View Full Version : Nếu cuộc đời vắng bóng Thánh Linh & Mẹ Đón Con Về
T Phương Đông
14-05-2013, 08:23 AM
Kính Gởi :
Quý Cha,
Quý Tu Sĩ
và Anh Chị em
Bài chia sẻ : “Nếu cuộc đời vắng bóng Thánh Linh””
và Bài Chứng Nhân Năm Đức Tin : “Mẹ Đón Con Về”
Để cùng suy niệm và cầu nguyện cho nhau
Kính Chúc tràn đầy Thánh Thần Tình Yêu, Bình An và Niềm Vui nơi Lòng Thương Xót của Đấng Phục Sinh.
Halleluia
Lm. Giuse Trần Đình Long
Dòng Thánh Thể
“Căn cứ vào điều này mà mọi người nhận biết các con là môn đệ của Thầy,là nếu các con yêu thương nhau".(Ga. 13, 31 – 35)Sao thế giới còn quá nhiều đau khổ,sao con người còn cứ mãi trầm luân,sao hận thù dai dẳng không điểm dừng,sao nhân loại còn đắm trong đêm tối.Con biết rồi, vì chúng con phạm tội,nhìn anh em bằng con mắt tỵ ganh,không yêu thương như lời Chúa trối trăng,không nên dấu cho người ta biết Chúa.Con biết rồi, vì chính con phạm tội,không nhìn mình, không sám hối ăn năn,đọc lời Chúa, không áp dụng bản thân,lạm dụng Lời, để đưa ra phán xét.Ôi lạy Chúa, xin dạy con thay đổi,bằng chính quyền năng Đấng: Chúa hứa ban,mọi sự trong ngoài, phải được đổi thay ,trước khi muốn, đổi mới địa cầu này.
T Phương Đông
14-05-2013, 08:26 AM
"Nếu Cuộc Đời Vắng Bóng Thánh Linh…"
Lm. Giuse Trần Đình LongDòng Thánh Thể
"Xin Thánh Thần cầu nguyện cho con, bằng tiếng than khôn tả của Ngài" (Rm 8,26)Muôn lạy Chúa Thánh Thần.
Xin ngự đến trần gian
Tự trời cao gởi xuống
Nguồn ánh sáng toả lan.
Lạy cha kẻ cơ hàn
Đấng tặng ban ân điển
Hằng soi dẫn nhân tâm
Cúi xin Ngài ngự đến
Đấng ủi an tuyệt diệu
Thượng khách của tâm hồn
Ôi ! ngọt ngào êm dịu
Dòng suối mát chảy tuôn
Khi vất vả lao công
Ngài là nơi an nghỉ
Gió mát đuổi cơn nồng
Tay hiền lau giọt lệ
Hỡi hào quang linh diệu
Xin chiếu dải ánh hồng
Vào tâm hồn tín hữu
Cho rực rỡ tinh trong.
Không thần lực phù trì
Kẻ phàm chân cát bụi
Thật chẳng có điều chi
Mà không là tội lỗi
Hết những gì nhơ bẩn
Xin rửa cho sạch trong
Tưới gội nơi khô cạn
Chữa lành mọi thương tích
Cứng cỏi uốn cho mềm
Lạnh lùng xin sưởi ấm
Những nẻo đường sai lầm
Sửa sang cho ngay thẳng
Những ai hằng tin tưởng
Trông cậy Chúa vững vàng
Dám xin Người rộng lượng
Bảy ơn Thánh Thần tặng ban."
(Ca Tiếp Liên Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống)
"Nếu cuộc đời vắng bóng Thánh Linh,
Thì Thiên Chúa sẽ nghìn trùng xa cách…"
Đó là lời của Đức Atheagoras, giáo chủ thành Constantinople thuộc Giáo Hội Đông Phương.
Đây là lời xác tín hết sức mạnh mẽ, của một tín hữu lão thành, suốt cuộc đời tin vào Đức Kitô và tin vào sự hiệp nhất của các giáo hội Kitô giáo trong Chúa Thánh Thần, và đây cũng là một lời cảm tạ hết sức chân thành và thiết tha thốt ra tự đáy lòng của Ngài.
