PDA

View Full Version : Tình yêu là gì?



Gia Nhân
20-05-2013, 10:06 PM
Tình yêu là gì?




Đức ông Linh Tiến Khải







http://tiin.vn/medias/4e66cf5ea8290/2012/02/03/c5ef82db-dcb4-48d6-ae21-9d42387673db.jpg





Các bạn trẻ thân mến,
Điều gì làm cho các bạn mất thời giờ nhiều nhất? Điều gì làm cho các bạn quan tâm nhất? Điều gì làm cho các bạn hạnh phúc nhất và cũng có thể đau khổ nhất? Thưa đó chính là tình yêu. Công chưa thành, danh chưa toại người ta có thể tiếp tục phấn đấu vươn lên, nhưng sống mà không còn ai để thương để nhớ, để «Mòn con mắt đợi cổng trường. Người ta về... các ngả đường xôn xao» thì đó là cuộc đời đang chết dần chết mòn theo năm tháng.

Nhưng yêu là gì? Tình yêu đích thực cần phải biểu lộ cho người mình yêu như thế nào?
Nói đến tình yêu là nói tới một tấm lòng được chia sẻ, được cho đi một cách quảng đại và đầy hy sinh. Nên tình yêu nó cũng đòi hỏi một sự quên mình, một sự hy sinh đánh đổi cuộc đời để đồng hoá với người mình yêu. Tình yêu không có sự hy sinh đó chỉ là sự ích kỷ, và tình yêu không có lòng chung thủy đó chỉ là một sự lừa dối để tìm hưởng thụ cho riêng mình.

Chúa Giêsu, Ngài đã trở nên mẫu mực cho tình yêu. Vì yêu nên Chúa đã hoá thân làm người. Ngài bỏ ngai trời xuống trần gian để mặc lấy xác phàm giống như chúng ta ngoại trừ tội lỗi. Ngài đã hoà nhập với cuộc sống con người, để gắn bó và chia sẻ với những lo âu vất vả của một kiếp người. Ngài yêu thương nên đã quên mình phục vụ tha nhân. Ngài đã đi đến tột đỉnh của tình yêu là dám chết cho người mình yêu. Tình yêu của Ngài là một tình yêu đầy cao thượng và bao dung. Cho dù con người có đầy khiếm khuyết, có bất trung tội lỗi, Ngài vẫn thứ tha, vẫn tìm cách để chúng ta có cơ hội làm lại cuộc đời. Tình yêu của Ngài là một tình yêu thủy chung. Ngài đã đi trọn con đường tình đầy đau khổ, với trái tim dốc cạn đến giọt máu đào cuối cùng là lời minh chứng cho tình yêu bất diệt của Ngài. Đó cũng là một giao ước vĩnh cửu mà từ nay cửa trời luôn rộng mở để đón nhận kẻ lỡ bước sa chân trở về. Tột đỉnh của của tình yêu nơi CGS đó chính là sự dâng hiến bản thân mình thành của ăn nuôi sống con nguời. “Không ai có tình yêu cao cả như Chúa đến nỗi dám chết cho người mình yêu”.

Cách thức thể hiện tình yêu của CGS cũng thật gần gũi với đời sống của chúng ta. Tình yêu của Ngài cũng khởi đầu từ một nhu cầu trao ban tình yêu, mong ước được chia sẻ vui buồn với người mình yêu, thể hiện sự chân thành và chung thủy qua giao ước vĩnh cửu để mãi mãi trao ban hạnh phúc cho người mình yêu.

Vậy yêu là gì? Tại sao lại phải yêu? Và thế nào mới là một tình yêu chân thực?
Có người bảo rằng yêu nhau là nhớ nhau

“Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai”

Có thể bước đầu của tình yêu là sự nảy sinh do một hấp lực lẫn nhau giữa hai người từ một lần gặp gỡ nào đó: có cái gì đó xuất hiện ngay lúc ấy hoặc sau một thời gian ngắn mà người ta gọi là tiếng sét ái tình, để rồi cái giây phút gặp nhau đầy lưu luyến ấy, bóng hình ai đó đã làm thay đổi một cuộc đời. Từ kẻ ít nói trở thành người hay nói. Từ kẻ vô tình trở thành người biết quan tâm đến tha nhân . . . Sự thương nhớ đó khiến người ta khao khát tìm hiểu nhau và mong gặp lại bóng hình ai đó như đã in vào tâm trí từ những giây phút ban đầu gặp nhau.

