PDA

View Full Version : ƠN GỌI TU TRÌ



phan_nghị
30-12-2008, 10:47 PM
ƠN GỌI



TU TRÌ





Tài liệu này được Download từ nguồn Website Giáo phận Vinh




MỤC LỤC



1. Tu là ơn gọi

2. Tu là cõi phúc

3. Tu triều hay tu dòng ?

4. Giữ ơn gọi.

5. Có những cuộc tình (truyện ngắn)

6. Từ ngàn xưa Cha đã yêu con (Truyện ngắn)

7. The meaning of Vocation- Pope John Paul 2

Ý nghĩa Ơn gọi- theo Đức Thánh cha Gioan Phaolô II

















TU LÀ THEO ƠN GỌI



(Lm. Đoàn Quang, CMC)



Lời đầu

Đi tu là theo ơn Chúa gọi.. Ở ngoài đời lập gia đình cũng là theo ơn Chúa gọi.

Đàng nào hơn?

Không đàng nào hơn cả. Phải tùy theo Ơn Chúa gọi mình.

Làm sao biết?

Khi Chúa gọi ai, Người ban cho các dấu hiệu.

Người ta thường nói: "Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa"!

Không có nhất nhì. Phải tùy theo Ơn Chúa gọi mình.

Hãy tìm ra các dấu hiệu để biết Chúa gọi vào bậc nào.Tu "Chùa" hay Tu "tại gia".

Cầu nguyện, bàn hỏi với các vị tu trì, với cha mẹ.

Giữ Ơn gọi, nếu có.

Nhiều khi nhìn bên ngoài, người ta nghĩ em nhỏ có ơn gọi đi tu, nhưng em không có, không thích.

Truyện vui: Người ta kể rằng:

Gia đình kia , bố là người tu xuất, ông ta có 3 con trai. Một hôm cha xứ tới thăm gia đình, cha muốn cổ động ơn gọi làm linh mục. Cha hỏi cậu trai cả:

- Con có muốn đi tu không?

Cậu ta trả lời tỉnh bơ:

- I want to be a doctor, a doctor get a lot of money.

Cha quay sang hỏi cậu thứ hai:

- Con có muốn đi tu không?

Cậu này vừa nhún vai vừa trả lời:

- Oh, oh, I want to become a superstar like Michael Jackson.

Nói xong cậu đi giật lùi, lắc lắc cái mông y như Michael thứ thiệt trên TV. Không thất vọng, cha xứ nhìn cậu con trai thứ 3 cách âu yếm và hỏi:

- Lớn lên con có muốn đi tu không bé?

Cậu bé này trợn mắt hỏi lại:

- What is đi tu?
Cha xứ...






1. Đi Tu là gì?


Người Việt nam thường nói về tu:

"Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa". Đối với các bạn trẻ, tôi muốn giải nghĩa như
sau:

- Tu tại gia là sống hiếu thảo với cha mẹ ông bà, nhân nghĩa với anh em là sống bậc vợ chồng, bậc gia đình thông thường như mọi người.

Đó là con đường chung cho nhân loại.

- Tu chợ là làm việc trong xã hội, giúp dân, giúp nước với tư cách liêm chính (không tham lam, hối lộ, nạt nộ, ức hiếp) theo quyền chức mình có, nhưng hết lòng cứu người, giúp đời.

- Tu chùa là bỏ đời, vào sống trong chùa, nương mình dưới sự phù hộ của Đức Phật, ngày ngày ăn chay, sám hối, tu luyện bản thân, sớm hôm tụng kinh, niệm Phật, mong được qua kiếp này rồi lên niết bàn.

Đối với người Công giáo, thay vì gọi là tu chùa, người ta nói là đi tu Triều hay tu Dòng. Tu Triều là làm linh mục giúp giáo dân trong các xứ đạo. Tu Dòng là xin vào mộtdòng nào đó, có hoạt động mình ưa thích, để thánh hóa bản thân theo 3 lời khấn dòng: vâng lời, khiết tịnh, khó nghèo, giữ hiến pháp,
kỷ luật để làm vinh Danh Chúa, học tập trở thành linh mục, thầy dòng hay nữ tu. Nữ tu còn gọi là dì phước, chị dòng, bà sơ (sister), giúp người giúp đời theo chủ đích riêng của mỗi Dòng.

Có dòng giúp người nghèo, dòng dạy học, dòng giúp nhà thương, dòng đi truyền giáo cho người chưa biết Tin Mừng của Chúa.

Nói cách khác, đi tu bên Công giáo là theo ơn Chúa gọi (vocation). Không có ơn Chúa gọi và phù trợ liên tục, không thể sống trọn đường tu.


a/- Tu là Sống độc thân:

Vì Tu bên Công giáo là chấp nhận "sống độc thân" để chỉ yêu Chúa, lo việc Chúa, lo cho các linh hồn.

Truyện vui:

Vì muốn cho con đi tu, nên mẹ của bé Khoa luôn luôn nhắc nhở: "Lớn lên con sẽ đi tu nhá." Một buổi tối, sau khi đọc kinh xong, bé Khoa hỏi mẹ:

- Má ơi, con thấy má nấu cơm cho ba ăn. Vậy sau này con đi tu thì ai nấu cơm cho con ăn?

Suy nghĩ một chút, má Khoa trả lời:

- Mình đi tu, tức là mình dâng đời mình cho Chúa, nên con phải nấu cơm lấy mà ăn, đâu có ai nấu cho.

Bé Khoa ra vẻ buồn lắm:
- Má ơi, vậy con không thích đi tu đâu.

Nói xong, bé buồn bã đi ngủ sớm để mai đi học. Hôm sau, khi ở trường học về, bé Khoa rất vủ vẻ nói với má:

- Má ơi, con lại thích đi tu rồi.

Má Khoa ngạc nhiên:

- Ủa! Sao vậy?

- Vì có người cùng đi tu với con và sẽ nấu cơm cho con ăn.

- Ai vậy con?

- Thì cái Thu, con bác Tâm ở gần nhà mình đó.


- Tu là dâng hết mọi sự của mình cho Chúa:

Dâng hết đây là dâng xác hồn, nhất là tình yêu của mình cho Thiên Chúa, để chọn Chúa là đối tượng tình yêu của mình thay cho mối tình ở đời mình đã từ bỏ.


Truyện vui:

Trong giờ giáo lý, sau khi sơ giải nghĩa về ơn gọi đi tu, một em thiếu nhi hỏi:

- Sơ ơi, đi tu là làm sao?

- Đi tu là dâng hết cho Chúa

- Dâng hết là làm sao?

- Là dâng, mắt mũi, chân tay, trái tim linh hồn và tất cả những gì em có. Vậy em có muốn đi tu không?

Thinh lặng.

- Em không đi tu đâu. Lạnh lắm, dâng hết quần áo cho Chúa rồi thì lấy gì mà mặc?


- Tu phải chăm chỉ:

Chăm chỉ là một đức tính tốt của mọi người, nhất là người đi tu theo Chúa, lo mở mang Nước Chúa và phần rỗi các linh hồn, mở mang Giáo hội.

Truyện vui:

Bé Hoàng 8 tuổi nói với mẹ là em muốn đi tu làm linh mục, nhưng em lại có tật lười biếng, ít khi giúp mẹ làm việc gì trong nhà.

Một hôm mẹ em bảo em đưa bao rác ra ngoài cho họ lấy đi.

Em trả lời:

- Con mệt quá.

Mẹ bảo lau đĩa cho mẹ, em trả lời:

- Con mệt quá.

Mẹ bảo quét nhà, em trả lời:
- Con mệt quá.

Mẹ Hoàng nói:

- Hoàng, con không thể đi tu làm linh mục được, con lười quá. Làm linh mục thì phải làm việc chăm chỉ và cực nhọc chứ.

Hoàng trả lời:

- Con cũng nghĩ vậy, nên bây giờ con phải nghỉ ngơi trước.


- Tu cả cuộc đời

Không phải đi tu một tháng, một năm, nhưng là đi tu cả cuộc đời. Điều này nghe thấy dễ sợ và khó khăn, làm nhiều bạn trẻ tự hỏi: không biết mình có tu đến cùng được không, hay là tu ít lâu rồi lại ra, lúc ấy sẽ lỡ làng cả cuộc đời !!! Thực tế đã xẩy ra như vậy, nhưng Chúa có cách quyến rủ và Chúa có cách giúp đỡ cho những người không tu được trọn đời, họ sẽ đem những gì đã được học hỏi trong nhà tu để giúp đời.

Truyện vui:

Bạn thằng Tèo rủ:

- Tèo ơi, mày đi tu không?

- Không tao không thích.

- Sao vậy?

- Đi tu chán thấy mồ, không được chơi game.
- Mày không nghe cô giáo nói: một ngày ở trong nhà Chúa bằng cả ngàn ngày ở ngòai đời sao, mày ngu quá.Sau một thời gian, Tèo ngỏ ý muốn đi tu.

- Bố ơi, mai con đi tu.

- Tốt.

Tèo đi tu được đúng một ngày rồi xách áo đòi về.

- Chào bố con đã về.

- Sao mày không tu được à.

- Con đi rồi, bố bảo tu một này bằng cả ngàn năm sống ở đời mà. con được ngàn năm rồi.

Mấy câu chuyện vui trên cho bạn một ý niệm về tu trì bên Công giáo, đi theo Ơn Chúa gọi.
2. Tại sao lại gọi đi tu là Ơn gọi?

Ơn gọi là lời mời gọi âm thầm của Thiên Chúa Tình yêu. Từ đời đời trong ý định của Chúa, Chúa đã nhắm gọi ai làm việc gì sau này. Ơn gọi dần dần nảy nở trong thời gian, cho tới một lúc thuận tiện, Chúa làm cháy bùng lên, và Người đem họ vào nơi Người muốn. Linh mục Colin, dòng Chúa Cứu Thế viết về Ơn gọi như sau:

" Giữa đám người hằng hà sa số sẽ được sinh ra trong thời gian, Chúa đã để ý tuyển chọn một số người. Rồi Chúa tách biệt họ ra khỏi đám đông, dành riêng họ cho công việc. Tình yêu của Người. Chúa yêu họ cách riêng. Chúa phán với họ như xưa Người phán với các môn đệ:
"Không phải các con đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn các con...(Tin mừng theo thánh Gioan 15,16)

Nói cách khác:

Hạt giống Ơn gọi được gieo vào tâm hồn một trẻ em (nam hay nữ), bị chôn vùi ở đấy nhiều năm không ai biết đến, nhưng rồi một ngày kia, hạt giống sẽ mọc lên và vươn mạnh theo hoàn cảnh Chúa thúc đẩy. Trong âm thầm của tâm hồn người được Chúa để ý tới, Chúa khẽ gọi:

"Con hãy đến theo Thầy...Và, nếu muốn, với tình yêu, linh hồn sẽ ngoan ngoãn đáp lại:

"Lạy Chúa, Này con đây...

Và người trẻ chỉ còn đợi ngày đại diện Giáo hội Chúa chấp nhận, và lên đường.

(Rev. P. Colin, Cssr. Đức Mẹ Với Đời Tu, trg. 14)

Như thế, Ơn gọi thật đẹp và dễ thương, vì nó phát xuất từ tình yêu Chúa, và sự đáp trả phát xuất từ tình yêu con người. Tất cả đều là việc của tình yêu thánh thiện và quảng đại.

Truyện vui:

Một cô gái có người yêu khác tôn giáo, cha mẹ cô bảo:

- Ba má không chê thằng bồ của con điểm nào cả, chỉ có nhà mình đạo gốc mà nó thì không đạo. Vậy con nên khuyên bảo anh ấy theo đạo thì mọi việc đều êm đẹp.

- Nhưng thưa Ba Má, con đã khuyên anh ấy rồi mà anh có nghe con đâu.

Thấy con ủ rủ, bà mẹ bèn nói:

- Hay là con đem anh ta đến với Linh mục để Ngài thêm ý kiến cho con trong việc này.

Cô gái nghe lời mẹ liền đem anh bồ đến với linh mục để nghe khuyên bảo. Từ sáng đến tối mới về, vừa vào nhà cô gái đã òa lên khóc:

- Mẹ ơi, anh ấy đã thấm nhuần đạo Chúa rồi, bây giờ chẳng những anh ấy chịu theo đạo mà còn nhất định đi tu luôn chứ không chịu cưới vợ nữa!


Mẹ Têrêsa Calcuta nói về Ơn gọi:

"Ôi, Ơn gọi làm linh mục cao trọng chừng nào!
Thiên Chúa đã đến sống cuộc sống của loài người,
Người cần linh mục để tiếp xúc với lòng Thương xót và sự tha thứ của Chúa.
Người cần thừa tác vụ linh mục để tẩy sạch tội lỗi, để xóa bỏ tội lỗi trong Máu Thánh Người.
Hỡi các bạn trẻ được Chúa Kitô kêu gọi,
được Chúa Kitô chọn làm của riêng Người,
hãy quan tâm đến lời mời gọi này như chiếc cầu liên kết linh hồn với Thiên Chúa.
Chúng ta đừng yêu bằng lời suông, nhưng hãy yêu đến bị tổn thương.
Yêu đắt giá như Chúa Giêsu yêu ta, Người yêu đến chết vì ta.