Thật vậy, nếu Chúa Thánh Thần không đến, thì hôm nay thế gian vẫn chỉ là một vùng không mang u tịch mà bóng tối sự chết vẫn bao trùm trên khắp nẻo và trên tất cả mọi người, cho dù văn minh cơ khí điện tử có đưa được con người lên đến chín tầng cao xanh.
Bất cứ ai ở trần gian này mà gặp được Đức Giêsu Kitô, đó là phúc lộc bởi ơn huệ Chúa Thánh Thần. Một người có đạo Chúa Kitô muốn tận hưởng sự an vui hạnh phúc của đạo mình trong bất cứ tình huống nào thì cũng phải đầy Thánh Thần. Nếu không, đời mình cũng chán, cũng khổ, cũng kêu ca than vãn giống như những người không phải Kitô hữu. Cộng đoàn nào mà sống gắn bó liên kết được với nhau là nhờ cộng đoàn ấy biết bám chặt vào Chúa Kitô, nếu không thì cũng bất hòa, chia rẽ, tranh cãi hơn thua, giống như bất cứ nhóm người nào khác giữa thế gian không biết Thiên Chúa, có khi còn tệ hơn họ nữa.
Suy niệm về Chúa Thánh Thần là một điều bất khả với trí tuệ loài người. Kinh Thánh nói: "Không ai biết được những điều có trong Thiên Chúa, không ai có thể biết được, trừ khi là Thần Khí của Thiên Chúa" (1Cr 2,11), mà Chúa Thánh Thần lại là Thần Khí của Thiên Chúa, Ngài ở trong Thiên Chúa và Ngài là Thiên Chúa.
Vì vậy, biết và nhận lãnh Thánh Thần là một ơn huệ Chúa ban, không phải do sự tìm tòi khám phá hay đức độ của con người thế gian. Đức Giêsu nói: "Thần khí sự thật, thế gian không thể lĩnh nhận vì nó không thấy, cũng không biết Ngài." (Ga 14, 17).
Khi cắt nghĩa cho ông Nicôđêmô về Thánh Thần, Đức Giêsu nói: "Gió muốn thổi đâu thì thổi, ông nghe tiếng gió nhưng không biết gió từ đâu đến và thổi đi đâu. Ai bởi Thần Khí mà sinh ra thì cũng vậy." (Ga 3,8)
Thế gian tự nó bất lực, không thấy, không biết và cũng không thể nhận lãnh Thánh Thần. Chúa Giêsu hứa sẽ không tỏ Thần Khí Thiên Chúa cho thế gian. Chúng ta cũng vậy, tự mình cũng không thể lãnh nhận được Thần Khí, nhưng chúng ta đã được Chúa Thánh Thần, đó là do tình thương của Thiên Chúa, nhờ Đức Giêsu Kitô.
Ở đời, cái gì cho đi mà có điều kiện khó khăn, thì cái đó mới quí, mới lớn (mặc dù, đôi khi thực chất nó chẳng có giá trị gì mấy !)
Chúa Thánh Thần là ơn huệ vô cùng lớn lao, không hề có ở thế gian này, vì Ngài là quyền năng Thiên Chúa. Thế gian có được Ngài là do máu ở trái tim Con Thiên Chúa chảy ra (Ga 7,37-39). Nhưng vì Thiên Chúa cho không, không có điều kiện gì cả, lại còn năn nỉ để cho người ta nhận: “Hãy ở lại Giêrusalem mà chờ đợi điều Cha đã hứa… Các ngươi sẽ chịu lấy quyền lực Thánh Thần" nên chúng ta không thấy lớn, ít người biết cảm tạ, phần đông thì thờ ơ, không quan tâm. Bởi vì hôm nay chúng ta đã đánh mất cái ngỡ ngàng của Hội Thánh tiên khởi của các tông đồ của Đức Kitô, như Thánh Tađeo, Thánh Tôma, Thánh Phêrô, nên quyền phép Chúa Thánh Thần khó mà thi thố cho chúng ta.