Như thế đó chàng với nàng chứ không với một người thanh niên, một người thanh nữ nào khác. Như tâm tình của kẻ si tình được trao gởi qua lời hát:“Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”. Dưới nắng ban mai hay giữa trưa hè Sài gòn, có lẽ cũng có nhiều người mặc áo lụa Hà Đông, nhưng lòng kẻ si tình chỉ chợt mát vì một con người cụ thể nào đó mới mang lại cho lòng chợt mát và niềm vui cao dâng. Cho dù giữa phố Sàigòn có hàng trăm người mặc áo lụa Hà đông nhưng lòng chàng chỉ chợt mát vì chính “em” mặc áo lụa Hà đông.

Đây là một phần của tình yêu nhưng không phải là tình yêu như họ đang sống vào lúc họ sắp kết hôn.

Sự thụ hút này tạo nên sự gắn bó làm cho họ ham muốn tìm hiểu lẫn nhau, kèm theo một nhu cầu yêu mến lẫn nhau, ham muốn thực hiện một điều chung với nhau, chia sẻ cho nhau...họ có những dự định ngắn hạn, họ tìm cách làm vui lòng nhau, những kỷ vật lần lượt được trao tặng nhau như trao gởi tình yêu của mình, như biểu lộ tấm lòng khao khát làm vui lòng người yêu, nhưng giai đoạn này tình yêu vẫn mang tính vị kỷ, nghĩa là vẫn chỉ là tìm hạnh phúc cho riêng mình, cần người bạn để thỏa mãn cho sự khao khát, say sưa của bản thân nhiều hơn là lo cho người mình yêu. Điều này thể hiện qua những lời nói: “anh cần em, anh nhớ em”. Sự cần và nhớ đưa đến những buổi hẹn hò thật thơ mộng, lãng mạn và vui tươi, nhưng cũng mang lại biết bao sầu đông vì người yêu lỡ hẹn, phải một mình thẫn thờ dạo mãi quanh sân. Như Hồ Zếnh đã từng thốt lên:

"Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Để lòng buồn anh dạo mãi quanh sân.
Nhìn trên tay điếu thuốc cháy lụi dần,
Anh khẽ nói : 'Gớm ! Sao mà nhớ thế !" (chuyện ôn kỷ niệm nhân 60 măm)

Tất cả nỗi nhớ thương, sự thu hút lẫn nhau, các tình cảm nồng nàn được biểu lộ qua sự quan tâm đến đời sống của nhau làm cho hai con người gần nhau hơn, hiểu nhau hơn và dẫn đến một nỗi ham muốn chia sẻ đến độ không còn của anh hoặc của tôi mà của chúng ta. Tất cả trở thành tình yêu vào lúc hai người thật sự dấn thân hứa trao ban trọn vẹn cho nhau, đón nhận nhau trong viễn tượng tương lai, khi thịnh vượng cũng như lúc gian, mạnh khỏe, ốm đau. Yêu nhau là cùng dìu nhau đi đến tương lai, thế nên viễn tưởng tương lai khi yêu nhau không chỉ là ôm nhau trong vòng tay hôm nay, mà là quyết định yêu nhau mãi mãi, cùng nhau đi đến hết đoạn cuộc đời. Tình yêu chân thực luôn mang tính vĩnh cửu, không chỉ yêu nhau khi tuổi còn thanh xuân mà phải gắn bó với nhau khi tóc bạc mái đầu.

