Ben
25-12-2008, 10:45 PM
Con tàu oằn mình lao khỏi sân ga vào một buổi chiều tắt nắng, bỏ lại phía xa xa trên bầu trời là những mảng mây tím buồn vu vơ. Sài Gòn nằm lại đằng sau với phố phường tấp nập dòng người qua lại, xe cộ vẫn chen nhau trên những con đường chật hẹp, nhưng sao hôm nay có gì đó như muốn níu chân một con người lang bạt như anh? Nhanh thật, mới đó mà đã gần mười năm rồi. Mười năm anh xa quê, anh liều mình theo chuyến tàu định mệnh trôi về phương Nam (http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/12/816782/) để tìm cho mình một cuộc đời mới, bỏ lại tất cả những gì không vui của một thời trai trẻ, bỏ lại một mối tình nên thơ và ngây dại bên rặng phi lao trơ trọi trên đồi cát. Thốt nhiên, anh nghe mắt mình nằng nặng, cảm giác chuyến tàu đêm năm cũ bỗng ào ạt trở lại…
Anh lại nhìn thấy bóng dáng mình năm xưa, bùi ngùi nắm tay người yêu trước giờ chia biệt. Tiếng còi tàu lúc ấy vang lên như một bài thánh ca buồn trong đêm đông giá lạnh. Anh vội nhắm mắt lại để đừng nghĩ nữa, nhưng những hình ảnh của quá khứ vẫn cứ chập chờn trước mặt… Hình ảnh người thiếu nữ với mái tóc dài bay trong gió một chiều đông, đau đớn nhìn chuyến tàu băng nhanh về phía xa - mang theo niềm vui và lẽ sống của chính mình cứ làm tim anh đau nhói… Con tàu cứ lầm lũi băng mình trong đêm tối, thỉnh thoảng lại vang lên những hồi còi dài nghe như tiếng lòng của người thiếu nữ mòn mỏi đợi chờ. Giữa cảnh huyền hoặc của đêm, một nửa vầng trăng và những ngôi sao ẩn mình trong những đám mây xa tít, gió thổi vù vù khi con tàu băng băng trở về chốn cũ, anh gần như sống lại hoàn toàn cảm giác của cuộc đời phiêu bạt - một kẻ không một đồng xu dính túi nhảy tàu đi tìm sự sống của mười năm về trước, đói lả người trước cơn gió lạnh đầu đông…
(http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/12/817622/)
Cảm giác lần trở về này sao lạ quá (http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/12/817622/), có lẽ đó là nỗi ám ảnh của quá khứ, nhìn những cành cây lay động dưới ánh trăng mờ khi con tàu vùn vụt đi qua, anh cứ ngỡ là những cánh tay của những người thương đang vẫy đón anh trở về. Không biết trong những đôi bàn tay gầy guộc đó có đôi tay nào của cô đang dang rộng chờ đón anh? Cho dù có đi chăng nữa, anh thấy mình không xứng đáng nhận vòng tay yêu thương ấy…
Anh sinh ra và lớn lên ở xứ “chang chang cồn cát nắng trưa...” . Quê anh bốn bên là sông nước. Cái mặn của sông, của biển, và cái nắng miền Trung làm da ai cũng sạm đen. Riêng người con gái anh thương, trời phú cho nước da trắng hồng. Anh để ý đến cô từ khi còn là một chàng trai mười tám, tình yêu thầm lặng theo anh suốt hai năm trời nhưng chưa một lần dám thổ lộ cho cô biết. Sau mỗi lần đi biển trở về, anh đều cố tìm bóng dáng quen thuộc của cô nghiêng nghiêng trên cồn cát cháy bỏng. Bao lần chạm mặt cùng cô nhưng anh không tài nào nói lên được nỗi lòng của mình. Nghĩ cũng buồn cười, chàng trai làng biển cao lớn, vạm vỡ đến thế, mà lại trở nên luống cuống trước mặt một cô bé “nhà quê”… Những lần như vậy anh chỉ biết đứng dưới gốc phi lao vi vút gió thầm dõi theo từng bước chân cô. Một lần, hai lần,… để rồi không biết đến lần thứ bao nhiêu anh mới đủ can đảm làm điều mình mong muốn. Anh đưa đôi bàn tay mạnh mẽ của mình nhấc bổng gánh cá trên vai cô. Cô quay lại, hốt hoảng, rồi cũng kịp trấn tỉnh xen thoáng ngỡ ngàng trên đôi mắt đen buồn với hai má đỏ bừng khi nhận ra anh, người con trai làng biển ở xóm trên.