Thời đại này, người ta tin ở tài năng của con người, ở khoa học kỹ thuật tiên tiến, ở tiền vàng đôla hơn là tin ở quyền năng vô biên của Chúa Thánh Thần. Sau khi Đức Kitô về trời, Hội Thánh vỏn vẹn chỉ có 12 tông đồ với hai bàn tay trắng và một vốn kiến thức không đáng gì, nhưng các ông đã ra đi trong lòng tin vào Chúa Thánh Thần. Chưa đầy ba mươi năm, Tin Mừng Đức Giêsu Kitô đã lan từ Giêrusalem qua Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kỳ, suốt Địa Trung Hải, tới Roma, tiến nữa sang phía Đông, đến Tây Ban Nha, dừng lại ở ven bờ Đại Tây Dương vì biển động ngăn các ông không đi được nữa. Thật là mút cùng trái đất !
Ngày hôm nay Hội Thánh phải mất hàng chục năm mới đào tạo được một linh mục, ngày đó Kinh Thánh nói: "đi đến đâu, trong mỗi Hội Thánh các ông đặt hàng Niên Trưởng, rồi sau khi đã cầu nguyện, ăn chay, các ông phó họ cho Chúa, Đấng họ đã tin", vì các tông đồ tin rằng: chính Thiên Chúa đã mở cửa đức tin cho dân ngoại chớ không phải các ông (Cv 14, 21-27).
Hội Thánh Chúa Kitô còn đứng vững đến ngày nay, còn chói lọi ánh sáng cứu độ giữa thế gian đầy lo âu bất trắc, là nhờ sức mạnh của Thánh Thần xuất phát tự nơi Trái Tim Đức Giêsu trên thập giá, chớ không phải Hội Thánh đứng vững được là do có nhiều vị Giáo Hoàng giỏi giang thông thái, có nhiều linh mục đỗ đạt bằng cấp cao, có nhiều thánh đường nguy nga đồ sộ. Trong sách Tông Đồ Công Vụ 4, 13 đã xác quyết: "Hội Thánh Chúa Kitô xuất phát từ những con người lê dân, vô học thức, nhưng quyền lực thì vô biên, bởi Thánh Thần Chúa Kitô phục sinh được ban xuống cho họ."
Ngày nay các nghi thức phụng vụ thì nhiều và rất trang nghiêm long trọng, mục đích để làm phương thế đưa tâm hồn người ta đến gặp Đấng Phục Sinh. Nhưng thường thì người ta lại thích dừng lại ở nghi thức bên ngoài, nên dễ sinh ra sự ganh đua hơn kém cộng đoàn với cộng đoàn, cá nhân với cá nhân, vô tình hạ giá các Bí tích của Hội Thánh Chúa Kitô xuống ngang hàng với nghi thức.
Thượng Phụ Giáo Chủ Athenagoras, khi nhìn thấy hiện tượng này nơi Giáo Hội Chính Thống của Ngài, đã phải lên tiếng khuyến cáo các tín hữu của Ngài bằng lời lẽ rất mạnh. Ngài nói:
"Nếu cuộc đời vắng bóng Thánh Linh.
Thì Thiên Chúa sẽ nghìn trùng xa cách,
Hội Thánh chỉ là một tổ chức cứng ngắc,
Để biến quyền bính thành thống trị điêu ngoa.
Giảng đạo chỉ là tuyên truyền láo khoét.
Việc thờ phượng chỉ là trò đồng cốt,
Và luân lý, lề luật sẽ biến thành xiềng xích vong nô."
Nhưng Hội Thánh Chúa Kitô có Thánh Thần, nên Hội Thánh tuy vẫn còn sai sót khiếm khuyết, mà lại là nơi Thiên Chúa thi thố quyền năng tuyệt vời của Ngài nơi những kẻ tin, và cho cả nhân loại. Và hoa trái của Thần Khí Đức Giêsu thì tràn đầy trong tâm hồn những tín hữu đón nhận, đó là: "yêu mến, vui mừng, bình an, quảng đại, tốt lành, lương thiện, tín trực…" đến độ Kitô hữu nào đón nhận Thánh Thần Chúa Kitô, thì có khả năng thông ban sự vui mừng, bình an của ơn cứu độ sang người khác. Vì thế, nơi nào có Thần Khí Đức Kitô Phục Sinh thì nơi đó có yêu mến, vui mừng và bình an. Nơi nào không có Thần Khí Đức Kitô, thì nơi đó chỉ có xôn xao, gay gắt, dè chừng lẫn nhau và mất bình an vô tận.
