Thông Mai Y
27-11-2008, 06:11 PM
Thân mến gởi đến quý ACE những bài "Góp nhặt đời tu". Đây là những câu chuyện có thật, đúc kết từ đời sống tu trì của các Cha, các Thầy và các Sơ. Những bài này không chỉ dành cho những người theo và sống trong Ơn gọi Tận Hiến mà là dành cho hết thảy mọi người.
Ưu ái gởi đến quý ACE!
---+---
CÁI GÁO BỂ
"Tôi kiếm gương mặt của Chúa. Tôi kiếm tìm hình ảnh của Ngài trong cung thẳm tâm lòng bạn. Bạn là Mình của Chúa Kitô, bạn là Máu của Chúa Kitô. bạn là Tình Yêu Chúa Kitô. Thế bạn đã làm Ngài trở thành cái gì rồi? Bạn là Hoà Bình của Chúa Kitô. Bạn đã làm Ngài trở thành cái gì rồi? Bạn là Niềm Vui của Chúa Kitô. Bạn đã làm Ngài trở thành cái gì rồi?"...
Tiếng hát kéo dài rồi dứt hẳn. Những nốt đàn tây ban cầm cuối cùng trong trẻo ngọt lịm thấm vào con tim của gần một ngàn tín hữu lặng yên đến như chết điếng. Trái hẳn với mọi sáng Chúa Nhật trong Thánh Lễ dành cho khách du lịch. Những người đi nghỉ mát, đến dưỡng bệnh hoặc chữa bệnh tại thành phố Bad Worishofen thuộc miền Bayern thơ mộng này, hôn nay không ai dám vỗ tay như họ vẫn thường làm sau mỗi bài hát của tôi. Và tôi thích như vậy. Vì tiếng vỗ tay phá vỡ bầu khí thinh lặng và cầu nguyện tạ ơn mà tôi cố tạo ra với bài thánh ca tôi thường hát và đệm đàn guitarre sau khi chịu lễ. Tôi biết bài thánh ca "Je cherche" của Odette Vercruysse, mà tôi dịch lời và hát bằng tiếng Đức đã đánh trúng tim của cộng đoàn.
Hôm ấy trong bài giảng tôi đã nói về nỗ lực sống niềm tin Kitô trong lòng thế giới ngày nay. Trong môi trường tục hoá duy vật, xô bồ của nếp sống văn minh cơ khí, sản xuất, tiêu thụ và hưởng thụ Tây Âu, rất nhiều anh chị em Kitô các nước tân tiến đã đánh mất đi niềm tin của mình, niềm tin mà cha ông họ đã không nề quản đường xá xa xôi cách trở, và trăm ngàn hiểm nguy, rời bỏ quê cha đất tổ để ra đi thông truyền cho các dân tộc khác. Đối với rất nhiều người, niềm tin ấy chỉ còn là một nhân tố văn hoá, một thói quen lấy lệ không ăn nhập gì tới ơn cứu độ, không ảnh hưởng gì tới nếp sống đạo đức tinh thần của một người tin Chúa. Và thế là họ sống đạo theo kiểu một đời người vào nhà thờ ba lần: lần đầu khi lãnh Bí Tích Thanh Tẩy, lần thứ hai là khi làm đám cưới, và lần thứ ba là sau khi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng lần đầu và lần cuối là do người khác đem họ vào nhà thờ chứ không phải tự ý. Còn lần thứ hai, thì nhiều khi là vì vợ. Như thế để cho vui lòng, để họ hàng khỏi phiền trách, hàng xóm láng giềng khỏi xì xầm đàm tiếu, và để danh chính ngôn thuận mở tiệc ăn mừng...Hay nếu không đến nỗi tệ như thế, thì niềm tin Kitô cũng là cái gì xa vời, trìu tượng lắm, hứng thì đi tham dự các lễ nghi phụng tự và nhận lãnh các Bí Tích, còn không hứng thì thôi. Không sống đạo cũng thấy có chết chóc gì đâu. Trong khi đó thì những anh chị em Kitô miền thượng du trong giáo phận của tôi tại Việt Nam, cha mẹ con cái lặn lội, băng rừng vượt suối, ngủ bờ, ngủ bụi, dành ra cả vài ngày hay một tuần lễ đi bộ ròng rã có khi đến 120 Km để đến tham dự một Thánh Lễ. Lưng đeo gùi, trước bụng đeo con, tay dắt đứa lớn hơn, cả gia đình lang thang lếch thếch trong rừng sâu để đến họ đạo gần nhất, nơi còn có Linh Mục, đọc kinh, lãnh các Bí Tích, xưng tội, chịu lễ. Và khi ra về còn đem theo trong cái hộp nhỏ Mình Thánh Chúa cho những người già cả yếu đau... Bỏ ra cả một tuần, cùng vợ con đi bộ 120 Km để tham dự một Thánh Lễ...Hoặc họ điên khùng, khờ dại, hoặc là họ hiểu, xác tín và sống niềm tin Kitô của mình thực sự, và sẵn sàng trả giá đắt đỏ cho niềm tin ấy...