- Sẵn đường về làng, anh gánh hộ em nhé!
- ....
- Em đừng ngại, mình cùng làng với nhau mà, với lại cũng tiện đường về nhà…Anh to khỏe thế này thì gánh cá nặng gấp đôi cũng chẳng hề gì…
Anh và cô đi bên nhau mà chẳng ai nói với ai một lời nào, anh đang lâng lâng niềm hạnh phúc, còn cô đang thẹn thùng khi ai đó theo về. Anh lúc đó chỉ mong đường về làng dài thêm chút nữa, bao nhiêu cũng mặc…
Tàu lại vào sân ga, người lên kẻ xuống. Còn anh, anh đang trở về. Anh cứ tự hỏi mình tại sao đến giờ này anh mới trở về? Anh về để tìm lấy hạnh phúc mong manh muộn màng còn sót lại trong đời mình? Hay cuộc đời anh sẽ phải gắn liền với câu nói mà người bạn nghèo nơi xóm trọ đã từng nói với anh: “Có những ước mơ, có những con người, có những cuộc đời không bao giờ chạm được đến bến bờ hạnh phúc...”? Trên chuyến tàu độc hành này, anh nghe như có hơi gió biển quê mình đang lùa qua khung cửa toa tàu, anh nghe như có tiếng thì thầm của sóng biển đang khóc ở quê nhà. Khóc cho sự trở về của anh hay khóc cho người con gái anh yêu?
Đêm dần trôi, mắt anh cay xè vì thiếu ngủ nhiều đêm, nhưng đêm nay anh vẫn không sao ngủ được. Gần mười năm mới có một đêm như đêm nay - trở về vùng đất thân yêu đã gắn liền với anh suốt thời thơ ấu. Khung cửa toa tàu giờ chỉ còn trơ trọi và cô độc một gã đàn ông đứng rít thuốc, mặc cho gió lạnh đang ùa đến thấu xương. Ánh trăng nghiêng nghiêng héo gầy làm anh rưng rưng bởi không thể nào quên hình ảnh nhạt nhoà nước mắt của người con gái mười năm trước đây, luống cuống chạy theo và té ngã khi tàu chuyển bánh - chở anh xuôi một chuyến đổi đời vào Nam…
Quê mình đêm nay có lạnh lắm không em? Anh rùng mình khi nghĩ đến “giấc ngủ mười năm” của đời mình. Em có còn chờ anh không? Có gì đó cay cay nơi khoé mắt, trên toa tàu này làm gì có lá để đốt sưởi ấm mùa đông (http://www.vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/11/811941/), nhưng sao anh cứ cảm thấy như khói đang vương trên mắt mình.
Ai đem lá đốt mùa đông năm cũ
Cho khói bồng bềnh, làm mắt ta cay....
Miền biển quê anh đàn ông đa phần sống và chết với nghề biển, mỗi lần thuyền ra khơi ai cũng mang theo mình những hy vọng ngày về đầy ắp cá, nhưng chỉ có những người con của biển mới hiểu hết những nhọc nhằn, gian nan và nguy hiểm mình phải mang theo suốt cuộc hành trình. Có những con thuyền ra khơi không bao giờ trở lại, có những người thân ra đi và mãi mãi không về. Không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra khi những con thuyền chưa cập bến an toàn. Ở làng chài nghèo này, điều mà dân làng lo sợ nhất một ngày chính người thân của mình cũng bị vùi sâu dưới lòng biển dữ. Đó là nỗi ám ảnh triền miên của những người đàn bà mỗi khi chồng, con, anh em mình lại căng buồn ra khơi tìm miếng cơm manh áo cho cả nhà... Nghèo quá, không chữ nghĩa, không vốn liếng, biết làm gì khác bây giờ, thôi thì phó mặc sinh mạng và chỉ biết cầu xin Trời đất, Thủy thần linh thiêng phù hộ…
Chính định mệnh đau thương ấy cũng ập xuống gia đình anh, khi cha anh tử nạn vào một ngày biển gồng mình trong cơn bão dữ, anh may mắn thoát chết vì chuyến đi ấy không có mặt anh. Mẹ từng đêm khóc thật nhiều. Mẹ khóc vì nghĩ đến ngày mai của gia đình sẽ ra sao khi bốn đứa con vẫn còn quá nhỏ. Mẹ khóc vì sợ một ngày biển cũng cuốn anh đi…Trách nhiệm thay cha lo lắng cho gia đình và nuôi bầy em dại ngày càng đè nặng trên vai anh. Những đêm nghe tiếng mẹ trở mình khóc thầm làm anh thương mẹ đứt ruột! Cả một đời mẹ cơ cực vì chồng con, nay tuổi xế chiều vẫn canh cánh một nỗi lo. Nếu một mai mình cũng theo cha… Anh rùng mình khi nghĩ về ngày mai chỉ còn có mẹ và các em trên cõi đời này…