Trong Tin Mừng theo Thánh Gioan, Đức Giêsu Phục Sinh "thổi hơi trên các tông đồ, ban Thánh Thần và bình an." Các môn đồ mừng rỡ khôn tả. Thánh Thần liên kết họ lại với nhau trong bình an hoan lạc. Và họ lại liên kết muôn dân nói nhiều ngôn ngữ khác nhau, tính tình khác nhau trong sự hoan lạc bình an của Thánh Thần để nên một với nhau trong Đức Giêsu Kitô. Quyền năng Chúa Thánh Thần làm cho chúng ta yêu mến Thiên Chúa và yêu mến anh em trong vui mừng và bình an.
Mục đích của sự chết thập giá và phục sinh lên trời của Đức Giêsu là để ban Thánh Thần. Mục đích của Chúa Thánh Thần đến là làm cho người ta gặp được Đức Giêsu Kitô, yêu mến và đón nhận Ngài vào cuộc đời mình. Chúa Thánh Thần là Đấng sinh ra những kẻ tin vào Đức Giêsu Kitô, cho nên những ai muốn được vào trong Nước Thiên Chúa đều phải được dìm trong phép rửa của Thánh Thần và được thành con cái Thiên Chúa. Chúa Thánh Thần sẽ nuôi dưỡng, dẫn dắt người ấy để họ sống trung tín với Đức Giêsu cho đến hết đời. Tất cả ơn cứu độ chỉ có thế.
Lạy Thiên Chúa là Cha của Đức Kitô và cũng là Cha của chúng con, xin ban Thánh Thần của Cha xuống trên mỗi người chúng con.
Lạy Đức Kitô Phục Sinh, xin ban Thánh Thần của Ngài cho chúng con. Chúng con khao khát đợi trông, và mở lòng ra để đón nhận. Amen
T Phương Đông
14-05-2013, 08:36 AM
MỘT CÂU CHUYỆN CÓ THẬT NHÂN NGÀY CỦA MẸ 12-05-2013
MẸ ĐÓN CON VỀ Lòng Thương Xót bên Kênh Nhiêu Lộc
Nắng nóng của một ngày đã xế, nhường chỗ cho con kênh Nhiêu Lộc có cơ hội phát huy sự mát lành. Con kênh giờ quả đã đẹp hơn, sạch hơn, xanh hơn, thơ mộng hơn so với trước.
Nhóm Áo Xanh ngồi coi xe bên bờ kênh cho bà con đi lễ Lòng Thương Xót Chúa ở nhà thờ Công Lý. Ngôi nhà nguyện cấp 4 khiêm tốn nép mình bên những toà nhà cao tầng. Có bạn ao ước nhà thờ mau xin được phép xây dựng cho khang trang hơn, xứng đáng nơi Chúa ngự, cứ ọp ẹp như thế này trông tội quá. Một bạn khác mỉm cười nhắc bạn mình, có được ngôi nhà thờ khang trang cũng vui, nhưng nếu chưa xây được cũng không sao, nhớ lời cha linh hướng thường nhắc điều quan trọng hơn cả là xây ngôi nhà thương yêu, tin yêu nơi mỗi người, nơi quan hệ người với người, ngôi đền thờ tâm hồn ấy mới có giá trị thực sự gấp ngàn lần đền thờ vật chất.
Có thằng bé chừng năm sáu tuổi chạy chơi bên lề đường với trái bóng tròn. Nhóm Áo Xanh bỗng lặng người, không ai bảo ai, cùng nhau nhớ về một ngôi nhà trong hẻm nhỏ bên phố Huế cũng có đứa trẻ thơ tầm năm tuổi.
Tiếng người lần chuỗi Kinh Lòng Thương Xót từ ngôi nhà thờ cấp 4 vang vọng ra bờ kênh. Cả bọn người trẻ cùng đồng thanh : "Vì cuộc khổ nạn đau thương của Chúa Giêsu Kitô, xin Cha thương xót chúng con và toàn thế giới."