Giờ đây đến lượt ta cũng phải yêu nhau như Chúa đã yêu ta. Bạn đừng sợ thưa "yes" với Chúa Giêsu, vì không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của Người, không có niềm vui nào lớn hơn niềm vui của Người".
...Ta có một người mẹ trên trời, Đức Trinh Nữ Maria, là Đấng hướng dẫn chúng ta, một niềm vui to lớn, và là nguồn mạch quan trọng niềm vui của ta trong Chúa Kitô.
Hãy cầu xin Người trước Nhan Chúa. Hãy lần hạt Mân côi, để Mẹ Maria luôn ở với bạn, hướng dẫn bạn, che chở, gìn giữ bạn như người mẹ...
Lời cầu của tôi cho bạn là xin cho bạn hiểu biết và có can đảm trả lời lời mời gọi của Chúa Giêsu bằng tiếng "xin vâng" đơn sơ.
Bây giờ, mời các bạn cầu nguyện với tôi lời cầu mà các nữ tu thửa sai Bác ái cầu hằng ngày:
Lạy Chúa, xin làm cho chúng con đáng phục vụ anh chị em chúng con rải rác khắp thế giới, những người sống và chết trong nghèo khó, đói khát.
Qua sự phục vụ của bàn tay chúng con, xin ban cho họ bánh ăn hàng ngày, và qua tình yêu hiểu biết của chúng con, xin ban cho họ bình an và niềm vui.
Lạy Chúa,xin cho con trở thành khí cụ bình an,để con đem yêu thương vào nơi oán thù,
đem thứ tha vào nơi lăng nhục,
đem tin kính vào nơi nghi nan,
đem hi vọng vào nơi thất vọng,
đem ánh sáng vào nơi tối tăm,
đem niềm vui vào chốn u sầu,
Ôi Thầy chí thánh, xin ban cho con biết:
tìm an ủi người hơn được người ủi an,
tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết,
tìm yêu mến người hơn được người mến yêu,
vì khi cho đi là khi nhận lãnh,
khi tha thứ là được thứ tha,
khi chết đi là khi sống muôn đời.
Amen.

(Mother Teresa, One heart full of love).

phan_nghị
30-12-2008, 10:51 PM
Làm sao biết có ơn gọi đi tu?


3. Tu là cõi phúc?

Đi tu là theo Ơn gọi vào bậc riêng để làm việc Chúa, cũng như lập gia đình là một ơn gọi vào bậc chung của loài người để yêu thương nhau, sinh sản con cái, dạy chúng biết thờ phượng Chúa, để đời sau, chúng được hưởng phúc Thiên đàng muôn đời.

Người ta nói: "Tu là cõi phúc, Tình là giây oan". Có đúng không? Thực ra tu là cõi phúc, mà tình cũng là cõi phúc. Tu là giây oan, mà tình cũng là giây oan. Tùy lối sống đường tu, đường tình, nếu tu ra tu, tình ra tình.Nhiều người đi tu lâu năm rồi cũng bỏ ra (xuất), vì họ không thấy tu là cõi phúc.

Nhiều người lập gia đình lâu năm rồi cũng li thân, li dị. Họ không thấy đường tình là cõi phúc.

Sao vậy?
Chỉ tại chữ "YÊU". Vì tình yêu là yếu tố chính không còn tác động trong họ nữa. Họ tu mà không còn yêu Chúa, yêu các linh hồn hăng say. Họ tình mà không còn yêu vợ, yêu chồng mặn mà, nên một bên không đi trọn đường tu, một bên không đi trọn đường tình.

Kết quả là rã đám:
Anh đi đường anh,

tôi đường tôi,

tình nghĩa đôi ta có thế thôi,

Do đó người tu hay người tình rất cần "Làm mới lại Tình yêu" luôn luôn. Người tu có những phương thế là cầu nguyện, tĩnh tâm, hi sinh...còn người tình cũng cần làm mới lại tình yêu như thuở ban đầu mới yêu nhau bằng trau dồi, chia sẻ, thông cảm...


4. Làm sao biết có Ơn gọi tu?

Chúa Giêsu không hiện ra gọi bạn như Người đã gọi chàng thanh niên xưa:"Hãy về bán những gì anh có, rồi đến theo tôi... (Mt 19,21), nhưng Người cho bạn những dấu hiệu:

a- Người thúc đẩy lòng ham muốn:

Chúa xui khiến rất hay. Một em bé đang vui chơi, một ngày nào đó, bé thấy muốn đi tu.

"Hồi còn nhỏ, tôi và thằng bạn trong Đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể (ngày trước gọi là Nghĩa Binh Thánh Thể) đi dự đám táng linh mục chánh xứ chúng tôi qua đời. Chúng tôi theo người lớn kiệu thi hài cha xứ đi quanh làng trước khi đưa về chôn cạnh nhà thờ.

Mọi người trong xứ đi vào hàng ngũ hết.

Tôi chợt nói với thằng bạn: " Đi tu khi chết được an táng long trọng quá mày ơi, lớn lên tao cũng đi tu.". Tôi nói cách bâng quơ mà không hiểu đi tu là thế nào.

Thế rồi lòng tôi cứ ngày càng muốn đi tu hơn. Trong gia đình ông nội tôi, có 4 chú đã đi tu. Sau này 2 chú đã làm linh mục.

Tôi thích đi tu đến nỗi, tôi có một ông anh họ, ông ấy thử tôi:

"Nếu mày muốn đi tu làm cha thì để cho tao véo đuì, không được kêu khóc, tao sẽ chắp tay chào "Lạy cha", nếu mày khóc thì không đi tu được. Ông ấy nói và làm thật, tay người lớn véo đùi con nít, miếng thịt đùi tôi bầm tím lại, nước mắt tôi dàn dụa, nhưng tôi nhất định không kêu, không khóc.

Thua cuộc, anh phải chắp tay lại chào em theo kiểu trọng
kính thời trước: "Con xin phép lạy Cha ạ".

Thế rồi tôi đi tu thật.

Chú tôi làm linh mục được cử về làm phó xứ Lạc đạo (Giáo phận Bùi chu, Bắc Việt). Xứ này cách xa xứ tôi (Xuân hà) gần một ngày đi bộ. Thời đó, các linh mục coi xứ nuôi ơn gọi bằng cách cho con trai đến ăn học tại nhà xứ. Gia đình không phải tốn kém tiền nuôi ăn cho con em, vì xứ nào cũng có tài
sản là ruộng lúa của nhà thờ.

Bố tôi cho tôi đi ở với cha chú Giuse Đoàn Ngọc San.

Một ngày đẹp trời, ngày tôi đi tu lúc lên 8. Buổi sáng mẹ tôi nấu cơm cho tôi ăn bữa từ giã, mẹ tôi luộc trứng, ăn vào sao nó nghẹn ngào, đút lấy cổ không nuốt được, một nỗi buồn man mác vì sắp xa gia đình. Bố tôi chở tôi bằng xe đạp từ Xuân hà tới xứ Lạc đạo.

Tôi ngồi đàng sau bố tôi, đường dài thật dài, bố tôi cũng buồn không nói gì, giống như ông Abraham dẫn con đi sát tế.

Tôi khóc, và khóc nức nở. Nhớ mẹ và các em kinh khủng, lần đầu tiên xa gia đình.

Ở tại nhà xứ, bị các cậu lớn bắt nạt (ăn hiếp), đời tu không có gì vui, nhưng không hiểu tại sao tôi không bỏ về, không có một ý nghĩ bỏ về.

Sau này vì chiến tranh tôi phải về gia đình. Vào miền Nam, năm 1955, tôi lại đi tu nữa ở An hồ, tỉnh Mỹ tho. Cũng lại bố tôi dẫn tôi đi, nhưng lần này tôi đã 15 tuổi, nên ít nhớ nhà hơn.

Cuộc sống tu cũng nhiều khổ cực, nhưng cũng không có lần nào tôi định bỏ về.

Chúa dìu dắt cách âm thầm và lạ lùng thật.
Sau khi làm linh mục, tiếp xúc với nhiều người, nhiều dịp cám dỗ. Lúc này tôi mới thấy phải chiến đấu cho đời tu.

Không thiếu những lần trái tim rướm máu để trung thành với Ơn gọi. Nhưng ơn Chúa lúc nào cũng dồi dào. Đầy dẫy những tha thứ, những khuyến khích, những lời cầu, những quí mến, những nâng đỡ từ nhiều người, từ nhiều dịp...

Tôi luôn được soi sáng và an ủi bởi lời Chúa:

"Không phải con đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn con, và sai con đi, để con mang lại hoa trái, và hoa trái của con tồn tại, để những gì con xin cùng Cha nhân Danh Thầy, thì Người ban cho con. Thầy truyền cho con thương yêu tha nhân"(Gioan 15, 16-17).

b- Người ban cho những tư cách cần thiết:

Để làm linh mục, Giáo luật khoản á 241 đòi hỏi như sau:

"Giám mục chỉ nên nhận vào Đại chủng viện những người nào, xét theo các đức tính nhân bản và luân lý, đạo hạnh và trí tuệ, sức khỏe thể lý và tâm lý cùng ý muốn ngay thẳng của họ, được coi là có đủ khả năng hiến thân trọn đời cho các tác vụ thánh".

Những tư cách để đi tu có thể gồm trong 7 chữ T sau đây:

T1/ Thể xác: Khỏe mạnh, không tật nguyền.

T2/ Trí khôn: Thông minh và chăm chỉ.

T3/ Tâm hồn: Thật thà, khiêm tốn, dễ vâng
phục, thích cầu nguyện.
T4/ Tôi: Bỏ mình, vác thập giá đời tu qua
nhiệm vụ.

T5/ Tình: Yêu Chúa, yêu các linh hồn, sống
đời độc thân. Tình Chúa thay tình đời.

T6/ Tiền: Ham nghèo hơn ham giầu.

T7/ Tiếng: Không vinh danh mình, nhưng
vinh Danh Chúa.

phan_nghị
30-12-2008, 11:09 PM
5. Tu Triều (Giáo phận) hay tu Dòng???

a/ Tu triều:

Nếu là nam giới, có ý định làm linh mục, bạn có thể vào Chủng viện (Seminary) để được huấn luyện làm linh mục giúp giáo dân trong các xứ đạo thuộc giáo phận nào đó.

Vào Chủng viện gọi là tu Triều, ngày nay thay vì gọi là Triều, người ta gọi là làm linh mục Giáo phận (Diocesan priest).

Thời gian học hỏi mất chừng 5-7 năm (học triết học, thần học, mục vụ...và nhiều môn khác).

Nếu đã tốt nghiệp đại học rồi, thời gian học sẽ được rút vắn hơn một hai năm, tùy giáo phận.

b/ Tu Dòng:

Bạn cũng có thể đi tu Dòng và học hỏi làm linh mục, nhưng thời gian có thể kéo dài hơn, vì còn phải vào Tập viện, khấn tạm một hai ba tới năm sáu năm, tiếp theo là khấn trọn đời, hay khấn cho đến chết.

Bạn cũng có thể không làm linh mục mà chỉ làm thầy dòng (nam tu sĩ). Dù là linh mục hay thầy dòng, thông thường là khấn 3 lời khấn, có dòng thêm một lời khấn nữa, tùy Tục lệ dòng. (Dòng Tên Chúa Giêsu khấn thêm: vâng phục Đức Thánh cha)

Ba lời khấn: (từ bỏ mình)

1- Khiết tịnh (sống đời độc thân),

2- Vâng phục (vâng lời giám đốc, bề trên truyền dạy), và

3- Khó nghèo (từ bỏ quyền làm chủ của cải riêng mình, muốn cho, nhận, chi tiêu, vay trả tiền nong, sản vật...phải xin phép bề trên mỗi lần).

Trước khi nhập Dòng, cần phải tìm hiểu mục đích riêng của mỗi dòng, coi có hợp với sở thích của mình không:

Có dòng chuyên giáo dục trẻ em qua việc dạy học tại các trường Tiểu, Trung, Đại học.

Có Dòng chuyên việc truyền giáo cho người ngoài Công giáo.

Có Dòng chuyên giúp bệnh nhân trong các bệnh viện.

Có Dòng chuyên in và phổ biến sách báo, băng nhạc, video giáo dục.

Có Dòng chuyên việc cầu nguyện như Dòng kín Carmelo.

Nếu không biết rõ mình muốn làm gì, và không hiểu rõ mục đích riêng của Dòng mình định vào có hợp với mình không, mà cứ đi thử hết chỗ nọ tới chỗ kia, sau cùng cũng sẽ chẳng đi đến đâu, chẳng tu được hay chẳng tu bền được.

Mời các bạn đọc câu chuyện "Tôi chọn người Tình Ẩn mặt" sau đây để so sánh với sự chọn lựa của bạn, nếu có, đã một lần làm bạn day dứt.

