huynhlan
17-12-2008, 08:17 PM
TỐC ĐỘ VÀ ƯỚC VỌNG !?
Tôi bắt đầu bằng một câu chuyện kể nhé: TỐC ĐỘ ...
Như thường lệ, mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng - một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...
Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh. Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe.
Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.
Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"
Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..." Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."
Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.
"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!". Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.
Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên
...Là người ngoại Đạo ... Tôi vẫn cứ vào nhà thờ tham dự Thánh Lễ mỗi đêm giáng sinh và cũng sau câu chuyện đêm Giáng sinh ấy tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giêsu: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc." Để xoa dịu nỗi buồn của cô gái nhỏ... hàng năm tôi đã lặng lẽ đến thăm các em nhỏ lang thang cơ nhở nơi tôi tự chọn trên đường ...trò chuyện và tặng những món quà nho nhỏ và điều này trở thành một sự kiện tuyệt vời nhất trong đời tôi.
Có lẽ vì vậy mà từ đó Giáng Sinh đã trở nên rất quan trọng với tôi và chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn hay buồn chán giữa trời đông - Bởi mỗi một đêm Giáng Sinh, tôi đều tìm đến một nơi hoàn toàn xa lạ, chưa đặt chân đến bao giờ. ... Có năm, tôi đi dự lễ hội hoá trang ở một trường Đại học với các người bạn ... có năm thì tôi tham gia đội tình nguyện mặc áo ông già Noel đi phát quà cho trẻ em đường phố ở Tao Đàn.... . Tôi chưa bao giờ có cuộc hẹn nào cho đêm Giáng Sinh, tôi đã một mình bước chân vào quán cà phê lạ ngồi đối diện với cây nến nhỏ và lặng im suy tư và trở về nhà lúc 3 -4 giờ sáng hôm sau ...
Vì vậy, tôi hay đến một nơi xa lạ vào đêm Giáng Sinh. Biết đâu bạn sẽ gặp tôi ở đó, với nụ cười trên môi, tôi sẽ chúc bạn câu này: Cầu cho niềm vui của hôm nay luôn tràn đầy ân phúc, và mỗi con đường đều dẫn đến bình an và hôm nay tôi lại có câu chúc mới rồi nà : CHÚC BẠN TRÀN ĐẦY HỒNG ÂN THIÊN CHÚA .
... Bạn có tin vào điều kỳ diệu của đêm Giáng Sinh? Bạn có tin những món quà bạn mong ước sẽ được gửi tới bạn một cách bí mật nào đó, hay những điều ước của bạn sẽ trở thành hiện thực vào đêm Thiên Chúa giáng thế làm người này?
Điều thứ nhất, đừng bao giờ khép lòng mình vào đêm Giáng Sinh bạn nhé. Nếu bạn bè không kịp đến để chia sẻ cùng bạn, thì ít nhất bạn cũng sẽ nhận được những giai điệu an hòa, tiếng chuông nhà thờ mơ hồ giữa mộng và thật. Giữa không gian se sắt lạnh, sự bình yên của niềm tin và chờ đợi sẽ theo gió luồn qua khe cửa nhà bạn, làm ấm lên không gian, và cũng làm bạn ấm lòng hơn.
Hãy thắp lên một ngọn nến trong lòng bạn bạn. Ngọn lửa ấm áp sẽ làm lòng bạn ấm lại. Và những ký ức sẽ tràn về, nhảy múa cùng ánh nến lung linh. Sự mong manh của ngọn nến sẽ buộc bạn phải suy tư, và sự dịu dàng của nó sẽ làm bạn thêm sáng suốt. Ngọn nến ấy sẽ làm cho mọi người nhìn ra bạn, nhận ra tín hiệu chào đón và tình yêu lan tỏa từ bạn và như thế, những người đơn côi, không bạn bè, người thân sẽ không còn cảm thấy lẻ loi nữa...