Mấy người đi dạo trên bờ kênh ngoái lại ngạc nhiên, ánh mắt họ như hỏi : "Bọn này lẩm bẩm gì thế ? Có bị khùng không vậy ?"
Tình Mẫu Tử nơi Thành Phố Huế
Những ngày cuối năm, dù ai cũng bề bộn trăm công nghìn việc, việc gia đình, công sở, cộng đoàn, thế nhưng tiếng gọi của lòng thương xót thúc dục nhóm bác ái Cánh Chim Xanh gác lại mọi chuyện để đi thăm viếng và trao quà Tết cho những anh chị em ở Trung Tâm Khiếm Thị và người dân nghèo ở Huế và Bình Định.
Sau khi trao món quà cuối cùng đến tận tay người nhận, mệt nhoài mà vui, cả nhóm tính đi thuyền ngắm cảnh sông Hương thơ mộng với cầu Tràng Tiền. Bỗng một bác lớn tuổi đến thầm thì rồi dẫn cả nhóm đội mưa đội tối của đất Huế Thần Kinh vào một căn nhà nơi một dong ngõ nhỏ, lắt léo.
Gọi là nhà cho sang chứ thực ra chỉ là cái lều được quây tôn, nghe tiếng mưa rơi xuyên qua lỗ tôn rớt vào chậu xô và xoong nhôm lộp cộp, với bộ bàn ghế ọp ẹp xiêu vẹo.
Trong túp lều lụp xụp ấy, đám trẻ con năm đứa quây quần quanh bà mẹ gầy tong teo. Có bạn ví von y như cây mít lêu đêu lúc lỉu chùm quả.
Bối rối vì cuộc thăm viếng bất ngờ, chủ nhà chẳng biết mời nhóm khách lạ ngồi đâu. Thôi thì cứ năng động, tụt dép kê và cùng… ngồi đất.
Không có lời xin xỏ bạc tiền, chỉ là câu chuyện buồn của một người mẹ trẻ kiếp người phận bạc.
Chị ngoài ba mươi, mà đã năm con, đúng ra là … sáu !
Sinh đứa thứ sáu, chị kiệt sức, sản hậu. Vậy mà người đi về với Chúa trước lại là anh chồng. Đứa út chưa đầy tháng, anh ta lăn đùng ra chết vì một chứng bệnh kỳ lạ, bụng chướng lên đùng đùng. Nhà trống vách đất, tất cả tài sản anh để lại cho người goá phụ trẻ không còn gì ngoài 5 năm đứa con dại.
Rồi làng xóm mỗi người một chút giúp một tay cũng xong đám tang người chồng trong cái lạnh se sắt, mưa buồn thúi ruột đất Huế.
Cây trụ cột chính trong nhà đổ xuống, sợi dây leo phải oằn mình chống thay. Sức chị yếu quá, cạn dần. Con thơ ngành ngãnh trên tay, lấy ai làm nuôi bầy con dại ?
Có người muốn xin con đem về nuôi. Đau lắm, thương lắm, nhưng chị đành dứt ruột cho đi đứa con mới sinh. Thôi, thà như vậy còn hơn là giữ nó trong nhà, ngày ngày nhìn nó khóc thét từng cơn vì thiếu sữa, chết ngất vì đói lạnh mà lòng người mẹ đau như cắt.
Ánh mắt buồn hướng lên vách ngăn ọp ẹp có dán tấm hình Lòng Chúa Thương Xót đã cũ hoen mầu, chị kể : "Em không biết gì về việc cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa cho đến một ngày có một chị đến thăm, thương hoàn cảnh mẹ con em, đã cho em tấm hình Lòng Thương Xót Chúa, tràng chuỗi và quyển Tập San "Nhờ Mẹ đến với Chúa”. Chị bảo em hãy siêng năng lần hạt cầu nguyện và tâm tình với Mẹ, lần chuỗi Lòng Thương Xót mỗi 3 giờ chiều. Cứ tín thác vào Chúa, rồi Ngài sẽ tuôn đổ hồng ân cho mẹ con em… Từ đó em mới biết đến cha linh hướng và cộng đoàn lòng thương xót với các em Áo Xanh.