(Trích trong Thắp Sáng niềm Tin số 37 tháng 7 1999)

Vén nhẹ bức mành nơi cửa sổ hướng ra phía bờ hồ sau nhà, sơ Thoan giật mình vì trời đã nhá nhem tối. Trải dài tầm mắt hướng về phía trước, sơ thấy cả một hoàng hôn bao trùm vạn vật, ánh trăng lên cao mỗi lúc một sáng thêm thênh thang. Không gian như ngừng thở để trân trọng những giây phút linh thiêng, tĩnh lặng của đất trời. Không một bóng người, thỉnh thoảng lâu lắm mới có làn gió nhẹ đến rồi đi một cách vô tình không để lại dấu vết. Sơ Thoan thích những giây phút như thế này, vì tâm hồn sơ dễ chìm đắm trong bình an, hoan lạc. Sơ cảm thấy tình yêu Chúa hiện hữu và thì thầm dạy bảo sơ. Hôm nay trước ngày vĩnh thệ, cuốn phim cuộc đời dần dần hiện ra trước mặt...
...Ngày đó với tuổi trăng tròn 16, bao nhiêu mộng đẹp phơi phới như áng mây hồng. Thoan thấy mình ngày ngày vô tư cắp sách tới trường, áo trắng tung bay với hoa phượng thắm. Không có ai ngờ rằng, trong tuổi hoa niên tràn đầy sức sống và yêu đời, cô bé đã nghe được tiếng gọi hiến dâng với Chúa Kitô cho nhân loại.. Thời gian không bao giờ ngừng trôi, chẳng bao lâu ngày chia tay đã đến...bạn bè, thầy cô, trường lớp bỏ lại sau lưng. Sau bao nhiêu năm tháng miệt mài đèn sách, cuốn lưu bút ngày xanh được chuyền tay để gửi gắm và gói ghém biết bao yêu thương nồng nàn, như hành trang chất
chứa nhiều kỉ niệm của lứa tuổi học trò, để rồi ngày mai bao ngả cuộc đời mà mỗi người phải lựa chọn.
Hôm đó lớp tổ chức buổi đi chơi cuối năm, đến giờ khởi hành:

Nhật Uyên, phó trưởng lớp thông báo:
- Ngọc Thoan hôm nay mắc kẹt chuyện gia đình không thể tham dự buổi du ngọan cuối năm của chúng ta được, nhưng trưởng lớp của chúng ta hứa rằng sẽ có cuộc hội ngộ một ngày không xa.

Vài khuôn mặt lộ vẻ không vui, nhưng tất cả đoàn lại vui vẻ khởi hành sau tiếng hô của thầy chủ nhiệm.

Suốt đêm, tâm trí cô bé ngổn ngang và trĩu nặng bởi ba má khóc hết nước mắt vì ý định "đi tu thử" của cô bé.

- Con à! Ba má chỉ có mình con là con gái, ba má và các anh của con không muốn xa con, vả lại thấy con phải cực khổ ba má đau lòng lắm!

Làm sao để ba má hiểu rằng ơn gọi dâng hiến không phải chỉ để làm việc mà là để hiến dâng cuộc đời cho Thiên Chúa mà thôi.

Ngoài trời tối như mực, mọi người đã yên giấc từ lâu. Thoan vẫn còn trằn trọc. Cô bé thầm thĩ với Chúa thật nhiều tựa một Samuel trong đêm vắng thổn thức ước vọng lên đền và sẵn sàng để đôi môi hồng mấp máy:"Này con đây xin Chúa hãy phán".

Thánh lễ sáng hôm sau nhiệm mầu làm sao, trong bài giảng cha xứ nhấn mạnh đến Ơn gọi.

Ngài nói đến nét cao quí trong lý tưởng hiến dâng của đời người tu sĩ, và ngài kêu gọi các bậc làm cha mẹ hãy quảng đại hiến dâng con cái mình cho Thiên Chúa và Giáo hội.

Ơn Chúa không bao giờ vô ích với những tâm hồn thành tâm tìm kiếm Ngài.
Và...

- Con gái cưng của ba má, ba má đã suy nghĩ lại: cho dù có phải mất mát, nhưng vì thương con, ba má để con tự do chọn lựa lý tưởng mà con hằng ôm ấp, ba má chấp nhận tất cả, miễn con vui là ba má lấy làm mãn nguyện.

Con luôn nhớ rằng, dù ở phương trời nào ba má vẫn luôn cầu nguyện hằng ngày cho con.

Hạnh phúc dâng tràn, mặc dù phải sống xa gia đình' nỗi đau đớn khôn vơi, bao nhiêu là nhớ nhung xa cách, thương cho ba má những khi trái gió trở trời không người cơm bưng nước rót.

Nhưng Thoan hiểu rằng Chúa sẽ lo tất cả, thế là cô bé chia tay với quá khứ để bước vào một chân trời mới...

Năm năm dài sống ngụp lặn trong tình Chúa, sơ Thoan cảm thấy hạnh phúc ngập tràn: đời đệ tử, năm tập, thấm thoát cô bé đã ký giao kèo với "Người ẩn Mặt" nhưng lại hiện diện mọi nơi mọi lúc.

Lúc này Thoan thấy cuộc đời thật ý nghĩa khi sống giữa thế gian mà không thuộc về thế gian, tâm hồn thanh thoát để đem trái tim phục vụ tất cả mọi người' đau khổ cũng có mà niềm vui cũng đầy, nhưng niềm xác tín hiến dâng chưa một lần phôi pha.

Không có ngôn ngữ nào diễn tả đủ cạn niềm tin yêu ấy. Sơ Thoan chỉ biết dâng trọn cho Ngài, chỉ ước mơ vòng tay nhỏ bé của mình ôm ấp lời thề nguyền, lời thề mà Thoan khắc đậm hai chữ "ngàn năm" lên trên, để được mãi mãi trung thành với đời hiến dâng.
Nhưng cuộc đời mấy ai học được chữ ngờ! Giông tố nổi lên giữa buổi chiều hoàng hôn đẹp! Thật khó hiểu! Khấn chưa được bao lâu, tự nhiên sơ Thoan thấy sức khoẻ thay đổi lạ thường và sau cuộc thử nghiệm của bác sĩ:

- Sơ cần một thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi để dưỡng bệnh, bằng không...

Như một cú sét đánh ngang tai, nhưng sơ Thoan không hề thất vọng, sơ trình bày tất cả lên bề trên, ý Chúa sẽ thể hiện, dù có phải hi sinh lý tưởng mến yêu này, sơ Thoan cũng xin vâng, miễn Chúa vui lòng là sơ Thoan vui.

Bề trên đồng ý tạm cho sơ Thoan vắng mặt một thời gian để dưỡng bệnh tại gia...Sau bốn năm sống bên sự thương yêu chăm sóc của những người thân yêu, ai cũng ngờ rằng sơ Thoan sẽ chọn con đường khác.

Phần sơ Thoan, sơ chưa một lần có ý nghĩ như thế. Lời đoan hứa ngày xưa chưa một lần vơi cạn. Lời ước nguyện dâng hiến vẫn mạnh mẽ như thủơ nào. Chỉ còn vài ngày
nữa là "cô bé" lại trở về Dòng để bước tiếp quãng đường dâng hiến vẫn đang mở rộng như muốn thu hút Thoan hiến trọn cho Đấng Tình Quân "Ẩn Mặt".

Một buổi trưa hè nóng nực, sơ Thoan đang một mình say sưa với bài thánh ca quen thuộc của ngày tuyên khấn, thì cánh chim nào đó đã đem đến cho sơ Thoan một cánh thư. Cầm lá thư trong tay nhưng không rõ điều gì sẽ xảy ra? Nhìn nét chữ quá quen thuộc của người bạn những ngày kề cận trong lớp học, chưa kịp đọc, cô bé đã đoán được nội dung của bức thư:

Ngọc Thoan thương mến,

...Bao lâu rồi chưa một lần H. không dám nói thẳng, vì H. thấy lòng mình bị chao nghiêng, bị thuyết phục bởi nét đoan trang và nếp sống điềm đạm, vui tươi của Thoan (...) và H. đã hiểu được thế nào là chia tay, vì những gì có tiếc nhớ là có biệt ly và biệt ly của tiếc nhớ là biệt ly đã yêu thương rồi đấy...

Chuyện tình cảm của người bạn trai cùng lớp ngày nào đã làm cho sơ Thoan cảm thấy tim mình cay cay! Trầm ngâm một phút ngọn lửa tin yêu vẫn cương quyết không phai, sơ Thoan thầm thì " Chúa à! lại một lần nữa con xin được làm người tình của Chúa dù bất cứ giá nào..."

Cuốn phim tạm ngưng tại đây, vì đêm đã khuya, vả lại ngày mai là ngày trọng đại của sơ Ngọc Thoan, ngày làm "giao ước ngàn đời".

Sơ sẽ ký "bản án chung thân" với Chàng Giêsu, lời khấn trọn đời mà sơ Thoan sẽ đọc để nói lên "xin mãi mãi chọn Người làm gia nghiệp, nơi Dòng nữ Đaminh này".

Sơ Thoan sẽ trao thân gửi phận để chỉ theo một người đã chết vì yêu, nhưng sống mãi muôn đời.

Sr. Phi Yến, OP. 1999

6. Phần thưởng lớn lao:


Chúa công bằng vô cùng, không ai làm gì cho Chúa mà không được thưởng, dù chỉ cho kẻ hèn mọn một chén nước lã.

Chúa Giêsu hứa cho bất cứ ai bỏ nhà cửa, anh em,chị em, cha mẹ, con cái, ruộng đất, vì danh Chúa, sẽ được bù gấp trăm ở đời này, và được sự Sống đời đời:

"Bấy giờ ông Phêrô lên tiếng thưa Người:

Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏmọi sự mà theo Thầy, vậy chúng con sẽ được gì?

Đức Giêsu đáp:

Thầy bảo thật anh em, anh em là những người đã theo Thầy, thì đến thời tái sinh, khi Con Người ngự tòa vinh hiển, anh em cũng sẽ được ngự trên mười hai tòa mà xét xử 12 chi tộc Israel.

Và bất cứ ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em , cha mẹ con cái hay ruộng đất, vì Danh Thầy, thì sẽ được gấp trăm lần và còn được sự sống đời đời làm gia nghiệp".(Mt 19,27-30)

Truyện vui:

Trong giờ Tân Ước, cha Gioan giảng về những đòi hỏi của ơn gọi làm tông đồ, trong đó có: đức tin, cầu nguyện, sẵn sàng chịu khổ vì Tin mừng, và phần thưởng sẽ được gấp trăm ở đời sau.

Một em giơ tay hỏi:

- Thưa cha, cha bảo đời sau sẽ được gấp trăm, vậy nếu bây giờ con bỏ người yêu của con để đi tu, đời sau Chúa có thưởng cho con một trăm người yêu khác không?

- Cha Gioan: ???? Chắc được chứ.
Mời bạn đọc câu chuyện Niềm Vui Theo Chúa sau đây như một chứng tích cuộc sống tu trì được ân thưởng đời tạm này:

( Trích trong Thắp Sáng Niềm Tin số 36 tháng Tư năm 99)

Vào hè 1998 tôi được về thăm gia đình sau một thời gian dài xa cách bước theo tiếng gọi tình yêu của Chúa vào Dòng nữ Đaminh thử tu.

Tôi vui mừng khôn xiết khi gặp lại ba má và các anh em tôi. Tôi hằng cảm nghiệm được sự quan tâm, lo lắng và yêu thương của ba má ngày càng thêm đậm đà tha thiết.

Còn anh và em gái tôi thì tỏ ra rất ưu ái, mến yêu và tôn trọng tôi một cách đặc biệt hơn trước kia nhiều.

Có một điều xảy ra mà tôi không ngờ.

Đó là cuộc gặp lại một bà hàng xóm ở cạnh apartment với tôi. Thường ngày bà và tôi gặp nhau chỉ gật đầu chào xã giao. Chúng tôi gần nhưng không thân thiết lắm.

Vậy mà trong dịp hè vừa rồi bà đã sang nhà tôi chơi.

Vừa bước vào nhà, thấy tôi bà chạy tới ôm lấy rồi hỏi han mọi điều. Tôi rất ngỡ ngàng tự hỏi: "Ủa bà này xưa kia đối với mình xa lạ lắm cơ mà? Sao bây giờ thân thiện thế?"

Cho dù nghĩ ngợi thắc mắc, nhưng tôi vẫn tỏ ra lễ độ thưa gửi mỗi khi bà hỏi chuyện.

Bà đã khen tôi rất giỏi, đã tự tìm cho mình một con đường ngay chính, và rồi bà kể cho tôi nghe biết nhiều chuyện ngược xuôi ở đời.
Sau khi bà ra về, tôi liền chạy tới hỏi má tôi về sự khác lạ của bà hàng xóm.

- Má ơi, má có quen thân với cô Thu lắm không má?

Má tôi mỉm cười và nói:

- Từ khi con vào Dòng, cô Thu đã sang nhà mình chơi hoài con ạ. Đôi lúc cô còn đem hết quà này quà nọ đến cho nữa.

Khi nghe má tôi trả lời như vậy, tôi chợt hiểu rằng sở dĩ cô Thu tỏ ra thân mật như thế là vì cô thường qua lại với gia đình tôi.