Người ta vẫn thường nói : “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở – Đời mất vui khi vẹn câu thề”. Cuộc tình vẫn còn đẹp khi còn quan tâm đến nhau, chia sẻ cho nhau và cùng nhau xây dựng hạnh phúc cho nhau, nghĩa là công việc vẫn dở dang. Họ vẫn và đang tiếp tục hy sinh cho nhau, quan tâm lo lắng cho nhau và tìm cách làm vui lòng nhau. Còn khi hai người không còn gì để giúp nhau, cho nhau thì cuộc đời lúc đó sẽ mất vui. Có biết bao cuộc tình tan vỡ vì họ không còn gì để trao cho nhau. Họ sống với nhau như một bổn phận và trách nhiệm, không còn mặn nồng để làm vui lòng nhau nên thiên đàng của tình yêu đã sớm trở thành hỏa ngục chứa đầy ghen tương, giận hờn và khổ đau. Như cha ông xưa đã nói:

Lấy vợ như nợ vào thân
Lấy chồng như đeo gông vào cổ

Bên cạnh đó, tình yêu không chỉ là hiến dâng, đón nhận nhau hôm nay, 10 năm, 20 năm mà là cả cuộc đời, nên tình yêu đòi hỏi sự chân thật và trung tín với nhau dù khi khó khăn, hiểu lầm bực bội, ngang bướng. . .Biểu lộ sự chân thật và trung tín này là việc công khai hóa tình yêu qua khế ước hôn nhân. Những lời nói yêu thương thầm kín giữa hai người phải được bầy tỏ trước mặt hai họ và xã hội. Có lẽ không ai chấp nhận những lời cầu hôn : “Anh yêu em nhưng đừng cho ai biết”, đó chỉ là sự lừa gạt, trơ trẽn. Tình yêu không có công khai hóa chỉ là những quan hệ lén lút gian dối, và bất chính. Do đó, việc kết hôn là xã hội hóa tình yêu để những ràng buộc của hôn nhân gìn giữ và bảo vệ cho tình yêu chân thật và giúp cho họ trung tín với nhau hôm nay và mãi mãi. Việc kết hôn cũng biến tình yêu thành tích cực giữa hai người biết bỏ ý riêng mình để hòa hợp với nhau trong hy sinh, nhẫn nại và tha thứ cho nhau. Nghĩa là “Yêu nhau củ ấu cũng tròn – Một trăm chỗ lệch cũng kê cho vừa”.

Qua những phân tích trên cho chúng ta thấy tình yêu nơi con người được chia thành hai loại. Tình yêu dâng hiến (Agape) và tình yêu chiếm đoạt (Eros).

Tình yêu chiếm đoạt: đó là tình yêu vị kỷ. Họ chỉ nhắm đến nhu cầu của mình mà quên mất nhu cầu của người mình yêu. Họ luôn đòi hỏi người yêu phải mang lại hạnh phúc cho mình, tìm mọi cách để khai thác người yêu như phương tiện thỏa mãn nhu cầu thể xác và tâm hồn của mình. Bất chấp luật lệ và thiếu tôn trọng người mình yêu.

Tình yêu dâng hiến là tình yêu chân thực nhất, vì cả hai đều cảm thấy một nhu cầu trao ban đến cho người mình yêu, chấp nhận sự thiệt thòi để người mình yêu được hạnh phúc. Tình yêu luôn mang chiều kích hướng đến tha nhân, lo lắng cho người mình yêu và làm tất cả những gì có thể để người mình yêu được hạnh phúc. Khi hai người quan tâm đến nhau, chia sẻ với nhau đến độ mọi vấn đề không còn là của riêng ai thì đó là một tình yêu đích thực, sẵn sàng dâng hiến cho nhau để mang lại hạnh phúc cho nhau. Đó cũng chính là tình yêu của Đức Kytô đã sẵn lòng chết thay cho người mình yêu. Đó chính là tình yêu mà CGS đã dâng hiến chính thịt máu mình để kiến tạo hạnh phúc cho người mình yêu.

Chúc các bạn hiểu được thế nào là tình yêu chân thật, và dám sống tình yêu cho tha nhân, cho bạn bè để kiến tạo mùa xuân ngập tràn hạnh phúc cho trần gian. Chúc các bạn luôn tìm được niềm vui đích thực trong cuộc sống hôm nay. Amen

phimanh
23-08-2013, 12:18 AM
Hỡi thế gian Tình là gì, mà sao tất cả mọi người đều sẵn sàng trả mọi giá để có nó? Tình là gì mà ai ai cũng đau khổ khi dính vào lưới tình? Tình là gì mà sao hậu quả của nó bao giờ cũng trái ngược với những gì được viết, được nói và được ca tụng ? Tình là gì mà sao ai ai cũng đâm đầu vào đó?.