Nén tiếng thở dài, chị kể tiếp, giọng nhỏ dần đứt đoạn : “Mới đó mà gần năm năm trôi qua…Em có vào Sài Gòn để xin lại đứa con nhỏ mà em đã cho người ta cách nay 4 năm, chừ cháu lên 4 tuổi. Nhưng người ta không cho gặp, cũng không cho đón cháu về, trừ khi em có 50 triệu mang vô thì người ta mới nói chuyện…"
Người mẹ trẻ nấc lên : "Gia đình em nghèo như thế này làm sao có đủ tiền mà chuộc cháu về ? Giờ em chỉ biết phó thác mọi sự cho lòng thương xót của Chúa với ước vọng duy nhất là được đón đứa con út về với em.”
Chị xót lòng với nỗi nhớ con khôn nguôi. Chị thấy đau như cắt ruột khi các con, lớn bé lau nhau, cứ thứ bảy nghỉ học, chúng lại hỏi : "Bé út đâu ? Sao không mang em về chơi với chúng con ? Bao giờ em về ?"
Chúa cũng thương cảnh mẹ goá con côi, năm đứa con của chị đói ăn thiếu mặc thế mà trông thật dễ thương, ngoan ngoãn, lễ phép. Đó là niềm an ủi lớn lao cho chị bù đắp lại sự thiếu vắng mất đứa con út.
Áo Xanh nào cũng rớm nước mắt trước tình cảnh này. Thương lắm, muốn giúp lắm, nhưng "lực bất tòng tâm", khả năng của nhóm chưa thể làm gì được trong lúc này. Chỉ biết cùng nhau quây quần lần chuỗi nguyện cầu Lòng Thương Xót của Chúa dủ thương đến nhà này.
"Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa, con phó thác gia đình này cho lòng thương xót của Chúa…" lời kinh làm ấm lên mái nhà trống trước hở sau và khơi lên niềm hy vọng nơi người mẹ trẻ. Chắc chắn sẽ có ngày "mẹ đón con về”!
Trời tối lắm rồi, phải thu xếp ra xe về thành phố, xé vội miệng giấy ghi số điện thoại đưa cho chị, cả nhóm rút quân, chưa thể nói gì hơn được…
"Mẹ đến đón con về”
Thời gian trôi qua, câu chuyện dần đi vào quên lãng, có nhớ thì tôi chỉ còn nhớ thoang thoáng gương mặt xinh đẹp và nụ cười của năm đứa bé quây quần bên mẹ tối hôm ấy.
Một tháng sau, một chị phụ nữ trọ troẹ giọng Huế ngơ ngác ở bến xe. Chị ghé trạm điều hành xe nhờ người ta gọi dùm số điện thoại trong mảnh giấy. Lần này chị vào Sài Gòn với 30 triệu mang theo để đón con về. Đây là số tiền chị mượn từ người chị em ngày trước đã tặng chị cuốn Tập San "Nhờ Mẹ đến với Chúa". Cả tiền tàu lửa vào Sài Gòn cũng được một người quen làm soát vé tàu cho đi nhờ.
Chị lặn lội từ miền Trung vào đây với ý định gặp người đang nuôi đứa con út của chị để thương lượng, điều đình, năn nỉ họ cho chị nhận con về.
Trưa hôm đó, tôi mời chị về nhà dùng cơm trưa và nghỉ ngơi lấy sức chiều gặp người ta. Hai chị em có thêm thời gian để tâm tình và chia sẻ. Càng tiếp xúc với chị, tôi càng ngưỡng mộ chị. Tình mẫu tử nơi chị phải thật mãnh liệt cho nên chị mới có đủ can đảm và kiên cường khi quyết định đơn thân lặn lội vào tới Sài Gòn để xin lại đứa con trong hoàn cảnh như thế này.
Ba giờ chiều hôm đó, chúng tôi ra nhà thờ cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa với cộng đoàn. Nhìn chị quỳ gối suốt giờ cầu nguyện, mắt nhắm nghiền, miệng lâm râm đọc kinh và cầu nguyện cách sốt sắng, tôi chợt chạnh lòng thương cảm. Dường như lúc này Chúa Thánh Thần đã động chạm thực sự vào lòng tôi, con người vốn nguội lạnh và chậm yêu thương.