Nhưng từ khi tôi về nhà và sau cuộc gặp gỡ đầu tiên ấy, hầu như không có ngày nào mà cô Thu không làm bánh, nấu chè hay cầm theo những trái cây thơm ngon sang tặng cho tôi.

Lắm lúc cô còn hỏi tôi thích ăn gì để cô nấu cho. Tôi đón nhận tất cả những gì cô đem đến là để cô được vui lòng.

Trong thâm tâm tôi chứa đựng một niềm vui hòa lẫn với nhiều điều thắc mắc và ngạc nhiên. Tuy rằng cô quen gia đình tôi thật, nhưng việc quen tầm thường đâu đến nỗi tỏ ra thân tình đến thế.

Cũng trong dịp hè đó, tôi được quen hai ông bà cụ cùng chung trình trạng với cô Thu. Bà cụ đã ôm lấy tôi, không những ôm mà còn hôn lên trán tôi nữa.. Thêm một lần làm cho tôi bỡ ngỡ thẹn thùng. Tôi với bà cả hai đều không quen biết nhau, thế mà bà đã cho tôi cảm nhận được tình thương ấy như bà ngoại của tôi đang mong mỏi ôm cháu vào lòng sau một thời gian lâu không gặp. Bà tỏ ra yêu mến tôi không kém cô Thu. Bà khuyên răn, khen ngợi và chúc mừng tinh thần tận hiến của tôi.

Tôi không có dịp gặp ông cụ cho tới đêm hôm cuối cùng. tôi còn ở với gia đình. ư

Tối hôm ấy cả hai ông bà cụ sang nhà tôi. Tôi cứ tưởng ông bà sang chơi bất chợt thôi.

Nhưng nào ngờ, ông bà sang để gặp tôi lần cuối trước khi tôi trở lại Dòng.

Lòng tôi bỗng xúc động và nghĩ rằng tôi là gì mà hai người đáng bậc ông bà lại đưa tiễn một cô bé non dại.

Đã vậy bà rút ra trong túi áo tờ giấy $100 trao cho tôi.

Trong khi tôi biết bà chỉ là người đi lượm lon, và ông là người đi cắt cỏ để đủ tiền nhà cũng như gửi về giúp cho các con đang ở Việt nam nên tôi không nhận.

Trái lại bà bảo tôi:

- Bác cho cháu để mua đồ dùng khi đi đường. Ít lắm, cháu nhận cho bác vui lòng.

- Dạ, cháu cám ơn bác, nhưng cháu đã đủ.

Xin hai bác giữ lại.

Tôi nghẹn ngào và lòng thấy lâng lâng niềm vui và hạnh phúc vì cảm được lòng quảng đại yêu thương quí mến của ông bà cụ dành cho tôi như một người hiến thân cho Chúa.
Nằm trên giường đêm đó, tôi đã rơi đôi dòng lệ vì thấy mình quá sung sướng.

Qua hình ảnh của ba má và các anh em trong gia đình, cô Thu cũng như hai ông bà cụ mà Chúa đã mặc khải cho tôi một chân lý:

"Không ai bỏ nhà cửa, cha mẹ hay anh em vì Nước Thiên Chúa mà lại không được gấp bội ở đời này và sự sống vĩnh cửu ở đời sau" (Lc 18,29-30).

Ngài đã cho tôi thấy rằng kẻ được Ngài lựa chọn luôn luôn tìm thấy được niềm vui và hạnh phúc mà sẽ không bao giờ thiếu thốn trong mọi khía cạnh của cuộc sống.

Ôi, khi nghĩ đến đây, tôi càng nghiệm thấy rõ lòng yêu thương vô biên của Thiên Chúa đã dành cho những ai bước theo tiếng gọi của Ngài.

Cũng chính đêm đó Chúa đã ban cho tôi ơn can đảm, niềm phấn khởi và lòng ước ao được tiếp tục tiến bước theo Ngài.

"Lạy Chúa, xin thực hiện nơi con những gì Chúa đã khởi sự".

Tuyết Nhi.

phan_nghị
30-12-2008, 11:14 PM
4. Giữ ơn gọi tu trì, nếu có.




a/ Cầu xin ơn Chúa


- Bạn chưa lấy chồng cũng chưa đi tu. Bạn đang ở ngã ba đường. Điều cần là Cầu nguyện nhiều để tìm ra Ý Chúa. Bạn nên cầu xin mỗi ngày như sau: "Lạy Chúa, Chúa muốn con làm gì? Nếu Chúa gọi con theo Chúa trong bậc tu trì, con sẵn sàng "Xin vâng"

b/Giữ sức khoẻ, học hành, luyện tính tốt...

Tiếp đến, bạn gắng giữ sức khoẻ, học hành chăm chỉ, trau dồi tư cách, giữ gìn tình yêu, giữ linh hồn và thể xác luôn trong trắng, sống trong ơn thánh Chúa, không tội trọng. Nên tránh dịp "ở" riêng với một người khác phái, bất kì ở đâu, kẻo lỡ...

c/ Hơn nữa, rất cần gia đình, cha mẹ, anh chị em cùng cầu nguyện và giữ ơn gọi cho con em.

Trong thực tế, nhiều cha mẹ rất tốt lành, muốn cho con em đi tu và khuyến khích giữ gìn Ơn gọi cho con em.Ngược lại nhiều cha mẹ đã ích kỉ, chỉ muốn giữ con cho mình, theo ý định tương lai mình định đoạt, làm ngăn trở, và mất đi Ơn gọi của con em. Họ không biết rằng con cái đi tu sẽ góp phần vinh dự và ích lợi cho gia đình họ nhiều hơn, nhờ những lời cầu nguyện của con cái họ. Để con ở ngoài lập gia đình theo ý họ, chưa chắc họ đã được nhờ, hay phải "ngậm đắng nuốt cay", vì dâu, vì rể, vì ngay cả con trai hay con gái.

d/ Cộng đoàn, xứ đạo cũng được mời góp phần cổ động và giữ gìn Ơn gọi tu trì bằng lời nguyện, nâng đỡ.

Lời nguyện giáo dân của Cộng đoàn hàng tuần nên có lời cầu cho ơn gọi,nhất là vào Ngày cổ động Ơn gọi (Vocation Sunday) hàng năm.

Truyện vui:

Trong cộng đoàn kia có một bà mới đi tham dự Ngày Thánh Mẫu tại Missouri về, trong khi chờ đợi phiên họp "các Bà mẹ"bắt đầu, bà nói:

- Tôi có đứa con trai học giỏi lắm, tôi sẽ cho nó đi tu làm cha, người ta sẽ gọi nó là cha, người ta sẽ chào nó là: Chào cha.

- Bà khác nói: Ngày xưa người ta còn phải Con xin phép lạy cha ạ, mà bây giờ mấy đưá con nít nó cứ nói tên cha ra...

- Bà thứ hai: Xin lỗi bà chị cái nhé, chào cha thì ăn nhằm gì, thằng con tôi nó nói nó đi tu làm đức cha. Cha còn phải ở dưới đức Cha mà.

- Bà thứ ba: Em không dám khoe với các chị, em có thằng con trai, em sẽ cho nó đi tu để nó làm đức ông, đức ông là bố đức cha cơ mà, các chị nghĩ có phải không?

- Bà thứ bốn chấp luôn mấy bà kia: Thằng con tôi ấy à, nó mới có 10 tuổi mà nó nặng 150 pao. Mỗi lần dẫn nó đi Mc Donald là nó đòi ăn một lúc 2,3 cái big mac. Sữa tươi uống cả bình, cà rem ăn cả hộp. Biết nó mới 9 tuổi, ai cũng phải nói: Lạy Chúa tôi, Oh My God.

đ/ Lòng Kính Mến Đức Mẹ

Mẹ Maria là Mẹ Chúa Giêsu, Mẹ Giáo hội, Mẹ linh mục, Mẹ tu sĩ. Mẹ lo cho Con Mẹ, cho Giáo hội Con Mẹ, Mẹ lo cho các linh hồn, Mẹ lo cho Ơn gọi tu trì cách riêng để có những người con tiếp tục sứ mạng cứu thế của Chúa Giêsu.

Muốn giữ Ơn gọi, phải chạy đến cùng Mẹ.Muốn đời tu hạnh phúc, phải chạy đến cùng Mẹ.

Muốn công việc tông đồ nơi các linh hồn kết quả, phải chạy đến cùng Mẹ.

Truyện:

Thánh Philip Nêri, một ông thánh vui tính, thường hỏi các thiếu niên:

- Con có yêu mến Đức Mẹ không?

- Vậy con hãy đi tu noi gương Đức Mẹ đồng trinh.

Đức Giáo Hoàng Piô thứ 12 nói:

"Yêu mến Đức Mẹ là phương thế tốt nhất để giữ đức khiết tịnh".

Giới thiệu mấy Dòng tu:

I. Dòng nam:

- Dòng Đức Mẹ Đồng Công (CMC).

Mục đích riêng: Truyền giáo bằng lời cầu nguyện và cuộc sống hi sinh, bác ái. Nhận các bạn trẻ từ lớp 10- đại học.
Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 1900 Grand Ave. Carthage, MO 64836. ĐT: 417-358-7787.

-Dòng Chúa Cứu Thế (CSsr)

Mục đích riêng: Rao giảng Tin Mừng cho người nghèo. Nhận các bạn trẻ trình độ đại học.

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 3417 W. Little York Houston, TX 77091. ĐT: Houston 713-681-5144/ Irving,TX 713 868-4549/ Cali 626-338-3295

- Dòng Ngôi Lời (SVD).

Mục đích riêng: Truyền giáo thế giới. Nhận các bạn trẻ trình độ đại học.

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi P.O.BOX 380 Epworth, IA 52045-0380. ĐT: 1-800-553-3321

- Tu hội Nhập Thể Tận hiến (ICC).

Mục đích riêng: Linh mục, tu sĩ dấn thân làm việc tông đồ dưới nhiều hình thức.

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 2305 Choctaw Dr. Baton Rouge, LA 70805. ĐT: 504-357-1204/ Houston, TX 713-722-9166.

-Dòng Don Bosco

Mục đích riêng: Thánh hoá giới trẻ...

Liên lạc: Web site http://boscoviet.org (http://boscoviet.org)

- Dòng Thánh Tâm.

Mục đích riêng: Linh mục, tu sĩ Truyền giáo cho người nghèo trên thế giới.

Liên lạc: P.O.BOX 206 Hales Corners, WI 53130-0206.

- Dòng Đaminh (OP)...

- Dòng Phanxicô (OFM)...


II. Dòng Nữ:

- Dòng nữ Đaminh Việt nam.

Mục đích riêng: Làm việc tông đồ qua mục vụ giáo xứ, giáo dục, y tế. Nhận thiếu nữ từ lớp 10 trở lên.

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 5250 Gasmer Dr. Houston, TX 77035. ĐT: 713-723-8250

- Dòng Nữ Đaminh Kentucky.

Mục đích riêng: Giống như Đaminh trên.

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 4331 Hazelwood Ave. Louisville, KY 40215. ĐT: 502-331-9074/ Boston,MA 617-646-2656

- Dòng Mến Thánh Giá Los Angeles

Mục đích riêng: Giáo dục, giáo lý trẻ em, tân tòng.
Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 1401 S. Sycamore St. Santa Ana, CA 92707. ĐT: 714-973-1951.

- Dòng Mến Thánh giá Portland.

Mục đích riêng: Mục vụ giáo xứ, dạy học.

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 7408 SE Alder St. Portland, OR 97215. ĐT: 503-254-3284

- Dòng Thánh Phaolô thành Chartres.

Mục đích riêng: Giáo dục, y tế.

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 2900 Third Ave. S. Escanaba, MI 49829. ĐT: 906-786-0292

- Dòng Thánh Têrêsa.

Mục đích riêng: Truyền giáo tại Mỹ, Việt nam, Trung hoa, Đài loan.

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 901 W. El Repetto Dr. Monterey Park, CA 91754. ĐT: 213-780-1965

- Dòng Chúa Chiên lành

Mục đích riêng: Chuyên cầu nguyện và làm việc tông đồ.

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 3244 Wanda
woods Dr. Doraville, GA 30340. ĐT: 770-908-9966.

- Dòng Mân côi

Mục đích riêng: Giá dục giới trẻ, từ thiện

Liên lạc: Giám đốc Ơn gọi 5122 N. Gates Ave. Long Beach, MS 39560 ĐT: 228-636-3045/ New Orleans, LA 504-486-0039

- Dòng Trinh vương

Mục đích riêng: Phục vụ người nghèo qua giáo dục, y tế.

- Giám đốc Ơn gọi 535 S. Jefferson, Springfield, MO 65806. ĐT: 417-869-9842

- Giám đốc Ơn gọi 6400 Highway 2. Lincoln, NE 68516. ĐT: 402-421-1740

- Dòng Daughters of St. Paul

Mục đích riêng: Chuyên làm việc tông đồ qua các phương tiện truyền thông thời nay (sách báo, TV...).

Liên lạc: 50 St. Paul Ave. Jamaica Plain, MA 02130. WT: 617-522-8911.

