiệt sức và để lại tôi với người mẹ ốm đau. Lúc đó tôi 17 tuổi. Không lâu sau, mẹ cũng mất để lại tôi vò võ một mình.

Tôi sống lay lắt đến giờ. Hàng ngày tôi cứ tha thẩn, lọ mọ đi xin ăn. Bữa được bữa không, vì người ta cho mãi cũng chán. Cũng có những hôm cứ thấy tôi là người ta xua. Cũng phải thôi, vì mình đi xin ăn mà.

Tôi cũng chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần trên đường đi xin ăn. Tôi còng lại còn mù lòa nữa. Bị người ta đâm, bị trượt chân ngã những ngày mưa, bị ngã xuống ao,…

Mỗi năm tôi lại già hơn. Đi lại để xin ăn từng bữa tôi cảm thấy mệt lắm. Trước tôi cứ mò đi một mạch là đến chợ, giờ phải ngồi nghỉ mãi. Có bữa không xin được gì, ngày hôm đó tôi phải nhịn đói.

Tôi cũng có một người thân duy nhất là thằng cháu. Nhưng nhà nó nghèo nên không nuôi được tôi. Hơn nữa, nó nói nhà tôi đang ở không có sổ đỏ, là nhà của nhà nước dựng tạm nên nó không nuôi. Vì nuôi khi tôi chết đi rồi chả được gì.

Mà dạo này, tôi lẫn lắm rồi. Nhiều hôm, đi ra chợ tôi đi lạc đường xuống tận thị trấn Quán Lào nhưng cũng may có bà con đưa về.

~~Quen với đôi bàn chân đất~~

Tôi chả có cái gì đâu, ngoài tấm thân già, mù lòa này. Tất cả mọi thứ là do bà con hàng xóm, nhà nước cho hết đấy cô ạ. Mấy lần tôi đi xin ăn trượt chân ngã từ trên đê xuống, ngã sóng soài ra đường, bà con thương tình mua cho đôi dép mà đi cho khỏi ngã. Cơ mà tôi không dám đi vì không quen kinh bổ (sợ ngã – PV ). Mà đi chân đất tôi dễ cảm nhận, mon men đường sá nó dễ hơn", bà cụ hom hem cười.

Bà kể, bữa rồi có cô bán thịt lợn ghé chơi thấy nhà tôi không có gì ăn, cô ấy cho tôi ít thịt mỡ để rán lấy mỡ mà nấu, lấy tóp mỡ mà rang ăn với cơm. Vừa hì hụi rán xong, tôi trượt chân ngã đổ hết. Tôi tiếc lắm. Còn bị bỏng nữa, nói rồi bà Nhượng dở áo ra, vết bỏng loang lổ chuẩn bị đang lột da. https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/p480x480/73360_299448960188903_602390431_n.png
(https://www.facebook.com/photo.php?fbid=299448960188903&set=a.200406050093195.49602.200401176760349&type=1&relevant_count=1)

teenvnlabido
28-04-2013, 08:55 AM
Sao trên đời vẫn còn quá nhiều cảnh khổ?

Bà cụ này vác thập giá đã bảy tám chục năm mà bây giờ vẫn còn đang tiếp tục, mà vẫn đành cam chịu số phận...

Trong khi đó lâu lâu tôi mới bị một thập giá nhẹ hều, mà đã phàn nàn oán trách...!

Đau khổ khổ đau...! Có lẽ cần suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này để vững tin vào Thiên Chúa, an ủi chính mình cũng như người đồng cảnh ngộ...

maytrang1978
28-04-2013, 09:49 AM
Đúng vậy đấy teenvlabido ah! những con người như chúng ta rất là may mắn và hạnh phúc biết là nhường nào. Vậy mà đôi khi chỉ vì những điều ,lí do,những khó khăng bé cỏn cỏn con,những khó chịu có đáng là gì khi đem so với những con người bất hạnh kia. Chưa nói đến cuộc sống của họ có thể nói rẳng:
-Tận cùng,sâu thẳm dưới đáy xã hội này.....!!!!.....
Vậy mà chưa gì chúng ta đã vội vàng đỗ lỗi cho Ông Trời, cho số phận....oán trách sao đời sống quá khe khắc và nghiệt ngã,rồi đâm ra chán nản buông xuôi ,đôi khi còn hận cuộc đời,hận luôn cả Ông Trời.
Chỉ vì lối sống nhỏ nhen,ích kỷ và đặc cái tôi của mình quá lớn.....cho mình là cái rốn của vũ trụ....thế là tự mình đánh mất bao nhiêu là điều tốt đẹp và hạnh phúc vô biên mà ta đang có.
Hãy sống chậm lại, nghĩ khác đi và mở rộng lòng mình để đón nhận,cảm thông,trao ban và chia sẻ cho những người quanh mình.........
- CHO ĐI THÌ CÓ PHÚC HƠN LÀ ĐÓN NHẬN.....