hongbinh
03-12-2018, 09:14 AM
https://gxthohoang.net/media/k2/items/cache/8a276d0048d814d4181c7b2018969ff6_XL.jpghttps://hongbinh139848745.files.wordpress.com/2020/05/image-15.png?w=347
Anh nghe tin có bão
Anh nghe nói Sài Gòn đang có bão
Đường ngập thành sông, tiếng hú gào
Hàng cây nghiêng ngã lay vì gió
Xe đẩy em nghiêng muốn ngã nhào.
Thương em vò võ thân cô quạnh
Gác nhỏ em nằm nước bao quanh
Như sâu làm tổ nằm co quắp
Nghe tiếng côn trùng rả rích than.
Em ơi đường phố đêm nay vắng
Mưa lạnh gió gào trắng mênh mông
Làm sao có thể em đi lễ
Có thể anh về được với em.
Đêm nay chắc chắn trời rất lạnh
Em nhớ khi nằm phải đắp chăn
Phải lo uống thuốc, lo ăn đủ
Sức khỏe giữ gìn, giấc ngủ ngon.
Hồng Bính
hongbinh
25-11-2022, 08:49 AM
https://hongbinh139848745.wordpress.com/2020/05/04/anh-nghe-tin-co-bao/?fbclid=IwAR0Fyiw7gwjV_nyKwGETztg3AERA2NqAKPhRMphELtL8DJ1XlvjtBLOozNI
hongbinh
25-11-2023, 11:16 AM
https://www.facebook.com/hong.binh.73/posts/pfbid02nnNjNrs3xVTYuRgksURXXPmXMGaGEubeWHX48jKScUPxMMkTSBzRfX9s5zZqM8ZMl
hongbinh
25-11-2024, 09:42 AM
Em ơi đường phố đêm nay vắng
Mưa lạnh gió gào trắng mênh mông
Làm sao có thể em đi lễ
Có thể anh về được với em.
hongbinh
25-11-2025, 07:41 AM
đây là một bài thơ rất giàu cảm xúc, mang đậm tính hiện thực và nỗi niềm của một người đang yêu nhưng phải chịu cảnh chia xa. Dưới đây là phần phân tích và bình luận chi tiết về bài thơ "Anh nghe tin có bão" của tác giả Hồng Bính.
Tổng quan về tác phẩmBài thơ là tiếng lòng lo âu, khắc khoải của nhân vật trữ tình ("Anh") khi nghe tin người yêu ("Em") đang phải một mình chống chọi với cơn bão lớn tại Sài Gòn. Không sử dụng những từ ngữ hoa mỹ hay các biện pháp tu từ cầu kỳ, bài thơ đi thẳng vào lòng người đọc bằng sự chân thành, mộc mạc và những hình ảnh rất đời thường.
1. Bối cảnh hiện thực: Cơn bão và sự bất an từ xaNgay khổ thơ đầu, tác giả đã dựng lên một khung cảnh hỗn loạn của Sài Gòn ngày bão:
"Anh nghe nói Sài Gòn đang có bãoĐường ngập thành sông, tiếng hú gào"
Sự đối lập: Cụm từ "Anh nghe nói" cho thấy khoảng cách địa lý. Anh không ở đó, anh chỉ có thể hình dung qua tin tức, điều này càng làm tăng thêm sự bất lực và lo lắng.
Hình ảnh tả thực: "Đường ngập thành sông", "cây nghiêng ngã", "tiếng hú gào" là những hình ảnh rất đặc trưng của mùa mưa bão Sài Gòn.
Chi tiết đắt giá: "Xe đẩy em nghiêng muốn ngã nhào". Câu thơ này hé lộ hoàn cảnh của người con gái. Có thể cô ấy đang mưu sinh trên đường phố, hoặc đang chật vật di chuyển. Hình ảnh chiếc xe đẩy nghiêng ngả gợi lên sự mong manh, yếu đuối của con người trước thiên nhiên cuồng nộ.
2. Hình ảnh người em: Cô đơn và nhỏ béKhổ thơ thứ hai là sự thương cảm sâu sắc dành cho hoàn cảnh sống của người thương:
"Thương em vò võ thân cô quạnhGác nhỏ em nằm nước bao quanh"
Từ láy gợi hình: "Vò võ" và "cô quạnh" nhấn mạnh sự lẻ loi, đơn độc. Trong đêm bão tố, sự cô đơn ấy càng trở nên đáng sợ hơn.