- Dòng kín Carmelô

Mục đích riêng: Chuyên cầu nguyện. Nhận thiếu nữ từ 21 tuổi trở lên.

Liên lạc: 20,000 N. County Line Rd. Piemont, OK 73078. ĐT: 405-348-3947.

- Dòng Daughters of Charity.

Liên lạc: 2600 Altamont Rd. Los Altos Hills, CA 94022. ĐT: 415-941-0463.

- The Sisters of Charity of Our Lady Mother of The Church

Mục đích riêng: Chuyên cầu nguyện. Nhận từ 17 tuổi trở lên.

Liên lạc P.O.Box 691, Baltic CT 06330-
0691. Điện thoại: 860-822-8242

phan_nghị
30-12-2008, 11:17 PM
5. CÓ NHỮNG CUỘC TÌNH


"Viết cho người đang được yêu, và riêng tặng những ai đang theo đuổi ơn thiên triệu.."

Chuyến xe bus chở đầy đồng bào tị nan Việt Nam chúng tôi từ phi trường Orlando đến trại tị nạn Eglin Air Force Base. Tôi ngồi bên anh chàng thật khôi ngô tuấn tú, tóc cắt ngắn theo kiểu nhà binh. Chàng có sóng mũi cao thẳng tắp tựa giống người Do Thái nào đó trong hình vẽ mà tôi cố mường tượng có lần tôi đã nhìn qua. Xe chuyển bánh, chỉ vài phút sau đó, tôi hình như bị say xe. Lạ lùng quá, ngồi trên Boeing 747 tôi còn viết nhật ký được, vậy mà ngồi xe bus lại bị say sao? Mặt mày tối sầm, tôi cảm thấy khó chịu, biết làm sao bây giờ? Quay sang anh chàng đẹp trai đó tôi lí nhí hỏi:

- Xin cho đổi chỗ ngồi được không anh?

Có lẽ tôi nói quá nhỏ nên chàng nghe không rõ, chàng nghiêng người lịch sự:
- Cô nói gì, tôi hỏi lại được không?

Một tay che miệng, tay kia tôi chỉ vào ghế ngồi. Chàng đoán được ý tôi nên đứng lên nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho tôi. Thế là chàng và tôi đã hiểu ý và đổi chỗ cho nhau. Vưà ngồi xuống ghế, bụng tôi như đang nhào lộn, buồn nôn. Không kìm hãm được nữa, tôi đã ói sạch trên người chàng.

Rất bình tĩnh và chịu đựng sự rủi ro của tôi, chàng lấy trong túi quần chiếc khăn tay, chàng chùi tay và áo cho tôi. Còn chàng, chàng cởi chiếc áo Polo màu xanh đậm gói lại để một bên, tay với lấy cái bag nhỏ cố tìm chiếc áo sạch để mặc vào. Tôi xấu hổ thẹn thùng .... Sao mà kỳ cục quá! Trời ơi, còn gì tội nghiệp cho chàng bằng lãnh trọn "món nợ" của tôỉ. Hai bàn tay bé tí xíu tôi run run che lấy măt để chàng khỏi nhìn thấy cái vô duyên quá đỗi của tôi. Tưởng đã xong, nào ngờ tôi lại làm thêm một lần nữa dưới chân chàng. Nhoẻn miệng cười tình chàng nói bâng quơ: Người gì mà yếu xìu vậy. Tôi thẹn thùng đến như cắt mặt bỏ đi.

Ánh nắng hè gay gắt chói chang chiếu xuống trên những dãy nhà dã chiến. Những dãy nhà này không phải làm cho lính ở, nhưng là dựng lên cho đồng bào tị nạn chúng tôi. Vâng, chúng tôi là những người đang mất quê hương, đang tìm tự do ở bất cứ phần đất nào trên thế giới. Tôi gặp lại chàng ở trại Admin, chàng tình nguyện làm ở phòng thông tin và tìm người thất lạc. Tôi khựng người, mắc cỡ khi chạm trán chàng. Làm sao chàng có thể quên được khuôn măt mà vài ngày trước đây đã “chơi xấu” với chàng trên chuyến xe bus khó quên đó? Cũng hôm đó chàng và tôi biết tên nhau. Anh là Vũ Đình Hải. Em tên gì? Tôi thưa chàng: Tên em là Nguyễn Ngọc Lan Hương. Tôi trao chàng miếng giấy nhỏ viết tên ba, mẹ, các em từng đứa một. Nơi cư ngụ cuối cùng... Nhìn tôi mắt rưng rưng lệ, chàng an ủi:
- Đừng khóc nữa em, vài hôm nữa em sẽ gặp lại gia đình.

Tôi đưa tay gạt nhanh hai hàng lệ chảy dài trên má. Chàng xót xa giữ kín niềm đau chung cuả một dân tộc, một quê hương. Tôi cuối đầu chào chàng và thẩn thờ trở về trại. Tôi nằm như chết rũ trên chiếc giường cá nhân trong lều số 29.

Mới đây mà đã hết tháng 7 rồi, tôi vẫn chưa tìm được gia đình. Ở đây mỗi ngày đều có Thánh Lễ, chị em tôi may mắn được ở chung lề với vài bà Soeurs Mến Thánh Giá, vài chị Nữ Tử Bác Ái và 1 Linh Mục, cha Hiền Caritas Hố Nai. Thấy chị em tôi mồ côi, nên cha rất thương và hứa sau này sẽ giúp cả hai chị em ăn học nên người. Buổi trưa có tiếng chàng hỏi thăm ở cửa lều: Tôi tìm Lan Hương và đứa em trai của cô. Cô có đây không ạ? Chàng hỏi bà Soeur già. Bà Soeur chỉ vào trong lều và nói: Con bé khóc ngày, khóc đêm, chả ăn uống gì cả, càng khuyên nó càng khóc. Em nó cũng vừa ở đâỵ Anh là ai, người nhà của các em phải không ạ? Chàng lẽ phép, tôi làm ở trại Admin muốn gặp cô Lan Hương có chuyện cần. Tôi ngồi bật dậy, tưởng rằng Hải đã tìm được gia đình tôi. Tôi mếu máo:

- Anh có tin ba me em không anh?

Chàng buồn bã:

- Chưa em ạ. Em đi dạo với anh được không? Đi vài vòng gần đây, anh hứa sẽ đem em về sớm để trả lại cho bà Soeur vì không muốn ăn đòn.

Chiều thứ 7 tiếng chuông ngân dàì từ đâu đó vọng về, tiếng chuông như xoáy tận tâm não tôi. Mắt tôi mờ lệ. Hải âu yếm:
- Bên anh sao em lai khóc?
Tôi cắn chặt vành môi để khỏi bật thành tiếng khóc. Đôi vai gầy run theo tiếng nấc:

- Em nhớ ba mẹ, nhớ các em, không ngờ em lại mồ côi!!!

Tôi ôm mặt nức nỡ. Chàng bóp nhẹ bờ vai tôi:

-Thôi em đừng khóc nữa, hãy can đảm lên đi em. Hy vọng ngày mai sẽ có tin gia đình.

Tiếng chó sủa từ xa xa đưa lại đã làm tôi nghĩ đến những con chó già của nhà tôi, ba tôi nuôi để giữ nhà, đề phòng kẻ gian. Hải như đọc được tâm hồn tôi trong lúc này, nên anh cố tìm lời khuyên bảo, chàng càng khuyên tôi càng thấy tủỉ thân khi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình. Lay nhẹ bờ vai tôi, chàng năn nỉ, cố vui lên đi em, sao em chả ngoan tí nào vậy? Hải khổ sở dỗ dành. Tôi cuối đầu nức nở, nghẹn ngào ...

Thời gian bên chàng trôi qua trong chốc lát, điện đã thắp sáng trong những dãy lều cạnh đó. Chàng cầm lấy tay tôi đứng lên và nhỏ nhẹ:

- Đèn đã lên rồi, anh đưa em về lại lều. Chiều mai anh sẽ đến đón em trở lai đây nếu em không từ chối? Em bằng lòng không?

Tôi ngập ngừng chưa biết trả lời sao, thì chàng đã tiếp: Em đừng ngại, cha Hiền biết anh mà! Nếu anh không đàng hoàng thì ông cha Caritas sẽ trách anh, em đừng lo. Tôi như xiêu đổ bước bên chàng qua những dãy lều dài. Trước cửa lều, cầm tay tôi chàng nói:
-Ngủ ngon nhé em, đừng quên đọc kinh cầu nguyện, hãy dâng hết những đau buồn cho Chúa và xin Ngài cho gia đình em sớm đoàn tụ. Đừng buồn nhiều kẻo sinh bệnh nha em. Cười lên để anh xem nào.

Tôi gắng gượng mỉm cười nhưng hình như tôi đang mếu vì khóc. Buông tay tôi chàng bước vội dưới ánh đèn, tôi nhìn theo bóng chàng xa dần trong đêm, lòng buồn vô kể. Tôi nhớ mãi, nhớ hoài những lời tình tự chàng khuyên nhủ, những chia xẻ vui buồn của những ngày trên đảo Guam nóng bức và hỗn tạp vì đông người.

Người đến trại ngày càng đông theo những giờ cố đinh. Những chuyến xe bus đến và chở người rời trại để định cư mỗi ngày vẫn tiếp diễn. Tôi trông ngóng tin tức và lang thang tìm đọc những mẫu nhắn tin dán khắp nơi ở trại Admin và Hồng thập tự. Hải hăng hái làm việc chung và giúp đỡ những người mới đến. Chàng dẫn tôi tới Hội Hồng thập tự để tình nguyện làm công tác. Những việc này làm tôi cảm thấy như mình đang làm một cái gì đó thật nhỏ nhoi cho tha nhân. Đồng thời để giết bớt thời gian đau buồn đang gặm nhấm trái tim tôi.

Gần đến ngày rời trại rồi mà tôi vẫn không có tin gì về người thân. Tin gia đình vẫn biền biệt trong nỗi ngao ngán vô bờ. Tuy mới quen nhau nhưng tôi như tìm thấy một cái gì đáng kính, đáng thương lẫn dấu yêu nơi Hải. Trưa Chúa Nhật khi được thông báo chị em tôi sẽ được Giáo Phận New Orleans bảo trợ. Tôi buồn vời vợi, ấp úng báo tin cho Hải:

-Thứ 3 này tụi em rời trại rồi.

Tôi rưng rưng lệ tràn khoé mắt. Hải nhìn tôi không chớp:

-Thật sao em?

Tôi gật đầu dấu nỗi buồn xa Hải. Hôn lên tóc tôi Hải bảo:

- Mình sẽ gặp nhau ở New Orleans, không chừng mình sẽ đi cùng chuyến xe em ạ.

Tôi tròn hai mắt:

- Thật sao anh? nói để em mừng đi. Anh cùng về New Orleans sao?

Chàng gật đầu:

- Anh sẽ về Notre Dame Seminary. Còn em thì sao?

Tôi ngạc nhiên không ít:

- Ủa, anh cũng đến cùng chỗ với em trai của em sao? Anh đi Tu à? Vậy mà em cứ nghĩ anh là lính bay?

Chàng gật đầu trả lời câu hỏi dí dõm của tôi:

- Em nói đúng, anh là lính bay. Anh rời Chủng Viện, vì lệnh tổng động viên. Giờ không làm lính nữa, anh trở lại đời tu để làm Linh Mục.

Lòng tôi nao nao, vui buồn lẫn lộn. Tôi hỏi chàng một câu thừa thải mà lẽ ra tôi không được hỏi:
- Anh nói thật sao anh?

Như đoán được ý tôi, chàng nhỏ nhẹ:
- Anh nói thật mà! Em không muốn anh đi tu sao?

Tôi lắc đầu:

- Em không biết!

Miệng trả lời nhưng tôi lại thấy nghèn nghẹn làm sao ấy. Biết tôi như dỗi hờn, chàng khuyên tôi:

- Em phải mừng cho anh chứ! Lúa chín đầy đồng mà thợ găt thì quá ít !!! Lời Chúa đó em. Vã lại anh đã hứa với mẹ anh là anh sẽ trở thành LM, rao giảng lời Chúa, đem Tin Mừng đến những nơi đang chờ đợi.

Tôi đùa nghịch:

- Anh làm LM có mặc áo dòng không, hay lại như bản nhạc Vì Tôi Là LM do Khánh Ly hát vậy?
Hải dí trán tôi:

-Còn ai tinh nghịch hơn em?

Chàng đùa tiếp:

- Không chừng anh sẽ là cha Duy trong Tóc Mây cuả Lệ Hằng... Nhỏ em gái của anh nó bảo hay và độc đáo lắm; Em đã đọc qua chưa?

Tôi đỏ mặt bẽn lẽn:
- Trời ơi, hỏi gì kỳ cục vậy anh?



CÓ NHỮNG CUỘC TÌNH



eYYh


Tôi thong thả bước trên lá vàng lòng rào rạt chẳng khác nàng nai tơ vớ vẫn giữa rừng thu ngập đầy lá uá. Tôi đếm từng bước thật chậm như muốn níu kéo vòng tay Hải. Tôi muốn nói với chàng thật nhỏ: Hình như em thương anh rồi Hải ạ. Ba mẹ đã đem em vào đời. Và, Chúa đã tác tạo em cho anh ... Những tâm tình thầm kín đó chàng đã đọc được trong mắt nhìn thơ ngây của tôi.