- Tình yêu là thuốc độc, thuốc độc này không thể chữa được, thuốc độc làm cho con người bị ghiền, muốn cai mà cai không được, muốn bỏ cũng không xong, muốn quên càng thêm nhớ, muốn thoát thì càng bị trói buộc, muốn có hạnh phúc thì chỉ được đau khổ, muốn vui chỉ nhận được buồn, muốn có thì lại mất, muốn xa thì bị nó bám lấy, muốn trốn cũng không trốn được.

- Tình yêu không có công thức riêng cho chính nó, nó được tạo ra bởi nhiều duyên hợp thành, chính nó là sự vay trả trả vay của nhân quả.

Con người từ nhỏ đã được nhồi nhét vào đầu rằng tình yêu là một trong những thứ phải có trong cuộc đời này. Nó đã được con người ca ngợi hóa nó, được người đời vẻ ra những bức tranh thơ mộng của tình yêu qua ca nhạc, phim ảnh, tranh họa, thơ ca và đủ mọi sáng tác nghệ thuật.

Chính vì những yếu tố đó mà con người bị đầu độc bởi những nét đẹp của tình yêu. Chỉ khi con người đối diện với tình yêu, tiếp xúc với nó, có được nó, trải nghiệm với nó,...mới hiểu được tình yêu không như những gì được biết.


Thực chất tình yêu không khác gì một đồ chơi của trẻ con, khi chưa có thì thích, muốn. Khi có rồi thì mau chán và muốn có những cái khác.

Cái đẹp của tình yêu quá ngắn ngủi, vui thì ít, buồn thì nhiều, vô thường biến đổi, chỉ tồn tại được một khoảng thời gian rồi sau đó chỉ đầy đau khổ và đắng cay.

Đến khi có nó rồi thì đã muộn, gạo đã nấu thành cơm, phải gánh lấy trách nhiệm với người mình yêu, con cái và gia đình. Sự trói chặt của tình yêu làm cho con người mất đi sự tự do, mất đi sự tự chủ, cuộc đời trở nên như nô lệ, sống trong lao tù, không có thời gian sống cho mình, làm ngày làm đêm, lo cho gia đình, cho con, cho cháu đến suốt đời.

Tình yêu làm cho con người mù quáng, càng muốn chiếm hữu thì kết cục càng dẫn đến mau rạn nứt và tan vỡ. Tình yêu làm cho con người trở nên ích kỷ, hẹp hòi, nhỏ nhen, chỉ biết lợi ích cá nhân, dễ ghen tuông, dễ sân giận. Khi sự chiếm hữu bị thất bại hoặc bị bỏ rơi thì tình yêu trở thành sự hận thù, chiếm không được thì không muốn người khác có nó, sẵn sàng dùng đủ mọi thủ đoạn để phá hoại, mất đi hết lý trí, trở nên độc ác, không khác gì ác thú, mất đi mọi nhân tính.

Tình yêu làm cho con người vì người mình yêu:



Sẵn sàng hy sinh bản thân để đạt được mục đích, bất chấp mọi thủ đoạn.
Sẵn sàng hy sinh tình thân quen như cha mẹ, anh chị em, bạn bè, bà con để có được hạnh phúc.
Sẵn sàng xông vào biển lửa, dù là lên núi cao, xuống chảo dầu cũng không ngại.
Tình yêu có thể làm cho một người tài giỏi trở thành kẻ trụy lạc, ăn chơi, buông xuôi, chán đời, trở nên vô dụng, người không giống người, ma không giống ma, nghiện rượu, cờ bạc và trở thành kẻ vô tích sự.
Tình yêu có thể làm cho một người ngu dốt trở thành kẻ sáng suốt thông minh, kẻ yếu đuối trở thành kẻ gan dạ, dũng cảm.
Tình yêu làm cho người ta sẵn sàng chết mà không sợ.
Tình yêu làm cho người ta sống chết có nhau.
Tình yêu có thể đem niềm hy vọng đến mọi người và cũng có thể hủy diệt tất cả.
Tình yêu làm cho hồn phách điên đảo như bị trúng thuốc mê, không còn biết mình làm gì, dù điều đó có gây hại đến mình và mọi người xung quanh. Chỉ cần thỏa mãn, đạt được mục đích lấy lòng người mình yêu.
Tình yêu ngày nay là tình yêu có điều kiện, kẻ đến với tình yêu vì nhan sắc, vì công danh quyền lực, vì lợi ích, vì của cải, tài sản, vì sự thỏa mãn nhục dục cho bản thân,...
V.v...