Dù chẳng có thật nhiều tiền, bạn vẫn phải chuẩn bị quà cho tất cả mọi người đấy nhé! Hãy ôm những em bé đi ngang qua bạn hoặc nơi bạn đến ... dám không cho dù em thật bẩn và hôi hám ... Hãy thăm hỏi những người mà bạn gặp, và hãy tự tặng cho mình những buổi tối yên lành, không lo lắng, âu sầu, không ganh ghét, đua chen.
Những món quà ấy mới chính là ý nghĩa thật sự của đêm Giáng Sinh.
Và hãy mơ mộng bạn ạ. Vì mơ mộng chính là biểu hiện của việc bạn đang hé mở lòng mình và chờ đơi những điều diệu kỳ. Các thiên thần đã sửa soạn đôi cánh của mình chờ khoảng khắc xuống trần gian. Họ sẽ gõ cửa và đặt chiếc hôn bình an lên trán bạn đấy.
Đó là lý do mà giấc mơ nào trong đêm Giáng Sinh cũng lung linh, lung linh.
Còn bây giờ, hãy để lòng mình lắng xuống, bạn nhé. Bạn chỉ có thể nghe và thấy những điều kỳ diệu khi không còn những hỉ, nộ, ái , ố của đời thường.Hãy nhớ về tuổi thơ của mình. Khi còn nhỏ, bạn tin là có ông già Noel. Bạn cặm cụi, nắn nót viết thư nhờ ba gửi cho ông để nói rằng bạn mong nhận được một con búp bê biết nhắm mắt, biết khóc oe oe.
Rồi năm sau nữa, bạn day dứt, hối hận vì trong năm mình đã trót nói dối, trót vẽ bậy vào vở vài lần, và bạn sợ mình không có tên trong danh sách những em bé ngoan. Bạn thừa nhận đó là lý do để ông già Noel, lại một lần nữa, không tặng bạn một con búp bê biết nhắm mở...
Lớn hơn một chút nữa, thay vì viết thư hay cầu nguyện nho nhỏ, bạn gào tướng lên trong nhà rằng bạn muốn có một con búp bê và thật nhiều kẹo sô-cô-la. Vì nhỏ bạn cùng lớp tiết lộ cho bạn rằng muốn để ông già Noel mang tới món quà mình muốn, bạn cần phải nói to lên , đúng không ?
Vài năm trôi qua,tất cả những gì bạn nhận được sau đêm Noel chỉ là nỗi thất vọng. Đó là khi bạn biết chẳng có ông già Noel nào cả. Cho dù bạn có là một em bé ngoan hay không...
Lớn lên, bạn dần hiểu ra rằng lý do của những sự háo hức, mong chờ chính là để được chọn mua, bọc gói cẩn thận những món quà tặng cho những người mà bạn yêu thương. Và dù biết rằng ông già Noel là không có thật, bạn vẫn thầm cầu nguyện, mong sao ông già Noel sẽ mang đến những giây phút vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh những người thân yêu ấy mới là món quà tuyệt vời nhất mà ai cũng mong muốn có được mỗi dịp Giáng Sinh về. Khi xưa tôi cũng thế .
Mượn bài : Ước Nguyện Đêm Giáng Sinh của anh Đông Hòa gửi tâm trạng vậy !
Tháng mười hai đi về thành phố
Tiết trời đông giá buốt chân côi
Nhìn xa xa sao giăng lấp lánh
Mới hay Giáng Sinh đã đến rồi
Chợt nghe nỗi lòng vọng đến xưa
Nhớ nàng áo trắng phất gió đùa
Trên đường dốc chiều qua phố thị
Bâng khuâng dừng bước mắt khẽ đưa
Rồi đến bên nhau cùng tâm sự
Đến tương lai và những ước mơ
Đến một tối Giáng Sinh vui vẻ
Nhìn Chúa Nhập Trần nét trẻ thơ
Lòng khấn nguyện tình yêu sâu thẳm
Giữa trái tim với những hân hoan
Với nàng với muôn vàn hạnh phúc
Thắm đượm cùng nhau trên lối xuân
LÊ QUỲNH
Tôi bắt đầu bằng một câu chuyện kể nhé: TỐC ĐỘ ...