Phải đi thôi. Phải tìm cho mình một chân trời mới, không phải cho anh mà cho mẹ và các em. Mai này anh có thể phải xa cái cồn cát yêu thương này, xa tất cả những dấu yêu tình đầu, xa ánh mắt đượm buồn nhưng đầy những yêu thương của cô dành cho anh…
Đêm mùa đông nồng ấm cuối cùng anh ở bên cô. Tay tìm tay để truyền cho nhau niềm tin của ngày trở lại. Đêm trong veo như chính mối tình nồng nàn tinh khiết của anh và cô. Những chiếc lá còn sót lại của gốc cây kỷ niệm xao xác rơi theo từng cơn gió…
- Mai này anh đi (http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/05/782959/), không biết bao giờ trở lại. Em ở quê nhà...
- Em sẽ chờ anh…chờ cho đến khi nào anh trở về, cho dù hàng đêm em sẽ sống trong sự cô đơn, cho dù mỗi ngày em phải mỏi mòn héo úa, nhưng em sẽ mãi mãi thuộc về anh trong cả cuộc đời này...
Cô quàng đôi tay gầy guộc ôm chầm lấy anh, những giọt nước mắt của cô như những mũi kim châm vào cơ thể anh đau nhức nhối, nhưng rồi cố nén lòng, anh phải bước đi…
Đêm mùa đông hoang vu, từng cơn gió kéo về mang theo nỗi nhớ thương của những tâm hồn cô quạnh. Có một người phụ nữ xõa tóc ngồi bên khung cửa sổ, bất động với đôi mắt vô hồn như đang hướng về cõi xa xăm. Ở ngoài kia, một người đàn ông đang đứng co ro (http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/05/781376/)vì rét. Đôi mắt anh đang hướng về khung cửa sáng đèn ấy, đong đầy nỗi yêu thương. Chỉ còn vài bước chân nữa thôi là cả hai có thể tìm thấy nhau…
Bước đến đi anh, đừng chần chừ thêm một phút giây nào nữa... Đừng để cuộc đời mãi mãi không bao giờ chạm đến bến bờ hạnh phúc!
Gửi từ Blog Trần Cường - trancuong
Anh lại nhìn thấy bóng dáng mình năm xưa, bùi ngùi nắm tay người yêu trước giờ chia biệt. Tiếng còi tàu lúc ấy vang lên như một bài thánh ca buồn trong đêm đông giá lạnh. Anh vội nhắm mắt lại để đừng nghĩ nữa, nhưng những hình ảnh của quá khứ vẫn cứ chập chờn trước mặt… Hình ảnh người thiếu nữ với mái tóc dài bay trong gió một chiều đông, đau đớn nhìn chuyến tàu băng nhanh về phía xa - mang theo niềm vui và lẽ sống của chính mình cứ làm tim anh đau nhói… Con tàu cứ lầm lũi băng mình trong đêm tối, thỉnh thoảng lại vang lên những hồi còi dài nghe như tiếng lòng của người thiếu nữ mòn mỏi đợi chờ. Giữa cảnh huyền hoặc của đêm, một nửa vầng trăng và những ngôi sao ẩn mình trong những đám mây xa tít, gió thổi vù vù khi con tàu băng băng trở về chốn cũ, anh gần như sống lại hoàn toàn cảm giác của cuộc đời phiêu bạt - một kẻ không một đồng xu dính túi nhảy tàu đi tìm sự sống của mười năm về trước, đói lả người trước cơn gió lạnh đầu đông…
(http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/12/817622/)
Cảm giác lần trở về này sao lạ quá (http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/12/817622/), có lẽ đó là nỗi ám ảnh của quá khứ, nhìn những cành cây lay động dưới ánh trăng mờ khi con tàu vùn vụt đi qua, anh cứ ngỡ là những cánh tay của những người thương đang vẫy đón anh trở về. Không biết trong những đôi bàn tay gầy guộc đó có đôi tay nào của cô đang dang rộng chờ đón anh? Cho dù có đi chăng nữa, anh thấy mình không xứng đáng nhận vòng tay yêu thương ấy…