Tôi nói với Chúa : "Lạy Chúa, linh hồn và thân xác con từ lâu đã là của Chúa, nhưng con vẫn sống vô cảm với mọi sự xảy ra xung quanh con. Hôm nay Chúa muốn con làm gì cho người chị em này, con sẽ làm hết sức để giúp chị. Tạ ơn Chúa đã đánh động lòng con và dạy cho con việc nên làm…"
Chúng tôi tránh mặt không đi cùng chị, vì dường như người ta không muốn có nhiều người biết đến nơi nuôi dưỡng trẻ như thế này.
Cả nhóm ở nhà hồi hộp lo âu chờ đợi kết quả cuộc thương lượng. Tối đến tôi gọi chị để biết tình hình. Phía bên kia đầu giây, chị nói rất nhỏ : "Em đang ở với bé. Cháu dễ thương lắm. Mai gặp em sẽ nói nhiều hơn."
Trưa hôm sau, chị đến nhà tôi như đã hẹn. Chị rớm nước mắt nghẹn ngào : "Họ không chịu 30 triệu. Họ nói phải giao đủ 50 triệu mới cho lấy con về, thiếu một ngàn cũng không, mà chừ em chỉ có bấy nhiêu. Không thể xoay ở đâu được nơi xứ lạ quê người này. Họ cho em ở trong nhà họ và chơi với cháu. Cháu hỏi em : Mẹ là mẹ Huế hay là mẹ Nam, vì Mẹ Huế là bà già bắt cóc con nít !"
Tối ấy nhóm tình nguyện lục tục tới nơi chị ở. Họ thông báo để chị vui, Chúa đã thấu tấm lòng mẫu tử tình thâm của chị, và đã gởi người đến giúp để mẹ con chị cùng "châu về hợp phố" !
Chị run run, xúc động nghẹn ngào không nói nên lời. Lòng thương xót của Chúa thật mênh mông bát ngát. Phận mong manh cát bụi như chị mà luôn được Chúa chăm sóc từng chân tơ kẽ tóc. Chị nhận ra tấm lòng Thiên Chúa tỏ hiện qua tấm lòng của những người tưởng như là xa lạ mà còn đậm đà hơn ruột thịt, chỉ vì họ có chung một tấm lòng của Đấng Giầu Lòng Xót Thương.
Hôm sau chị đến đưa người ta 50 triệu mà không có tờ giấy biên nhận nào hết. Chúng tôi lo lắng cho chị, không có bằng chứng, nếu người ta nói ngược thì coi như mất hết. Biết làm gì hơn ngoài việc khẩn cầu lòng thương xót Chúa, xin cho con người biết xót thương nhau.
Hai ngày sau, chị nhắn tin : "Gia đình họ sẽ mua vé tàu đưa em và cháu về Huế, rồi họ đi La Vang. Tạ ơn Chúa đã cho mọi việc thuận lợi. Khi nào mẹ con em về đến Huế, lúc đó em mới thực sự yên tâm, còn bi chừ em chưa biết nói sao …"
Dưới nắng vàng, có hai mẹ con đã lên tàu mà còn ngoái lại Sài Gòn lưu luyến. Những bàn tay vẫy chào tạm biệt.
Sài Gòn sau ngày nắng là lung linh sao sa và lộng gió…
"Ngày của Mẹ" năm nay, trong túp lều tranh cuối ngõ nhỏ tăm tối của phố Huế, có 6 đứa con thơ hồn nhiên tươi tắn nắm tay nhau đứng vòng quanh người mẹ hiền với món quà tặng mẹ là giọng trẻ thơ ê a chuỗi Kinh Lòng Thương Xót…
Chúa giầu lòng xót thương qua tấm lòng của những con người biết thương xót đã giúp chị thực hiện được ước nguyện “Mẹ đón con về”.
K.C ,"Ngày Của Mẹ" tháng 5-2013
(Nhận từ email của cha Giuse Trần Đình Long)
Powered by vBulletin® Version 4.1.7 Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.