Đức tin là một cây hoa cần đến ánh nắng mặt trời, nước tưới và phân bón, là các ơn Thánh Chúa ban qua các Bí Tích và các buổi cầu nguyện hay nghi lễ phụng tự...Không có ánh nắng mặt trời, nước tưới và phân bón, cây hoa tàn úa và chết đi hay sẽ vô cùng èo ọt và không bao giờ nở hoa cả, hay có đấy, nhưng hoa không đẹp, không tươi và không xinh...Không chịu khó đến gặp Chúa để lãnh nhận ơn thánh Chúa ban, và không thể nào mạnh mẽ mơn mởn tươi xinh được. Tôi đặt cây đàn guitarre xuống thật nhẹ nhàng không gây tiếng động, để đừng phá vỡ bầu khí bài thánh ca tôi vừa mới hát, tạo ra...Trong một vài góc nhà thờ người ta nghe được tiếng khóc sụt sùi của ai đó...
Thánh lễ kết thúc. Đang lúc tôi thay áo trong phòng thánh, có đến gần hai chục người ùa vào... Người thì đến bắt tay cám ơn, người thì vừa cám ơn vừa dúi vào tay mấy chục bạc xin làm lễ, hay tặng tôi. Có người vừa nói vừa khóc: xin cám ơn Cha, đã từ mấy năm nay tôi không tham dự Thánh Lễ và cũng chẳng tin tưởng gì nữa. Hôm nay vì tò mò nghe nói có Cha ngoại quốc dâng Thánh Lễ, tôi muốn đến xem cho biết... Nhưng bây giờ tôi hiểu sống lòng tin là gì và tại sao lại cần phải cầu nguyện, tham dự Thánh Lễ và lãnh nhận các Bí Tích.
Không nói thì chắc các bạn cũng đoán được hôm ấy túi tôi không chỉ rủng rỉnh xu hào mà thôi...(Và nhiều lúc tôi bắt chước Don Camillo lẩm bẩm với Chúa: Lạy Chúa, giá con chỉ hát chừng vài chục bài, mà mỗi bài cứ làm thiên hạ khóc cảm động và sau đó trong túi có trên 200DM thì đời Linh Mục sinh viên của con sẽ mau lên hương lắm!). Nhưng điều làm tôi vui nhất là hôm đó và hai ba ngày sau trong toà giải tội, tôi bắt được những con cá thật gộc, cũng chỉ vì bài thánh ca trong Thánh Lễ Chúa Nhật hôm trước. Dĩ nhiên là phải có ơn Chúa tác động, lời bầu cử của các Thánh, lời cầu nguyện và các hy sinh hãm mình của những tâm hồn yêu mến Chúa và nhiệt thành với phần rỗi các linh hồn. Bài thánh ca, tiếng hát và tiếng đàn nghèo nàn của tôi chỉ là cái gáo múc nước Chúa dùng để múc nước ơn thánh tưới gội tâm lòng những người đã có thời sống xa Chúa. Chứ nói quá tội, một con người tầm thường, khô cằn và tội lỗi như tôi đâu có phải là dụng cụ sắc bén gì. Là bác sĩ giải phẫu tâm lòng con người, chắc Chúa đã thường phải gắt gỏng khi cầm lấy tôi, là cái dao đã cùn lại còn sứt mẻ lung tung, để cắt xén những phần hư thối trong thân thể, trong cuộc đời của các tín hữu ốm đau... Là bác nông phu dọn đất trồng trọt, cần đốn ngã các cây cối và chặt bỏ các thứ bụi rậm và cỏ rác tội lỗi trong' tâm lòng con người, chắc nhiều lúc Chúa đã phải giận dữ khi dùng đến tôi là dao không sắc bén gì.