Anh sinh ra và lớn lên ở xứ “chang chang cồn cát nắng trưa...” . Quê anh bốn bên là sông nước. Cái mặn của sông, của biển, và cái nắng miền Trung làm da ai cũng sạm đen. Riêng người con gái anh thương, trời phú cho nước da trắng hồng. Anh để ý đến cô từ khi còn là một chàng trai mười tám, tình yêu thầm lặng theo anh suốt hai năm trời nhưng chưa một lần dám thổ lộ cho cô biết. Sau mỗi lần đi biển trở về, anh đều cố tìm bóng dáng quen thuộc của cô nghiêng nghiêng trên cồn cát cháy bỏng. Bao lần chạm mặt cùng cô nhưng anh không tài nào nói lên được nỗi lòng của mình. Nghĩ cũng buồn cười, chàng trai làng biển cao lớn, vạm vỡ đến thế, mà lại trở nên luống cuống trước mặt một cô bé “nhà quê”… Những lần như vậy anh chỉ biết đứng dưới gốc phi lao vi vút gió thầm dõi theo từng bước chân cô. Một lần, hai lần,… để rồi không biết đến lần thứ bao nhiêu anh mới đủ can đảm làm điều mình mong muốn. Anh đưa đôi bàn tay mạnh mẽ của mình nhấc bổng gánh cá trên vai cô. Cô quay lại, hốt hoảng, rồi cũng kịp trấn tỉnh xen thoáng ngỡ ngàng trên đôi mắt đen buồn với hai má đỏ bừng khi nhận ra anh, người con trai làng biển ở xóm trên.
- Sẵn đường về làng, anh gánh hộ em nhé!
- ....
- Em đừng ngại, mình cùng làng với nhau mà, với lại cũng tiện đường về nhà…Anh to khỏe thế này thì gánh cá nặng gấp đôi cũng chẳng hề gì…
Anh và cô đi bên nhau mà chẳng ai nói với ai một lời nào, anh đang lâng lâng niềm hạnh phúc, còn cô đang thẹn thùng khi ai đó theo về. Anh lúc đó chỉ mong đường về làng dài thêm chút nữa, bao nhiêu cũng mặc…
Tàu lại vào sân ga, người lên kẻ xuống. Còn anh, anh đang trở về. Anh cứ tự hỏi mình tại sao đến giờ này anh mới trở về? Anh về để tìm lấy hạnh phúc mong manh muộn màng còn sót lại trong đời mình? Hay cuộc đời anh sẽ phải gắn liền với câu nói mà người bạn nghèo nơi xóm trọ đã từng nói với anh: “Có những ước mơ, có những con người, có những cuộc đời không bao giờ chạm được đến bến bờ hạnh phúc...”? Trên chuyến tàu độc hành này, anh nghe như có hơi gió biển quê mình đang lùa qua khung cửa toa tàu, anh nghe như có tiếng thì thầm của sóng biển đang khóc ở quê nhà. Khóc cho sự trở về của anh hay khóc cho người con gái anh yêu?
Đêm dần trôi, mắt anh cay xè vì thiếu ngủ nhiều đêm, nhưng đêm nay anh vẫn không sao ngủ được. Gần mười năm mới có một đêm như đêm nay - trở về vùng đất thân yêu đã gắn liền với anh suốt thời thơ ấu. Khung cửa toa tàu giờ chỉ còn trơ trọi và cô độc một gã đàn ông đứng rít thuốc, mặc cho gió lạnh đang ùa đến thấu xương. Ánh trăng nghiêng nghiêng héo gầy làm anh rưng rưng bởi không thể nào quên hình ảnh nhạt nhoà nước mắt của người con gái mười năm trước đây, luống cuống chạy theo và té ngã khi tàu chuyển bánh - chở anh xuôi một chuyến đổi đời vào Nam…
Quê mình đêm nay có lạnh lắm không em? Anh rùng mình khi nghĩ đến “giấc ngủ mười năm” của đời mình. Em có còn chờ anh không? Có gì đó cay cay nơi khoé mắt, trên toa tàu này làm gì có lá để đốt sưởi ấm mùa đông (http://www.vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/11/811941/), nhưng sao anh cứ cảm thấy như khói đang vương trên mắt mình.