Hải bảo:

- Nè nhỏ Hương, chẳng có gì nơi em mà anh không biết. Có điều anh chưa tiện để nói cho em đó thôi. Không có gì phải che giấu anh cả. Lắm khi anh cũng muốn tỏ bày những gì anh muốn ngỏ cùng em. Anh rất thương, rất quí và mong em hạnh phúc, cùng lúc anh lại không muốn dối lòng mình em ạ!

Tôi lắng nghe những lời tình tự. Hải phân trần:

-Tình yêu, lý tưởng và chiến tranh đã làm những người trai Việt lao đao cả phần tư thế kỷ. Anh cũng mang chung cái định mệnh không lành của cả một dân tộc.

Tôi cuối đầu không dám nói thật tâm tình của người con gái tuổi vừa mới lớn. Tận trong thâm tâm tôi Anh sẽ là tất cả của đời em... Nhưng rồi giây phút ngắn ngủi ấy đã qua như cuộc vui nào cũng phải tàn để nhường chỗ cho những cuộc vui kế tiếp. Về đến Saint Elizabeth Home đã quá 10:00 giờ đêm. Tôi sợ bị cảnh cáo nên năn nỉ Hải:

- Anh đưa em vào! Em sợ bà Hélène lắm vì bà ấy luôn hỏi em mỗi lần về trễ: Did you have a great time with Hải?

Hải cười đắc ý:

- Did you ? Nói thật cho anh nghe.

Tôi chớp mắt cười duyên:

- Anh biết mà!!!

Lần đầu tiên Hải hôn lên mắt tôi. Đừng sợ, anh đưa em vào bấm chuông và thú tội cho em .... Hải tạm biệt tôi bằng cái hôn phớt nhẹ trên trán:

- Sweet dream! See you tomorrow.

Tôi không muốn buông tay Hải một tí nào. Tôi nói trong rưng rưng:

- I miss you!

Cánh cửa đóng kín rồi mà Hải vẫn chưa nổ máy xe, có lẽ anh chờ tôi về đến phòng ngủ trước khi anh đi. Đúng vậy, tôi chạy nhanh lên phòng ngủ mở nhẹ cánh cửa sổ ló đầu nhìn xuống. Hải vẫn còn đứng đó nhìn lên gởi tôi cái hôn rồi mớ mở cửa xe. Con đường Napoléon vẫn tình như muôn thuở. Tôi thẩn thờ nhìn theo bóng Hải khuất sau hàng cổ thụ đậm đà nghiêng bóng qua ánh sáng cuả đèn đêm trong thành phố. Tôi nằm dài trên giường miên mang nghĩ đến Hải. Hai mươi phút sau Hải gọi phone:

- Bé đang làm gì đó? Đang nhớ anh phải không? Anh nhớ bé quá, chưa muốn đi tắm vì anh muốn giữ lại mùi hương tóc ngắn của em ...

Tôi nói thật nhỏ:

- Em cũng vậy! Hơi thở anh còn nồng trên tóc, trên cổ em ... Nói chuyện với anh rồi em sẽ đi tắm vì không thể nào đọc kinh đêm được !!!
Hải cười khanh khách:

- Same here. God forgive us. Sáng mai 10:00 giờ anh sẽ đón em. Anh sẽ vào và xin phép cho Hương.

Tôi buộc miêng.:

- Hải ơi, em thương anh quá! Xin Chúa gìn giữ cả anh và em, em luôn nhớ anh bảo: Phải có một đứa tỉnh để giữ một đứa saỵ Thế nếu cả hai cùng say thì sao?

Hải trả lời không ngần ngại, thì cả hai bị chết chìm... Đời quân ngũ đã tạo luyện anh già dặn hơn trong trách nhiệm, em đừng quá sợ hãi.

Câu chuyện tình sẽ không bao giờ chấm dứt. Mới nháy mắt mà đã 12:00 giờ đêm. Hải bảo:

-Em đi tắm, đọc kinh cầu nguyện cho anh, rồi ngủ ngon. Anh còn chút viêc phải làm độ nửa tiếng, xong anh sẽ đi tắm, đọc kinh rồi lên giường. Cấm khóc khi nhớ anh, hứa với anh trước khi anh dừng.

Tôi nũng nịu:
-Hứa cuội được không anh? Cứ doạ em, em sẽ nói dối để anh nghe.

Hải thở nhe:

- Anh sẽ tính tội nói dối. Em không qua mặt anh được đâu.

Hải gởi tôi cái hôn qua điện thoại. Tôi muốn khóc nên im lìm không nói thêm được gì ngoài tiếng:

-Em nhớ anh.

Hai nhỏ nhẹ:

-Nhớ anh, em nhìn lên Thánh Giá, đọc kinh cho anh. Khi em khóc, Chúa sẽ nhận lời em xin.

Tôi bảo Hải:

- Xin cho em đừng mất anh...

Hải gác phone rồi, tôi ngẩn ngơ nằm như bất động trên giường, nhìn trần nhà và nghĩ đến từng khuôn mặt của mỗi đứa em. Nhớ lại câu chuyện giữa ông chú họ của tôi và Hải chiều nay, tôi mỉm cười : ‘cũng vì chú khắc khe nên cháu thương Hải lúc nào không hay biết!!!’

Đã có lần chú khó chịu hỏi Hải:

- Ông theo cháu tôi kỹ quá vậy. Bộ muốn giải nghệ rồi sao?

Hải trả lời gon ghẽ:

- That's none of yours business ...
Kể từ hôm đó chú tôi không còn phiền hà gì Hải nữa. Tôi liên miên nghĩ đến ngày mai Hai sẽ đón tôi. Tôi xôn xao quá đỗi ...

Tôi giật mình khi điện thoại reng làm dậy cả căn phòng. Tay bốc phone khi chưa đến lần reng thứ haị. Em trai tôi gọi về từ Baton Rouge. Em cười nói thật vui:

- Chị lang thang với thầy Hải cả chiều nay? Thầy Al nói chị dễ thương và đẹp quá, chắc gì Thầy Hải tu được? Lửa gần rơm bao giờ cũng phát hoả. Nếu sau này anh Hải làm LM được thì chắc em phải xin phong thánh cho anh ấỵ.

Tôi trả lời em:

- Nhớ nghe chưa, anh Hải đạo đức và thánh thiện lắm, đừng nói bậy tội cho anh.

Em tôi thêm vào như để chọc tức tôi:

- Mấy anh chàng bay coi vậy mà không phải vậy đâu chị Hương à, có nghĩa là mấy ổng gì gì lắm ...

Tôi rầy em:

- Lại nói nhảm nữa rồi! Tao thăm thầy Al. Nhờ mày nói với ông Philippino đó là hôm nào rãnh anh Hải và tao sẽ mời ông đi Café du monde và dạo phố Bourbon. Anh Hải nói với tao ông thích khu Vieux Carré vào những tối cuối tuần.

Trước khi gác phone em tôi nói:

- Mai em về lại St. Ben. Để chị và anh Hải thêm 1 ngày vui, nhưng phải nhớ là chị còn nặng gánh lo bảo lãnh gia đình nữa đấy.

Nhớ đến ngày mai Hải sẽ đón tôi sớm để đi Normandie thăm cha Việt Châu. Bài vở còn nhiều quá anh sẽ về sớm hơn tuần trước. Tôi nói với em:

-Ngày mai anh Hải cũng về lại St. Ben. sớm.

Em tôi cười thật lớn:

-Sớm lắm, khoảng 10 giờ đêm... Nhiều người hỏi em: Anh Hải hết sẫy, vừa đi tu vừa có bồ... Còn gì hơn?

Tôi mắng yêu em:

- Không được nghĩ bậy, Chúa phạt trọc đầu cho bây giờ!!!

Câu chuyện không đâu vào đâu đó đã làm tôi thuương Hải hơn. Quì bên giường, nhìn lên ảnh Mẹ Hằng Cứu giúp, miệng thầm thì xin Mẹ thương yêu gìn giữ và nâng đỡ tụi con. Xin Mẹ đừng để tụi con sa ngã. Xin Me cho con thấy uy quyền của Mẹ khi hai đứa gần nhau. Nước mắt chảy dài, tôi thương Hải quá. Dù mãnh lực của tình yêu chưa biến hai đứa tôi trở nên một, nhưng những cảm giác, những xáo động dạt dào, men tình của Hải, mùi thơm trên tóc, trên môi tôi đã làm hai đứa ít rời nhau mỗi lầm gặp gỡ. Xa nhau vòng tay không với được tôi thấy thèm hơi thở Hải. Vậy mà gần nhau lại sợ hú hồn. Quả thật là sự mầu nhiệm của Kinh Kính mừng mà Đức Mẹ đã gìn giữ 2 đứa tôi. Tôi thẹn thùng mỗi lần chàng hỏi:

- Em có còn thèm được anh hôn nữa không?
Tôi tinh nghịch:
- Anh cắn đau môi em thì có chứ hôn gì mà hôn...

Chàng nheo mắt cười tình:
- Chưa gì đã chê anh rồi nha nhỏ Hương .... Ừ thì cứ chê đi, cô bé!!!


CÓ NHỮNG CUỘC TÌNH



***


Lễ Thanksgiving, trời thu ngập đầy lá uá lót kín mặt đường, tôi đến tìm thăm Hải. Anh đón tôi ở tận hành lang dài của Notre Dame. Phòng 309 của Hải cái gì trong đó cũng ngăn nắp, cũng dễ thương. Từ chiếc single bed đến cái bàn học roll top, giống như cái Piano màu gỗ liêm quí giá. Những cuốn sách dày cộm như từng cuốn tự điển đứng thẳng trong tủ sách. Hương thơm thánh thiện nơi Hải như bao trùm cả căn phòng bé nhỏ mỗi lần tôi có dịp ghé thăm. Với tôi, tất cả những gì Hải có đều rất dễ thương và dễ mến. Ai bảo đàn ông không thứ tự, lớp lang? Khung hình tôi chụp chung với Hải hôm đầu niên hoc vài tháng trước đây. Hôm đó trên chiếc cầu treo qua biển hồ Pontchartrain Lake dài nhất thế giới. Tôi xinh đẹp trong chiếc mini skirt màu Navy blue, T top trắng, tóc vừa chấm vai, cười thật duyên, thật tình bên vai Hải. Trên bàn học của Hải hình tôi xoã tóc dài, hai má phúng phính năm tôi 14 tuổi. Tấm hình duy nhất tôi chụp ở ảnh viện Trần Đức Cầu, Qui Nhơn năm nào. Trên tường tấm hình Đức Mẹ Fatima thật lớn. Mẹ hiền lành nhẫn nại đợi chờ các con của Mẹ. Bên cạnh một cái đồng hồ hình chữ nhật có hình Chúa tử nạn, dưới chân Chúa là một bông hồng và thánh nữ Mai Đệ Liên tóc chảy dài ôm chân Chúa, tôi đọc thấy những hàng chữ thật não nề:

- I asked Jesus, "How much do you love me?"... "This much", He answered.

Then He stretched out His arms and died. Bên cạnh có hai hàng chữ cứng cát nhưng lã lướt: Thân tặng H ... From Father T. Christmas 1975. Tôi hỏi Hải:

- Anh không sợ ông cha T. và cha MTL nghi ngờ là anh đang yêu em sao?

Chàng trả lời không ngần ngại:

- Em khỏi lo, các ngài đã biết sơ sơ về chuyện tình của hai đứa rồi.

Chàng ôm tôi thật chặc ... Có nghĩa là anh sẽ làm cha theo kiểu này.

Tôi nóng bừng hai má quay đi khi Hải còn nói thêm:

- Anh sẽ mời cả hai làm đám cưới cho tụi mình.

Tôi nắm tay Hải dục dặt và nũng nịu:

- Anh cứ đùa dai, em sợ anh luôn!

Hải không đáp lời nhưng anh đã đặt lên môi tôi cái hôn ngọt ngào như tình yêu hai đứa dài vô tận ...


Kể từ hôm đó hình ảnh Hải chiếm ngự trong tâm tưởng tôi. Tôi rời Notre Dame Seminary lòng tràn ngập yêu thương và cái hôn trữ tình của Hải còn đọng lại trên vành môi, trên làn tóc ngắn. Ra đến cổng, tôi kiễng chân hôn vào cổ Hải dưới ánh nắng sắp tàn của một chiều thu lá khô rơi ngập lối, nhưng tình thu bao giờ cũng đẹp như thơ như mộng, như tình yêu của Hải và tôi ....