Cái vô minh của tuổi trẻ mới lớn là luôn mơ ảo tưởng về những điều tuyệt đẹp của tình yêu, do vậy không ai có thể thoát khỏi lưới tình. Chỉ có những bậc hiền trí hoặc những người đã trải nghiệm qua tình yêu mới thấy rõ được bản chất độc hại và nguy hiểm của nó. Chính nó là duyên của tái sanh luân hồi, hết kiếp này đến kiếp khác phải trả vay vay trả cho nhau. Chính nó là nguyên nhân của muôn vàn đau khổ của hàng vạn con cháu sau này, hết đời này đến đời khác không thoát khỏi lưới tình đau khổ.

josephthanh
23-08-2013, 07:44 AM
Tôi không biết viết gì, thấy cái trang này cũng vui vui, hay hay copy lên để nhà mình thư giãn.

Đố Ai Định Nghĩa Được Tình Yêu?(Sưu tầm)

Có nghĩa gì đâu một buổi chiều ...
Em ngồi nhổ cỏ trong vườn tiêu
Anh nhìn anh thấy anh bưng nước
Em nhoẽn miệng cười em nói ... yêu!

Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Bầu trời nắng nhạt gió hiu hiu
Một mình thơ thẩn bên đường vắng
Ta cảm thấy lòng khao khát ...yêu!

Tay cầm ngòi bút mắt đăm chiêu
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn cả buổi chiều
Chẳng biết viết gì cho em hiểu
Hay là viết đại 1 chữ yêu

Có ai định nghĩa được tình yêu
Có khác gì đâu một buổi chiều
Thấy em đứng cạnh bên chuồng khỉ
Thấy em giống khỉ , thế là

yêu .

Khó gì định nghĩa cái chữ yêu
Vừa mới gặp nhau đã rât liều
"Về nhà anh nhé - Veo Căm Hóm"
Tắt đèn, đóng cửa - thế là yêu

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Có nghiã gì đâu mấy kẻ liều
Thấy gái rồi cười mê tít mắt
Cưới về làm vợ thế là ... tiêu

Đố ai định nghĩa được tình yêu?
Có khó gì đâu một buổi chiều,
Sang em vay tạm vài ngàn lẻ,
Rồi nhớ rồi thương thế là... yêu!

Đố ai định nghĩa được tình yêu?
Sáng tới giảng đường bụng đói meo,
Cô em xinh đẹp cho ăn ké,
Ăn riết rồi quen, thế là...yêu!

Đố ai định nghĩa được tình yêu?
Thấy em xinh xắn anh quyết liều
Hôn trộm liền xơi...hai cái tát (!!!)
Đêm về tự nhủ : Thế là yêu!

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Có khó gí đâu một đĩa xôi
Khi em đói bụng anh xin tặng
Đêm về hể hả chắc yêu rồi

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Thấy em một mình đi dạo phố
Lẽo đẽo theo em suốt buổi chiều
Mê man tôi chắc em đã yêu

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Chiều nay cùng vợ dạo phố hoa
Thấp thoáng bóng hồng sau khóm trúc
Hay là giấu vợ mình lại yêu

Làm sao cắt nghiã được chữ yêu
Mấy ngày ấm áp rong ruổi chơi
Thấy nhạn mùa xuân bay nhiều quá
Ngơ ngần nuối tiếc hết tuổi yêu

Định nghĩa làm gì cái chữ yêu
Trái tim ta nói, dạ ta xiêu
Phải lòng từ cái nhìn sét đánh
Tương tư ngơ ngẩn...thế là yêu.