Ai đem lá đốt mùa đông năm cũ
Cho khói bồng bềnh, làm mắt ta cay....
Miền biển quê anh đàn ông đa phần sống và chết với nghề biển, mỗi lần thuyền ra khơi ai cũng mang theo mình những hy vọng ngày về đầy ắp cá, nhưng chỉ có những người con của biển mới hiểu hết những nhọc nhằn, gian nan và nguy hiểm mình phải mang theo suốt cuộc hành trình. Có những con thuyền ra khơi không bao giờ trở lại, có những người thân ra đi và mãi mãi không về. Không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra khi những con thuyền chưa cập bến an toàn. Ở làng chài nghèo này, điều mà dân làng lo sợ nhất một ngày chính người thân của mình cũng bị vùi sâu dưới lòng biển dữ. Đó là nỗi ám ảnh triền miên của những người đàn bà mỗi khi chồng, con, anh em mình lại căng buồn ra khơi tìm miếng cơm manh áo cho cả nhà... Nghèo quá, không chữ nghĩa, không vốn liếng, biết làm gì khác bây giờ, thôi thì phó mặc sinh mạng và chỉ biết cầu xin Trời đất, Thủy thần linh thiêng phù hộ…
Chính định mệnh đau thương ấy cũng ập xuống gia đình anh, khi cha anh tử nạn vào một ngày biển gồng mình trong cơn bão dữ, anh may mắn thoát chết vì chuyến đi ấy không có mặt anh. Mẹ từng đêm khóc thật nhiều. Mẹ khóc vì nghĩ đến ngày mai của gia đình sẽ ra sao khi bốn đứa con vẫn còn quá nhỏ. Mẹ khóc vì sợ một ngày biển cũng cuốn anh đi…Trách nhiệm thay cha lo lắng cho gia đình và nuôi bầy em dại ngày càng đè nặng trên vai anh. Những đêm nghe tiếng mẹ trở mình khóc thầm làm anh thương mẹ đứt ruột! Cả một đời mẹ cơ cực vì chồng con, nay tuổi xế chiều vẫn canh cánh một nỗi lo. Nếu một mai mình cũng theo cha… Anh rùng mình khi nghĩ về ngày mai chỉ còn có mẹ và các em trên cõi đời này…
Phải đi thôi. Phải tìm cho mình một chân trời mới, không phải cho anh mà cho mẹ và các em. Mai này anh có thể phải xa cái cồn cát yêu thương này, xa tất cả những dấu yêu tình đầu, xa ánh mắt đượm buồn nhưng đầy những yêu thương của cô dành cho anh…
Đêm mùa đông nồng ấm cuối cùng anh ở bên cô. Tay tìm tay để truyền cho nhau niềm tin của ngày trở lại. Đêm trong veo như chính mối tình nồng nàn tinh khiết của anh và cô. Những chiếc lá còn sót lại của gốc cây kỷ niệm xao xác rơi theo từng cơn gió…
- Mai này anh đi (http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/05/782959/), không biết bao giờ trở lại. Em ở quê nhà...
- Em sẽ chờ anh…chờ cho đến khi nào anh trở về, cho dù hàng đêm em sẽ sống trong sự cô đơn, cho dù mỗi ngày em phải mỏi mòn héo úa, nhưng em sẽ mãi mãi thuộc về anh trong cả cuộc đời này...
Cô quàng đôi tay gầy guộc ôm chầm lấy anh, những giọt nước mắt của cô như những mũi kim châm vào cơ thể anh đau nhức nhối, nhưng rồi cố nén lòng, anh phải bước đi…
Đêm mùa đông hoang vu, từng cơn gió kéo về mang theo nỗi nhớ thương của những tâm hồn cô quạnh. Có một người phụ nữ xõa tóc ngồi bên khung cửa sổ, bất động với đôi mắt vô hồn như đang hướng về cõi xa xăm. Ở ngoài kia, một người đàn ông đang đứng co ro (http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/05/781376/)vì rét. Đôi mắt anh đang hướng về khung cửa sáng đèn ấy, đong đầy nỗi yêu thương. Chỉ còn vài bước chân nữa thôi là cả hai có thể tìm thấy nhau…
Bước đến đi anh, đừng chần chừ thêm một phút giây nào nữa... Đừng để cuộc đời mãi mãi không bao giờ chạm đến bến bờ hạnh phúc!
Gửi từ Blog Trần Cường - trancuong