Những lúc được sống kinh nghiệm rõ ràng mình là dụng cụ Chúa dùng để trao ban ơn thánh cho người khác, để lôi kéo những tâm hồn khô khan nguội lạnh trở về với Ngài, để hoán cải cuộc sống, khuyến khích nâng đỡ tinh thần người này, chỉ đường vẽ lối hay củng cố tâm lòng người khác, tôi xấu hổ và hối hận đã không cố gắng sống thánh thiện hơn. Vâng, phải chi tôi kết hợp với Chúa mật thiết hơn, năng chuyện vãn với Chúa hơn, ngoan ngoãn dễ bảo, để cho Thần Linh Chúa và ơn thánh của Ngài tác động trong tôi mạnh mẽ, hữu hiệu hơn, cố gắng trau dồi những năng khiếu tự nhiên Chúa đã ban cho tôi hơn, hay học hỏi một số kỹ thuật cần thiết cho công tác mục vụ, và biết dùng chúng đúng lúc, đúng độ trong công tác rao truyền Lời Chúa hơn, sống bác ái, xả kỷ, hy sinh, tận tuỵ, vui tươi, cởi mở, và dễ thương dễ mến hơn, thì đã có biết bao nhiêu người tôi gặp trên đường đời trở về với Chúa hay nhận biết và tin Chúa, yêu Chúa hơn...
Những lúc được sống kinh nghiệm Chúa dùng tôi như dụng cụ để trao ban ơn thánh cứu độ cho con người, tôi nhận ra mình là cái gáo bể. Nước ơn thánh Chúa múc đầy ắp, nhưng vì gáo bể và rò, nên lắm khi đưa được đến miệng người bệnh, hay người khát, thì chẳng còn bao nhiêu...Ôi phải chi đời Linh Mục của tôi là cái gáo luôn nguyên tuyền và lành lặn!
Ưu ái gởi đến quý ACE!
---+---
CÁI GÁO BỂ
"Tôi kiếm gương mặt của Chúa. Tôi kiếm tìm hình ảnh của Ngài trong cung thẳm tâm lòng bạn. Bạn là Mình của Chúa Kitô, bạn là Máu của Chúa Kitô. bạn là Tình Yêu Chúa Kitô. Thế bạn đã làm Ngài trở thành cái gì rồi? Bạn là Hoà Bình của Chúa Kitô. Bạn đã làm Ngài trở thành cái gì rồi? Bạn là Niềm Vui của Chúa Kitô. Bạn đã làm Ngài trở thành cái gì rồi?"...
Tiếng hát kéo dài rồi dứt hẳn. Những nốt đàn tây ban cầm cuối cùng trong trẻo ngọt lịm thấm vào con tim của gần một ngàn tín hữu lặng yên đến như chết điếng. Trái hẳn với mọi sáng Chúa Nhật trong Thánh Lễ dành cho khách du lịch. Những người đi nghỉ mát, đến dưỡng bệnh hoặc chữa bệnh tại thành phố Bad Worishofen thuộc miền Bayern thơ mộng này, hôn nay không ai dám vỗ tay như họ vẫn thường làm sau mỗi bài hát của tôi. Và tôi thích như vậy. Vì tiếng vỗ tay phá vỡ bầu khí thinh lặng và cầu nguyện tạ ơn mà tôi cố tạo ra với bài thánh ca tôi thường hát và đệm đàn guitarre sau khi chịu lễ. Tôi biết bài thánh ca "Je cherche" của Odette Vercruysse, mà tôi dịch lời và hát bằng tiếng Đức đã đánh trúng tim của cộng đoàn.