* * *




*


Ba mùa thu êm đep nhẹ nhàng, chiều nay trong công viên Audubon, cỏ vẫn còn xanh, hoa dại nở đầy, màu hoa và cỏ dệt vào nhau như tấm thảm bông trải dài vô tận. Tôi đan tay ung dung bên Hải. Vẫn vòng tay ấm, vẫn hơi thở ngọt, vẫn nụ cười duyên, Hải đưa tôi đứng lại dưới tàn cây cổ thụ già hơn tuổi chàng và tôi cộng lại. Hải chỉ cho tôi:

-Anh khắc tên em vào đây trong ngày sinh nhật của em vừa qua, anh tặng em để ghi lại những ngày yêu thương, chờ đợi và giữ gìn. Anh cám ơn em, cám ơn một mối tình chứa đựng nhiều hy sinh và thử thách... Anh muốn tiếp tục đường tu ...

Tôi như nghẹt thở, như thấy đất trời nghiêng đổ, vũ trụ quay cuồng... Tôi đã khóc ngất, tim tôi đang rướm máu, đang nát tan thành mãnh nhỏ. Nhớ lại lời Hải noí trước đây lúc còn trong trại: ‘Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít’ ... Tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc... Em không thể dành anh với Chúa được, em sẽ hy sinh để anh tròn lý tưởng. Hải ngậm ngùi cầm tay tôi đặt trên ngực chàng và khẽ nói:

- Hình ảnh em sẽ sống mãi trong tim anh ....

Và cũng chiều hôm đó tôi nhận thức được giá trị cao vời của câu: " Fais tout avec l'amour... “(hãy làm tất cả với tình yêu).


Cao Nguyên
New England Mùa Thu 2003

phan_nghị
30-12-2008, 11:19 PM
6. TỪ NGÀN XƯA CHA ĐÃ YÊU CON



e§e


Cha LeBlanc người Canada gốc Pháp, hiện là cha sở của một xứ đạo thuôc. vùng New England.

Cha mẹ ngài ly dị khi ngài vưà xong Trung hoc.
Buồn vì cảnh đổ vỡ của cha mẹ, ngài gia nhập Hải Quân Mỹ để tiếp tục theo học. Xong trường ngài làm việc cho Hải quân. Khi xuât' ngũ ngài được nhận vào Đại Học Arizona theo ngành Truyền Thông. Thời gian này ngài làm Phát ngôn viên cho chương trình Sport của TV địa phương. Ngoài ra ngài còn viết báo cho giới trẻ YMCA. Những năm ở Đại học. Ngài có một cuộc tình rất đẹp tưởng sẽ thành công với người bạn gáilúc còn ở High School. Nhưng rồi cô bạn gái vì là con một nên không muốn rời gia đình để đi xa. Trái tim của cả hai như rướm máu sau lần gặp gỡ vào mùa hè năm đó.

Sau khi tốt nghiệp ở BU, cô bạn gái đi lấy chồng. Ngày nhận được thiệp hồng báo tin vui cũng là ngày mẹ ngài vào bệnh viện. Taị đây Bác sĩ đã khám phá ra chứng bệnh hiểm nghèo của bà, bà sẽ không còn sống được bao lâu nữa.

Một hôm vào nhà thương thăm mẹ cùng với người anh sinh đôi lớn hơn cha 25 phút đồng hồ và người em gái nhỏ hơn ngài 3 tuôỉ. Người anh và người em gái đã lập gia đình vài năm trước đó.

Mẹ ngài thì thào hỏi ttrong nỗi lo lắng chung của những bà mẹ:

- Con sẽ làm gì với đời con?

Nhìn anh, em rồi nhìn mẹ, nửa đùa nửa thật ngài trả lời:

- Con sẽ đi tu làm Linh Mục. Sẽ đi truyền giáo bên Phi Châu…

Mẹ ngài ứa nước mắt vui mừng. Rời bệnh viện ngài ghé thăm một cha giàgần đấy. Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ngài nhờ cha già giới thiệu nơi nào để tìm hiêủ về ơn kêu goị làm Linh mục. Vị cha già không tin chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú naỳ cho mấy nên cha đã hỏi :

- Không còn gì để anh chọc ghẹo tôi sao?

Ngài cười vui vẻ đáp:

- Cha nghĩ người lớn tuôỉ đi tu không được sao? I want to try...

Nhưng vị cha già chống chế:

- Không, không, không phải vậy.

Tay cha viết xuống địa chỉ của Dòng Phanxicô gần đấy.

Cầm mãnh giấy trên tay Cha vui mừng chạy xe thăng? đến Dòng Phanxico chiêù hôm đó.

Lòng rộn rã cha ngôì chờ ở phòng khách của nhà Dòng. Cha Giám Đốc Dòng tiếp chuyện, mời ngài cơm tôí và ở lại qua đêm.

Trời cuôí thu mưa lát đát nhẹ và lanh. Cha Giám Đốc bảo ngài haỹ đi một vòng quanh Tu Viện, dừng laị ở cột đèn thứ 5 rôì trở laị phòng khách cho Cha Giám Đốc biết ngài nghĩ gì và ý đinh. của ngài thế naò?

Dưới ánh đèn đêm, ngài thong thả bước trong mưa, vưà đi vưà câù nguyện xin Chuá cho cha được bình tĩnh để mà chon lưạ lý tưởng ? cho đời mình.

Mưa ướt cặp mắt kiếng nên lôí đi trở nên mập mờ. Vô tình cha đụng phải? Tượng Thánh Tâm Chúa Giêsu thật lớn bên cạnh caí cột đèn và đó cũng là cột đèn thứ 5. Vì đụng mạnh nên eăts kiếng văng tung xuống đât'. Cha khờ khoang. đi tim` đôi măt' kiêng'. Lân` mò trên lôí đi soỉ đá cha đưng' lên tay sờ phai? Traí Tim Chuá. Lạ lung` thay, cúi xuống cha thâý đôi măt' kiêng' năm` chơ vơ trên măt đương`. Ngước nhin` lên cha thâý Chuá đang chỉ cho cha Traí Tim Ngài... Gục đâù dươí chân Chuá trong cơn mưa đêm thâm' vào da thịt, nhưng long` vô cung` phân' khơỉ. Về phong`, tăm' rưả xong cha trở laị phong` khach' để găp. cha Giám Đôc' như đã hen. Cha vui mưng` trinh` baỳ ý hương' của minh` và con đương` đã chon. lưa. Cha xin nhâp. Đại Chung? Viên. Saint John.

Thời gian sau cha lãnh nhân. chưc' Deacon tiêp' theo là ngaỳ cha lãnh nhận Thiên Chưc' Linh Mục Trong khi chờ ngaỳ Ordain thì mẹ cha qua đời. Lòng tan nát cha về An Tang' mẹ maĩ bên California. Cha chọn ngaỳ Chuá Nhât. Kinh' Minh` Maú Thanh' Chuá ? Dâng Lễ Mở Tay. Hôm đó Thanh' Đương` có đâỳ đủ? gia đinh`, bà con, bạn bè tham dư.

Trên Bàn Thánh nhìn xuống cha chỉ thâý thiêú bóng me. của cha. Mắt cha mờ đi vì cảm xúc dâng traò...Cha cảm thâý ban` tay vô hinh` đang đặt trên vai cha và tiêng' noí ngọt ngào của mẹ cha:

-"Con ơi, mẹ đang bên con đây nè..."

Trên Bàn Thờ một cuốn nhật ký nhỏ mẹ cha đã cố găng' viêt' cho cha trong những ngày cuôí đời bà. Bà căn dặn chỉ được mở ra trong ngaỳ cha Dâng Thanh' Lễ đâù tiên.

Mở ra, mắt cha mờ lệ đọc thâý hàng chữ ngã nghiêng, yêú ơt'...
- "Son, be strong, I am here for you as always!"

Đã 7 năm trôi qua cuốn nhật ký người mẹ vẫn nằm ngay trên bàn làm việc mỗi ngaỳ của cha. Mơí đây NA mời ngài dành giờ để dự buôỉ banquet giơí thiệu KMF sẽ tổ chức vào thang' 8 tơí đây. Ngài vui vẽ trả lời:

- Yes, I will be there for you ...

NA tinh nghịch hỏi ngài:

- Khi naò cha sẽ lên Monseigneur?

Ngài cười thât. lơn':

- Tao chưa đủ tuôỉ...hihihi..

Xin gởi tất cả cho Tình Yêu vô bờ của Thiên Chúa trong ngày Lễ Kính Thánh Tâm Ngài.

(NA)

phan_nghị
30-12-2008, 11:21 PM
7. Ý NGHĨA ƠN GỌI




(Qua những lời của ĐTC Gioan Phaolo 2 nói trong 83 nơi trên thế giới, nxb Scepter ấn hành năm 1997)


1. Chúa kêu gọi bạn làm gì?

Tôi ngỏ lời cách riêng với các bạn trẻ nam cũng như nữ, cả các bạn đã khá lớn, các bạn đang phải lựa chọn quyết định cuối cùng .Tôi muốn gặp riêng mỗi bạn, gọi tên mỗi bạn, nói chuyện tâm tình với mỗi bạn về chuyện rất quan trọng với các bạn và còn quan trọng cho cả nhân loại.

Tôi muốn hỏi mỗi bạn lời này:

-Bạn sẽ sống đời bạn để làm gì?

-Dự tính của bạn thế nào?

-Có khi nào bạn nghĩ tới việc hiến toàn thân cho Chúa Kitô không?

-Bạn có nghĩ rằng còn có gì lớn lao hơn việc đem Chúa Kitô đến cho nhân loại và đem nhân loại đến cho Chúa không?

Khi suy nghĩ điều đó, ta thấy một chân trời vô biên những hi vọng và ước muốn trong tâm trí ta. Trong chính trung tâm những xung khắc của cuộc đời, người ta tìm ra ý nghĩa đích thực của cuộc đời. Người ta tự hỏi:

-Tại sao?

-Tại sao tôi hiện diện nơi này?

-Tại sao tôi sống?

-Tôi phải làm gì đây?

Các bạn không cô đơn khi đặt những câu hỏi đó? Toàn thể nhân loại đều cảm thấy nhu cầu thúc bách tìm ra ý nghĩa và mục đích của thế giới này đang chất chứa những phức tạp và khó khăn hàng ngày.

Bạn đang ở tại ngã tư đường đời, bạn phải quyết định thế nào cho tương lai bạn được hạnh phúc, đón nhận những trách nhiệm mà bạn hi vọng rằng nó sẽ nằm yên trên vai bạn, nó sẽ đóng một vai trò chủ động trong thế giới chung quanh bạn.

Bạn trẻ xin tôi lời khích lệ và hướng dẫn, tôi rất sẵn lòng tặng các bạn vài lời khuyên nhủ nhân danh Chúa Giêsu Kitô.

Trước hết, tôi nói rằng: bạn đừng bao giờ nghĩ rằng mình cô đơn trong quyết định cho tương lai mình,

Thứ đến là, khi quyết định cho tương lai, bạn không được quyết định cho tư lợi mình bạn thôi.

Điều chắc chắn là chúng ta phải san sẻ và loan truyền lời kêu gọi nên thánh cho hết mọi người. (Lumen Gentium chương 5).

Đây không phải là vấn đề riêng tư hay viên thuốc tiên tinh thần. Đây không phải là vấn đề của một số người tự cảm thấy mình dám là anh hùng. Cũng không phải là vấn đề tìm nơi trú ngụ yên tĩnh cho một vài hình thức đạo đức, hoặc vài loại tính tự nhiên nào đó. Đây là vấn đề ơn thánh hiến tặng cho mọi người đã lãnh Bí tích Rửa tội, trong các đường lối khác nhau (Ep 4,7).

Các bạn trẻ hãy tự hỏi mình về Tình yêu Chúa Kitô. Nhận ra tiếng gọi của Chúa đang vang dội trong đền thờ trái tim bạn. Trở lại với ánh sáng và cái nhìn thấu suốt của Ngài, nó mở ra nẻo đường của đời bạn đi tới những chân trời của sứ mạng Giáo hội. Đó là sứ mạng vất vả, ngày nay hơn bao giờ trước, để chỉ cho con người sự thật về chính mình, về cùng đích của họ, về vận mệnh của họ, và chỉ ra cho các tín hữu trung thành sự phong phú không thể đo lường được của Tình yêu Chúa Kitô.

Đừng sợ những chính yếu của những đòi hỏi này, vì Chúa Giêsu đã yêu chúng ta trước, đã chuẩn bị ban chính mình Ngài cho ta, như Ngài đang đòi hỏi các bạn. Nếu Ngài đòi hỏi các bạn nhiều, chính vì Ngài biết các bạn có thể cho nhiều.

Sự thánh thiện, không nghĩa là không có tội, nhưng đúng hơn là chiến đấu để không đầu hàng tội và chỗi dậy ngay sau khi ngã phạm tội.

Sự thánh thiện cũng không có nghĩa là loại bỏ những cố gắng của con người, dù có như thế, cũng không hạn chế được những tác động của ơn thánh trong tâm hồn con người, cũng không làm giảm giá trị của ơn thánh.

Mọi Kitô hữu giáo dân đều là việc lạ thường của ơn thánh Chúa và được kêu gọi tới độ cao của sự thánh thiện. Đôi khi, người nam hay nữ giáo dân dường như không nhận thức được đầy đủ nhân phẩm và ơn gọi của mình như là ơn gọi giáo dân. Đó là ơn gọi và sứ mạng riêng biệt trình bầy Tin mừng Phúc âm trong cuộc sống của họ, và từ đó, hòa nhập Tin mừng vào cuộc sống như nắm men vào thực tại của thế giới, nơi họ sinh sống và làm việc.