Như thường lệ, mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng - một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...
Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh. Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe.
Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.
Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"
Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..." Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."
Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.
"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!". Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.
Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên
...Là người ngoại Đạo ... Tôi vẫn cứ vào nhà thờ tham dự Thánh Lễ mỗi đêm giáng sinh và cũng sau câu chuyện đêm Giáng sinh ấy tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giêsu: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc." Để xoa dịu nỗi buồn của cô gái nhỏ... hàng năm tôi đã lặng lẽ đến thăm các em nhỏ lang thang cơ nhở nơi tôi tự chọn trên đường ...trò chuyện và tặng những món quà nho nhỏ và điều này trở thành một sự kiện tuyệt vời nhất trong đời tôi.
Có lẽ vì vậy mà từ đó Giáng Sinh đã trở nên rất quan trọng với tôi và chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn hay buồn chán giữa trời đông - Bởi mỗi một đêm Giáng Sinh, tôi đều tìm đến một nơi hoàn toàn xa lạ, chưa đặt chân đến bao giờ. ... Có năm, tôi đi dự lễ hội hoá trang ở một trường Đại học với các người bạn ... có năm thì tôi tham gia đội tình nguyện mặc áo ông già Noel đi phát quà cho trẻ em đường phố ở Tao Đàn.... . Tôi chưa bao giờ có cuộc hẹn nào cho đêm Giáng Sinh, tôi đã một mình bước chân vào quán cà phê lạ ngồi đối diện với cây nến nhỏ và lặng im suy tư và trở về nhà lúc 3 -4 giờ sáng hôm sau ...
Vì vậy, tôi hay đến một nơi xa lạ vào đêm Giáng Sinh. Biết đâu bạn sẽ gặp tôi ở đó, với nụ cười trên môi, tôi sẽ chúc bạn câu này: Cầu cho niềm vui của hôm nay luôn tràn đầy ân phúc, và mỗi con đường đều dẫn đến bình an và hôm nay tôi lại có câu chúc mới rồi nà : CHÚC BẠN TRÀN ĐẦY HỒNG ÂN THIÊN CHÚA .
... Bạn có tin vào điều kỳ diệu của đêm Giáng Sinh? Bạn có tin những món quà bạn mong ước sẽ được gửi tới bạn một cách bí mật nào đó, hay những điều ước của bạn sẽ trở thành hiện thực vào đêm Thiên Chúa giáng thế làm người này?
Điều thứ nhất, đừng bao giờ khép lòng mình vào đêm Giáng Sinh bạn nhé. Nếu bạn bè không kịp đến để chia sẻ cùng bạn, thì ít nhất bạn cũng sẽ nhận được những giai điệu an hòa, tiếng chuông nhà thờ mơ hồ giữa mộng và thật. Giữa không gian se sắt lạnh, sự bình yên của niềm tin và chờ đợi sẽ theo gió luồn qua khe cửa nhà bạn, làm ấm lên không gian, và cũng làm bạn ấm lòng hơn.
Hãy thắp lên một ngọn nến trong lòng bạn bạn. Ngọn lửa ấm áp sẽ làm lòng bạn ấm lại. Và những ký ức sẽ tràn về, nhảy múa cùng ánh nến lung linh. Sự mong manh của ngọn nến sẽ buộc bạn phải suy tư, và sự dịu dàng của nó sẽ làm bạn thêm sáng suốt. Ngọn nến ấy sẽ làm cho mọi người nhìn ra bạn, nhận ra tín hiệu chào đón và tình yêu lan tỏa từ bạn và như thế, những người đơn côi, không bạn bè, người thân sẽ không còn cảm thấy lẻ loi nữa...