Hôm ấy trong bài giảng tôi đã nói về nỗ lực sống niềm tin Kitô trong lòng thế giới ngày nay. Trong môi trường tục hoá duy vật, xô bồ của nếp sống văn minh cơ khí, sản xuất, tiêu thụ và hưởng thụ Tây Âu, rất nhiều anh chị em Kitô các nước tân tiến đã đánh mất đi niềm tin của mình, niềm tin mà cha ông họ đã không nề quản đường xá xa xôi cách trở, và trăm ngàn hiểm nguy, rời bỏ quê cha đất tổ để ra đi thông truyền cho các dân tộc khác. Đối với rất nhiều người, niềm tin ấy chỉ còn là một nhân tố văn hoá, một thói quen lấy lệ không ăn nhập gì tới ơn cứu độ, không ảnh hưởng gì tới nếp sống đạo đức tinh thần của một người tin Chúa. Và thế là họ sống đạo theo kiểu một đời người vào nhà thờ ba lần: lần đầu khi lãnh Bí Tích Thanh Tẩy, lần thứ hai là khi làm đám cưới, và lần thứ ba là sau khi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng lần đầu và lần cuối là do người khác đem họ vào nhà thờ chứ không phải tự ý. Còn lần thứ hai, thì nhiều khi là vì vợ. Như thế để cho vui lòng, để họ hàng khỏi phiền trách, hàng xóm láng giềng khỏi xì xầm đàm tiếu, và để danh chính ngôn thuận mở tiệc ăn mừng...Hay nếu không đến nỗi tệ như thế, thì niềm tin Kitô cũng là cái gì xa vời, trìu tượng lắm, hứng thì đi tham dự các lễ nghi phụng tự và nhận lãnh các Bí Tích, còn không hứng thì thôi. Không sống đạo cũng thấy có chết chóc gì đâu. Trong khi đó thì những anh chị em Kitô miền thượng du trong giáo phận của tôi tại Việt Nam, cha mẹ con cái lặn lội, băng rừng vượt suối, ngủ bờ, ngủ bụi, dành ra cả vài ngày hay một tuần lễ đi bộ ròng rã có khi đến 120 Km để đến tham dự một Thánh Lễ. Lưng đeo gùi, trước bụng đeo con, tay dắt đứa lớn hơn, cả gia đình lang thang lếch thếch trong rừng sâu để đến họ đạo gần nhất, nơi còn có Linh Mục, đọc kinh, lãnh các Bí Tích, xưng tội, chịu lễ. Và khi ra về còn đem theo trong cái hộp nhỏ Mình Thánh Chúa cho những người già cả yếu đau... Bỏ ra cả một tuần, cùng vợ con đi bộ 120 Km để tham dự một Thánh Lễ...Hoặc họ điên khùng, khờ dại, hoặc là họ hiểu, xác tín và sống niềm tin Kitô của mình thực sự, và sẵn sàng trả giá đắt đỏ cho niềm tin ấy...
Đức tin là một cây hoa cần đến ánh nắng mặt trời, nước tưới và phân bón, là các ơn Thánh Chúa ban qua các Bí Tích và các buổi cầu nguyện hay nghi lễ phụng tự...Không có ánh nắng mặt trời, nước tưới và phân bón, cây hoa tàn úa và chết đi hay sẽ vô cùng èo ọt và không bao giờ nở hoa cả, hay có đấy, nhưng hoa không đẹp, không tươi và không xinh...Không chịu khó đến gặp Chúa để lãnh nhận ơn thánh Chúa ban, và không thể nào mạnh mẽ mơn mởn tươi xinh được. Tôi đặt cây đàn guitarre xuống thật nhẹ nhàng không gây tiếng động, để đừng phá vỡ bầu khí bài thánh ca tôi vừa mới hát, tạo ra...Trong một vài góc nhà thờ người ta nghe được tiếng khóc sụt sùi của ai đó...
Thánh lễ kết thúc. Đang lúc tôi thay áo trong phòng thánh, có đến gần hai chục người ùa vào... Người thì đến bắt tay cám ơn, người thì vừa cám ơn vừa dúi vào tay mấy chục bạc xin làm lễ, hay tặng tôi. Có người vừa nói vừa khóc: xin cám ơn Cha, đã từ mấy năm nay tôi không tham dự Thánh Lễ và cũng chẳng tin tưởng gì nữa. Hôm nay vì tò mò nghe nói có Cha ngoại quốc dâng Thánh Lễ, tôi muốn đến xem cho biết... Nhưng bây giờ tôi hiểu sống lòng tin là gì và tại sao lại cần phải cầu nguyện, tham dự Thánh Lễ và lãnh nhận các Bí Tích.