Có nghĩa gì đâu Hoa phượng Đỏ
Chỉ bằng ánh mắt đã liêu xiêu
Vắng em hồn ta xiêu phách lạc
Yêu tình sét đánh mới là yêu

Phượng đỏ mùa hè mới có cơ
Bây giờ lá phượng mới xanh tơ
Xuân về chỉ có hoa đào thắm
Đứng cạnh mai vàng đẹp như mơ.

Ai bảo tâm thần không biết yêu
Tôi đã từng thấy họ yêu nhau
Yêu nhau trong kiếp đời man dại
Suốt đời ngơ ngẩn...có phải yêu.

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Có khó gì đâu tuổi xế chiều
Lụi cụi hẹn hò nơi xóm lá
Đêm giương mục kỉnh thế là.... yêu!

Có ai định nghĩa được chữ "yêu"
Vẩn vơ vơ vẩn suốt buổi chiều
.................
Có ai định nghĩa được chữ "yêu"
Vẩn vơ vơ vẩn suốt buổi chiều
lang thang mạng chat đến cuối chiều
Gặp một bóng hồng...ngỡ là yêu

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Có khó gì đâu một buổi chiều
Hai đứa cùng vào quán bún riêu
Húp xùy húp xụp thế là Yêu...

Đố ai định nghĩa được tình yêu?
Có khó gì đâu một buổi chiều,
Sang em vay tạm vài ngàn lẻ,
Rồi nhớ rồi thương thế là... yêu!

Đố ai định nghĩa được tình yêu?
Sáng tới giảng đường bụng đói meo,
Cô em xinh đẹp cho ăn ké,
Ăn riết rồi quen, thế là...yêu!

Đố ai định nghĩa được tình yêu?
Thấy em xinh xắn anh quyết liều
Hôn trộm liền xơi...hai cái tát (!!!)
Đêm về tự nhủ : Thế là yêu!

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Có khó gí đâu một đĩa xôi
Khi em đói bụng anh xin tặng
Đêm về hể hả chắc yêu rồi

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Thấy em một mình đi dạo phố
Lẽo đẽo theo em suốt buổi chiều
Mê man tôi chắc em đã yêu

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Chiều nay cùng vợ dạo phố hoa
Thấp thoáng bóng hồng sau khóm trúc
Hay là giấu vợ mình lại yêu

Làm sao cắt nghiã được chữ yêu
Mấy ngày ấm áp rong ruổi chơi
Thấy nhạn mùa xuân bay nhiều quá
Ngơ ngần nuối tiếc hết tuổi yêu

Có nghĩa gì đâu Hoa phượng Đỏ
Chỉ bằng ánh mắt đã liêu xiêu
Vắng em hồn ta xiêu phách lạc
Yêu tình sét đánh mới là yêu
Link cố định Phản hồi
8-2. Phản hồi từ: Kim Cúc [Blogger] 04.02.13@09:10
Phượng đỏ mùa hè mới có cơ
Bây giờ lá phượng mới xanh tơ
Xuân về chỉ có hoa đào thắm
Đứng cạnh mai vàng đẹp như mơ.

Ai bảo tâm thần không biết yêu
Tôi đã từng thấy họ yêu nhau
Yêu nhau trong kiếp đời man dại
Suốt đời ngơ ngẩn...có phải yêu.

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Có khó gì đâu tuổi xế chiều
Lụi cụi hẹn hò nơi xóm lá
Đêm giương mục kỉnh thế là.... yêu!

Có ai định nghĩa được chữ "yêu"
Vẩn vơ vơ vẩn suốt buổi chiều
lang thang mạng chat đến cuối chiều
Gặp một bóng hồng...ngỡ là yêu

Đố ai định nghĩa được tình yêu
Có khó gì đâu một buổi chiều
Hai đứa cùng vào quán bún riêu
Húp xùy húp xụp thế là Yêu...

http://tranthanhxuan.blogtiengviet.net/2013/02/02/a_ar_ai_a_ar_nh_nghaca_a_adarpc_tannh_ya_1