Dù chẳng có thật nhiều tiền, bạn vẫn phải chuẩn bị quà cho tất cả mọi người đấy nhé! Hãy ôm những em bé đi ngang qua bạn hoặc nơi bạn đến ... dám không cho dù em thật bẩn và hôi hám ... Hãy thăm hỏi những người mà bạn gặp, và hãy tự tặng cho mình những buổi tối yên lành, không lo lắng, âu sầu, không ganh ghét, đua chen.
Những món quà ấy mới chính là ý nghĩa thật sự của đêm Giáng Sinh.
Và hãy mơ mộng bạn ạ. Vì mơ mộng chính là biểu hiện của việc bạn đang hé mở lòng mình và chờ đơi những điều diệu kỳ. Các thiên thần đã sửa soạn đôi cánh của mình chờ khoảng khắc xuống trần gian. Họ sẽ gõ cửa và đặt chiếc hôn bình an lên trán bạn đấy.
Đó là lý do mà giấc mơ nào trong đêm Giáng Sinh cũng lung linh, lung linh.
Còn bây giờ, hãy để lòng mình lắng xuống, bạn nhé. Bạn chỉ có thể nghe và thấy những điều kỳ diệu khi không còn những hỉ, nộ, ái , ố của đời thường.Hãy nhớ về tuổi thơ của mình. Khi còn nhỏ, bạn tin là có ông già Noel. Bạn cặm cụi, nắn nót viết thư nhờ ba gửi cho ông để nói rằng bạn mong nhận được một con búp bê biết nhắm mắt, biết khóc oe oe.
Rồi năm sau nữa, bạn day dứt, hối hận vì trong năm mình đã trót nói dối, trót vẽ bậy vào vở vài lần, và bạn sợ mình không có tên trong danh sách những em bé ngoan. Bạn thừa nhận đó là lý do để ông già Noel, lại một lần nữa, không tặng bạn một con búp bê biết nhắm mở...
Lớn hơn một chút nữa, thay vì viết thư hay cầu nguyện nho nhỏ, bạn gào tướng lên trong nhà rằng bạn muốn có một con búp bê và thật nhiều kẹo sô-cô-la. Vì nhỏ bạn cùng lớp tiết lộ cho bạn rằng muốn để ông già Noel mang tới món quà mình muốn, bạn cần phải nói to lên , đúng không ?
Vài năm trôi qua,tất cả những gì bạn nhận được sau đêm Noel chỉ là nỗi thất vọng. Đó là khi bạn biết chẳng có ông già Noel nào cả. Cho dù bạn có là một em bé ngoan hay không...
Lớn lên, bạn dần hiểu ra rằng lý do của những sự háo hức, mong chờ chính là để được chọn mua, bọc gói cẩn thận những món quà tặng cho những người mà bạn yêu thương. Và dù biết rằng ông già Noel là không có thật, bạn vẫn thầm cầu nguyện, mong sao ông già Noel sẽ mang đến những giây phút vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh những người thân yêu ấy mới là món quà tuyệt vời nhất mà ai cũng mong muốn có được mỗi dịp Giáng Sinh về. Khi xưa tôi cũng thế .
Mượn bài : Ước Nguyện Đêm Giáng Sinh của anh Đông Hòa gửi tâm trạng vậy !
Tháng mười hai đi về thành phố
Tiết trời đông giá buốt chân côi
Nhìn xa xa sao giăng lấp lánh
Mới hay Giáng Sinh đã đến rồi
Chợt nghe nỗi lòng vọng đến xưa
Nhớ nàng áo trắng phất gió đùa
Trên đường dốc chiều qua phố thị
Bâng khuâng dừng bước mắt khẽ đưa
Rồi đến bên nhau cùng tâm sự
Đến tương lai và những ước mơ
Đến một tối Giáng Sinh vui vẻ
Nhìn Chúa Nhập Trần nét trẻ thơ
Lòng khấn nguyện tình yêu sâu thẳm
Giữa trái tim với những hân hoan
Với nàng với muôn vàn hạnh phúc
Thắm đượm cùng nhau trên lối xuân
LÊ QUỲNH