Không nói thì chắc các bạn cũng đoán được hôm ấy túi tôi không chỉ rủng rỉnh xu hào mà thôi...(Và nhiều lúc tôi bắt chước Don Camillo lẩm bẩm với Chúa: Lạy Chúa, giá con chỉ hát chừng vài chục bài, mà mỗi bài cứ làm thiên hạ khóc cảm động và sau đó trong túi có trên 200DM thì đời Linh Mục sinh viên của con sẽ mau lên hương lắm!). Nhưng điều làm tôi vui nhất là hôm đó và hai ba ngày sau trong toà giải tội, tôi bắt được những con cá thật gộc, cũng chỉ vì bài thánh ca trong Thánh Lễ Chúa Nhật hôm trước. Dĩ nhiên là phải có ơn Chúa tác động, lời bầu cử của các Thánh, lời cầu nguyện và các hy sinh hãm mình của những tâm hồn yêu mến Chúa và nhiệt thành với phần rỗi các linh hồn. Bài thánh ca, tiếng hát và tiếng đàn nghèo nàn của tôi chỉ là cái gáo múc nước Chúa dùng để múc nước ơn thánh tưới gội tâm lòng những người đã có thời sống xa Chúa. Chứ nói quá tội, một con người tầm thường, khô cằn và tội lỗi như tôi đâu có phải là dụng cụ sắc bén gì. Là bác sĩ giải phẫu tâm lòng con người, chắc Chúa đã thường phải gắt gỏng khi cầm lấy tôi, là cái dao đã cùn lại còn sứt mẻ lung tung, để cắt xén những phần hư thối trong thân thể, trong cuộc đời của các tín hữu ốm đau... Là bác nông phu dọn đất trồng trọt, cần đốn ngã các cây cối và chặt bỏ các thứ bụi rậm và cỏ rác tội lỗi trong' tâm lòng con người, chắc nhiều lúc Chúa đã phải giận dữ khi dùng đến tôi là dao không sắc bén gì.
Những lúc được sống kinh nghiệm rõ ràng mình là dụng cụ Chúa dùng để trao ban ơn thánh cho người khác, để lôi kéo những tâm hồn khô khan nguội lạnh trở về với Ngài, để hoán cải cuộc sống, khuyến khích nâng đỡ tinh thần người này, chỉ đường vẽ lối hay củng cố tâm lòng người khác, tôi xấu hổ và hối hận đã không cố gắng sống thánh thiện hơn. Vâng, phải chi tôi kết hợp với Chúa mật thiết hơn, năng chuyện vãn với Chúa hơn, ngoan ngoãn dễ bảo, để cho Thần Linh Chúa và ơn thánh của Ngài tác động trong tôi mạnh mẽ, hữu hiệu hơn, cố gắng trau dồi những năng khiếu tự nhiên Chúa đã ban cho tôi hơn, hay học hỏi một số kỹ thuật cần thiết cho công tác mục vụ, và biết dùng chúng đúng lúc, đúng độ trong công tác rao truyền Lời Chúa hơn, sống bác ái, xả kỷ, hy sinh, tận tuỵ, vui tươi, cởi mở, và dễ thương dễ mến hơn, thì đã có biết bao nhiêu người tôi gặp trên đường đời trở về với Chúa hay nhận biết và tin Chúa, yêu Chúa hơn...
Những lúc được sống kinh nghiệm Chúa dùng tôi như dụng cụ để trao ban ơn thánh cứu độ cho con người, tôi nhận ra mình là cái gáo bể. Nước ơn thánh Chúa múc đầy ắp, nhưng vì gáo bể và rò, nên lắm khi đưa được đến miệng người bệnh, hay người khát, thì chẳng còn bao nhiêu...Ôi phải chi đời Linh Mục của tôi là cái gáo luôn nguyên tuyền và lành lặn!