Không gian: "Gác nhỏ" - không gian chật hẹp, lại bị "nước bao quanh". Người đọc có thể hình dung ra những căn phòng trọ ọp ẹp, nơi mà khi mưa lớn, nước ngập tứ bề, tạo cảm giác bị cô lập hoàn toàn.
Hình ảnh so sánh: "Như sâu làm tổ nằm co quắp". Đây là một so sánh rất gợi cảm và xót xa. Nó diễn tả tư thế nằm co ro vì lạnh, vì sợ, và cũng gợi lên sự nhỏ bé, tội nghiệp của cô gái như một sinh vật yếu ớt đang tìm cách tự bảo vệ mình.
3. Khoảng cách và sự bất lựcKhổ thơ thứ ba đẩy cảm xúc lên cao trào của sự nhớ mong và bất lực:
"Làm sao có thể em đi lễCó thể anh về được với em."
Chi tiết đời thường: Việc nhắc đến "đi lễ" cho thấy sinh hoạt tôn giáo hoặc thói quen tâm linh là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô gái. Bão tố không chỉ ngăn cản mưu sinh mà còn ngăn cản cả những niềm an ủi tinh thần.
Nỗi lòng người trai: Câu kết "Có thể anh về được với em" nghe như một tiếng thở dài. Mưa gió "trắng mênh mông" đã dựng lên một bức tường ngăn cách không thể vượt qua.
4. Lời dặn dò: Sự quan tâm thay cho sự hiện diệnKhi không thể ở bên cạnh để che chở, người anh chỉ biết gửi gắm tình yêu qua những lời dặn dò tỉ mỉ:
"Đêm nay chắc chắn trời rất lạnhEm nhớ khi nằm phải đắp chăn"
Giọng điệu: Chuyển từ lo lắng sang ân cần, vỗ về.
Hành động cụ thể: "Đắp chăn", "uống thuốc", "ăn đủ". Đây là những quan tâm thiết thực nhất, đời thường nhất nhưng lại chứa đựng tình cảm sâu nặng nhất. Tình yêu lúc này không phải là lời thề non hẹn biển, mà là mong muốn người mình yêu được no ấm, an lành.
Bình luận và Đánh giá nghệ thuật1. Ngôn ngữ bình dị, chân phươngBài thơ sử dụng ngôn ngữ nói thường ngày, không trau chuốt bóng bẩy. Cách gieo vần đôi chỗ còn chưa thật sự chặt chẽ (như lễ - em), nhưng chính sự mộc mạc đó (như lời ăn tiếng nói hàng ngày) lại tạo nên sự chân thật. Nó giống như một bức tin nhắn, một lá thư vội gửi đi trong đêm bão hơn là một tác phẩm văn chương hàn lâm.
2. Giọng điệu trữ tình, nhân vănXuyên suốt bài thơ là một giọng điệu trầm buồn, lo âu nhưng ấm áp tình người. Đó là sự đồng cảm của tác giả (hoặc nhân vật trữ tình) với những phận người nhỏ bé, mưu sinh vất vả giữa chốn đô thị phồn hoa nhưng cũng đầy khắc nghiệt như Sài Gòn.
3. Giá trị cảm xúcBài thơ chạm đến trái tim người đọc vì ai trong chúng ta cũng từng có lúc lo lắng cho người thân ở xa, đặc biệt là trong những lúc thiên tai, dịch bệnh hay biến cố. Hình ảnh "gác nhỏ", "xe đẩy", "nước ngập" là những nét vẽ hiện thực khiến bài thơ trở nên sống động và gần gũi.
Kết luận"Anh nghe tin có bão" là một bài thơ tình cảm động. Nó không chỉ nói về tình yêu đôi lứa mà còn phản ánh hiện thực cuộc sống của những người lao động xa nhà, những người đang chật vật mưu sinh nơi phố thị. Qua cơn bão của đất trời, ta thấy được sự ấm áp của "cơn bão lòng" – đó là tình yêu thương, sự sẻ chia và lo lắng dành cho nhau.
Powered by vBulletin® Version 4.1.7 Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.