Ðăng Nhập

View Full Version : Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn…



littlewave
02-12-2008, 09:00 PM
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn…


Xin mượn một câu trong bài thơ Mẹ của Đỗ Trung Quân để đặt tựa cho bài viết này như một lời chia sẻ với những ai còn mẹ ở trên đời… Hẳn nhiều người trong những ngày qua đã đau, đã giận bởi hành vi đánh mẹ của một người con mà Đài Truyền hình VN phát trên VTV1.
Tôi thấy xót xa về hành vi bạo hành mà kẻ thủ ác chính là đứa con, còn nạn nhân lại là… mẹ ruột!

Cách đây không lâu tôi đọc được bài thơ Mẹ của Đỗ Trung Quân và tôi đã khóc - nước mắt thật của một người con trai còn có mẹ. Tôi nhớ đó là dịp Vu lan - mùa để những người con nhớ về ơn cù lao dưỡng dục của cha mẹ. Khóc vì tôi thấy thẹn khi mình đã để buồn lên mắt mẹ nhiều. Tôi chưa là đứa con ngoan dù tôi không phải là người ương bướng, ngỗ nghịch và… đánh mẹ. Tôi không ngoan bởi vì tôi đã để mẹ buồn vì nhớ tôi (tôi đang xa mẹ) và vì lo mỗi khi tôi ốm đau nơi xứ người.

Lớn lên trong một gia đình nghèo, nhà chỉ hai mẹ con nên hơn ai hết tôi hiểu tấm lòng của một người mẹ cao dày đến ngần nào. Tình mẹ mà tôi cảm nhận được giống như bài thơ Ngày xưa có mẹ của Thanh Nguyên:



Ngày xưa có mẹ





“Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
Như cuộc đời - không thể thiếu trong con



Nếu có đi một vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con biết bật nên tiếng mẹ"…





Thanh Nguyên



Hành trình của một người mẹ dành cho con là hành trình của tình thương và lòng bao dung không thể nghĩ bàn. Đó là câu chuyện về những người mẹ bán vé số nuôi con ăn học. Họ không ngại khó, ngại khổ chỉ mong con cái thành đạt. Rồi có những bà mẹ thương con mà dù con ghẻ chốc khắp thân nhưng mẹ vẫn ẵm bồng…

Có câu chuyện mà tôi từng được nghe kể về lòng hiếu thuận. Một người con bất hiếu định mang mẹ vào rừng bỏ vì thấy mẹ già yếu, vô tích sự. Trước khi ông đi, đứa con nhắn: “Bố đem nội vô rừng nhớ mang xe về để mai mốt bố già con cũng… chở bố vô rừng bỏ”. Thế là ông thức tỉnh.
Câu chuyện có ngụ ý nhắc người đời, những ai còn mẹ, phải hết lòng thương kính mẹ. Những đứa con sẽ nhìn vào cách cha mẹ đã đối xử với ông bà để học hỏi và thực hành theo. Do vậy, phàm là người có hiếu tất nhiên sẽ là thầy giáo dạy con cái của mình hiếu hạnh. Mà con cái hiếu hạnh là hiếu hạnh cho mình. Nghĩ như thế để thấy rằng ta hiếu với mẹ, với ba còn là để hiếu cho ta.

Nhân đây tôi cũng xin chia sẻ với những ai đang còn mẹ hãy trân quý hạnh phúc mình đang có. Hiếu chính là việc làm tạo nên cái đức của con người bởi mẹ là người đã cho ta nên vóc nên hình, truyền cho ta bài học đầu tiên về tình thương và những sự hiểu biết cơ bản. Người ta mang ơn lớn như mẹ mà còn không nhớ, còn ngược đãi thì thử hỏi ta còn có thể thương ai, còn xứng đáng là con người?

Để kết lại bài này, mời bạn hãy đọc cùng tôi đoạn thơ trong bài thơ Mẹ của Đỗ Trung Quân:



Mẹ





Con sẽ không đợi một ngày kia khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc



Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?



Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt



Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua





Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ



Ai níu nổi thời gian, ai níu nổi?



Con mỗi ngày một lớn lên



Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi



Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.





Con sẽ không đợi một ngày kia



có người cài cho con lên áo một bông hồng



mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ



Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng



Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?





Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ



Sống tự do như một cánh chim bằng



Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái



Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?





Những bài thơ chất ngập tâm hồn



đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc



Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác



mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ





Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ



Giọt nước mắt già nua không ứa nổi



Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi



Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng





Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân



mấy kẻ đi qua



mấy người dừng lại?





Sao mẹ già ở cách xa đến vậy



Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm



Ta vẫn vô tình



Ta vẫn thản nhiên?





Hôm nay...



Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen



ngã nón đứng chào xe tang qua phố



Ai mất mẹ?



sao lòng anh hoảng sợ



tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?





Bài thơ này xin thắp một bình minh



trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối



Bài thơ như một nụ hồng



Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới !





Đỗ Trung Quân



Hãy sung sướng khi ta còn có mẹ…

ĐÌNH LONG (Tuổi Trẻ)