Hãy bước theo Chúa Kitô, hỡi người bạn còn độc thân hay sắp lập gia đình.

Hãy bước theo Chúa Kitô, hỡi người trẻ hay người già.

Hãy bước theo Chúa Kitô, hỡi người già hay người bệnh, người cảm thấy…cần có một người bạn. Hãy bước theo Chúa Kitô.

2. Chúa kêu gọi bạn khi nào và cách nào?

Biết bao nhiêu người trẻ không nắm giữ sự thật, họ trôi nổi với câu hỏi "tại sao". Bao nhiêu người, bất hạnh thay, sau những tìm tòi trống rỗng và mệt mỏi, đắng cay và bực bội, vẫn còn thất vọng và thất vọng. Và được bao nhiêu người đã tìm thấy sự thật sau nhiều năm bị dằn vặt với những câu hỏi, với những kinh nghiệm đớn đau!

Hãy nghĩ tới gương thánh Augustinô đi trên đường bi thảm đã đạt được ánh sáng chân thật, tìm lại được bình an vô tội! Sau cùng ngài đã thốt lên như tiếc xót: "Sero Te amavi!" (Con đã yêu Chúa muộn rồi).

Hãy nghĩ tới những cố gắng của Hồng y Newman danh tiếng, đã tranh thủ để đạt tới đức tin Công giáo. Ngài đã trải qua biết bao gian khổ tinh thần. Thực là một điều to lớn khi biết có người đã đạt tới sự thật.

Ngài đã chọn anh em, trong con đường nhiệm mầu nhưng chân xác, để làm cho anh em nên những người cứu thế với Ngài và như Ngài. Phải Chúa Kitô kêu gọi anh em, nhưng gọi anh em trong sự thật. Lời kêu gọi của Ngài có tính cách đòi hỏi, vì Ngài mời anh em để Người "chiếm đoạt" hoàn toàn, để cả cuộc đời anh em sẽ được nhìn trong ánh sáng khác. Anh em hay để Chúa Giêsu nắm giữ anh em, anh em hãy chỉ sống cho Người!

Khi suy tư về sự sống Chúa Giêsu đã ban cho, tôi xin anh em hãy can đảm dấn thân cho sự thật. Hãy can đảm tin vào Tin mừng về ss mà Chúa Giêsu đã dạy trong Phúc âm. Hãy mở rộng lòng, trí nhìn sự tốt đẹp Thiên Chúa đã dựng nên và cách riêng dựng nên cho Ngài, tỏ tình yêu cá biệt với mỗi anh em.

Hỡi các người trẻ trên thế giới, hãy nghe tiếng gọi của Chúa. Hãy nghe tiếng gọi của Chúa và đi theo Chúa.

Có một đường tuyệt vời về kinh nghiệm tình yêu trong cuộc sống: đó là ơn gọi theo Chúa Kitô trong đời sống độc thân tự chọn, hoặc trong đời sống trinh khiết vì yêu mến Nước Trời. Tôi xin mỗi anh chị em nghiêm túc hỏi mình xem Chúa có gọi anh chị em vào đường nào trong hai đường này không. Và xin những ai đang còn nghi ngờ không biết mình có ơn gọi không? tôi khuyến khích: Hãy bền tâm cầu nguyện để xin ơn soi sáng, rồi nếu có, hãy thưa "xin vâng" một cách vui vẻ.

Quả thực, Thiên Chúa đã tưởng nghĩ đến chúng ta từ trước muôn đời, và đã yêu thương ta như chỉ có một mình ta. Ngài đã gọi mỗi người chúng ta bằng tên riêng của ta, như Đấng chăn chiên nhân lành gọi chiên mình bằng tên của nó (Jn 10: 3).

3. Chúa gọi bạn khi còn trẻ

Trong những năm còn trẻ, mỗi thiếu niên phát triển tính tình riêng của mình. Cái tương lai đã bắt đầu thành hiện thực, và đúng là như nắm lấy trong tầm tay. Đó là thời kì sự sống như một tương lai đầy hứa hẹn cho mỗi người, mình muốn là, sẽ là ai đây. Đó cũng là đúng lúc để phân biệt và để trở nên nhận biết tận căn gốc rằng, cuộc đời không thể triển nở nếu không có Thiên Chúa và tha nhân. Đó là lúc phải đương đầu với những thắc mắc lớn, sự chọn lựa giữa ích kỉ và xả kỉ.

Mỗi người trong các bạn cũng đương đầu với thử thách đem lại ý nghĩa đầy đủ cho cuộc sống của các bạn mà Thiên Chúa đã ban cho. Các bạn còn trẻ và còn ham sống. Nhưng các bạn phải sống đầy đủ ý nghĩa và có mục đích: Các bạn phải sống cho Chúa và cho tha nhân. Không ai có thể sống thay các bạn. Tương lai thuộc về các bạn, nhưng trên hết, tương lai là một ơn gọi, một thử thách, muốn "giữ" mạng sống mình thì phải cho nó đi, phải đánh mất nó đi, như lời Phúc âm nhắc nhớ chúng ta- qua bác ái, san sẻ nó để phục vụ tha nhân. Các bạn được gọi để làm chứng nhân cho điều mâu thuẫn mà Chúa Giêsu đã nói xưa: "Ai yêu mạng sống mình thì sẽ mất, ai ghét bỏ mạng sống mình đời này thì sẽ lấy lại nó trong đời sau" (Jn 12: 25). Mức độ thành công của các bạn tùy vào mức độ cho đi quảng đại của các bạn.

Chúa Kitô có thuốc chữa bệnh cho thế giới. Ngài cũng gọi Ngài là "thầy thuốc" (Mk 2: 17), Ngài dạy chúng ta rằng: nếu ai muốn biến đổi thế giới thì điều cần là phải biến đổi lòng mình trước đã.

Tất cả chúng ta được kêu gọi, mỗi người một cách, đi và "đem lại hoa trái", Tông đồ được chọn bởi Thầy . Họ không tự mình ra đi, cũng không tình nguyện đi, ít là trong lúc đầu, vì bởi ơn cứu rỗi hoàn toàn ban không, mà Chúa Giêsu ban cho họ thành bạn hữu. Ai làm bạn với Chúa, cũng dấn thân trong đức tin và hoạt động tông đồ. Đó là ý nghĩa "đem lại hoa trái".

phan_nghị
30-12-2008, 11:27 PM
xong, chúc các anh các chị, các bạn và những bậc tu trì à thêm nữa là tất cả mọi người biết nhận ra ơn gọi của Chúa, biết nổ lực hết mình theo ơn Chúa gọi, dù là ơn gọi nào đi nữa thì cũng cần có một trái tim, và tất cả chỉ quy về một điều là mến Chúa và yêu người.

nu_angel
01-01-2009, 11:10 AM
Woa bài của anh phaolo_nghi dai qua a`..!!

phan_nghị
02-01-2009, 10:34 PM
Woa bài của anh phaolo_nghi dai qua a`..!!
bài dài là búi luôn phải ko?

phan_nghị
02-01-2009, 10:35 PM
Woa bài của anh phaolo_nghi dai qua a`..!!
bài dài là búi luôn phải ko, người bạn đồng hương?

teresaMK
03-01-2009, 11:57 AM
hic, đọc xong...đau mắt
nhưng...hay quá
thanks phaolo_nghị nhiều nhiều nhiều
rất có ý nghĩa

HoaHongNho
08-02-2009, 11:53 AM
Chào bạn Nghị
Gia đình tôi bên lương nhưng Chúa đã thương mà gọi tôi theo Người. Thân tôi không còn trong sạch tinh khôi và tôi cũng không dám mơ đời thánh hiến. Tôi thấy mình hèn mọn và không đáng gì cả nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu của Người. Tôi giờ không thiết tha chi chỉ mong được nương tựa nơi nhà Chúa. Tôi muốn xin gia nhập một dòng tu nhưng vì tôi đã không còn xứng đáng với tấm áo của các hiền thê Người nên tôi chỉ xin cho tôi được ở lại làm những công việc hèn mọn nhất mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Tôi chỉ có một ước ao là tôi được xa hẳn thế gian, chỉ còn tôi với Người tôi yêu, lòng bên lòng không chi xa rời nữa là đã đủ rồi. Tôi trước nay không am hiếu về các dòng tu và tu luật của các dòng nhưng tôi đã chọn Đan viện Cát Minh thanh vắng trong nguyện cầu yêu thương. Tôi không biết tu luật của dòng có cho phép tôi tham gia không khi tôi đã có một quá khứ như vậy? Những người trinh trong được dâng mình thánh hiến Chúa từ sớm thật tuyệt diệu xiết bao. Họ như những cành huệ trắng tinh Thiên Chúa ưa thích. Còn tôi giờ lạc lõng, chơi vơi, tủi hổ như kẻ hành khất lấp ló trước nhà Cha mà ao ước, và Chúa đã nhân từ với tôi quá. Chính lòng nhân từ của Ngài đã kéo tôi lại chứ thân tôi thì kể gì. Thôi thì Chúa ơi vì Chúa đã yêu thương con quá đỗi nên dù con như kẻ hành khất tội lỗi, nhơ nhớp những ghẻ lở tanh hôi, con cũng cậy vì Tình Ngài mà ráng lết chút sức tàn để được từ đây ở trong tay Ngài, lạy Thiên Chúa của con!

bethichconlua
08-02-2009, 02:49 PM
Cảm ơn phaolo-nghị...........đúng là cần có một trái tim , một lòng mến ..để yêu Chúa yêu người........!

phan_nghị
08-02-2009, 06:05 PM
Chào bạn Nghị
Gia đình tôi bên lương nhưng Chúa đã thương mà gọi tôi theo Người. Thân tôi không còn trong sạch tinh khôi và tôi cũng không dám mơ đời thánh hiến. Tôi thấy mình hèn mọn và không đáng gì cả nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu của Người. Tôi giờ không thiết tha chi chỉ mong được nương tựa nơi nhà Chúa. Tôi muốn xin gia nhập một dòng tu nhưng vì tôi đã không còn xứng đáng với tấm áo của các hiền thê Người nên tôi chỉ xin cho tôi được ở lại làm những công việc hèn mọn nhất mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Tôi chỉ có một ước ao là tôi được xa hẳn thế gian, chỉ còn tôi với Người tôi yêu, lòng bên lòng không chi xa rời nữa là đã đủ rồi. Tôi trước nay không am hiếu về các dòng tu và tu luật của các dòng nhưng tôi đã chọn Đan viện Cát Minh thanh vắng trong nguyện cầu yêu thương. Tôi không biết tu luật của dòng có cho phép tôi tham gia không khi tôi đã có một quá khứ như vậy? Những người trinh trong được dâng mình thánh hiến Chúa từ sớm thật tuyệt diệu xiết bao. Họ như những cành huệ trắng tinh Thiên Chúa ưa thích. Còn tôi giờ lạc lõng, chơi vơi, tủi hổ như kẻ hành khất lấp ló trước nhà Cha mà ao ước, và Chúa đã nhân từ với tôi quá. Chính lòng nhân từ của Ngài đã kéo tôi lại chứ thân tôi thì kể gì. Thôi thì Chúa ơi vì Chúa đã yêu thương con quá đỗi nên dù con như kẻ hành khất tội lỗi, nhơ nhớp những ghẻ lở tanh hôi, con cũng cậy vì Tình Ngài mà ráng lết chút sức tàn để được từ đây ở trong tay Ngài, lạy Thiên Chúa của con!

Chị nói thế là ko đúng đâu, nói như vậy thì chỉ những ông cha bà sơ mới là con chúa, mới đẹp lòng Chúa sao. Thiên Chúa mời gọi chúng ta nên thánh theo đúng chỗ đứng của chúng ta, chị hãy nhìn lại lịch sử hội thánh xem những người nên thánh có phải toàn là các ông cha bà xơ ko? tất nhiên là ko rồi. Chị nghĩ chị chỉ làm đẹp lòng Thiên Chúa khi chị hiến trọn cho Chúa thôi hay sao? nếu chị nghĩ như thế là sai rồi, nếu ko có đời sống gia đình thì làm sao lịch sử cứu độ của Thiên Chúa được nối dài đến ngày sau hết, làm sao có ơn gọi tu trì. Chị nói rằng mình tội lỗi mình nhơ nhớp ghẻ lở, nghe nói thế mà em thấy ghê ghê, Thiên Chúa là Thiên Chúa tình yêu, Người ghét tội chứ Người ko ghét người có tội, chỉ cần mình biết trở về với Chúa thì lúc nào Chúa cũng sẵn sàng đón nhận và tha thứ. Là con người thử hỏi ai dám đưa tay bảo mình ko có tội không, người ta thường nói người Công Giáo mình bị mặc cảm trong thân phận tội lỗi, thế nhưng người ta đã lầm, chúng ta nhìn nhận mình yếu đuối, tội lỗi để ý thức con người hèn mọn, nếu ko bám víu vào Chúa thì chúng ta sẽ như một chiếc lá nhỏ trôi trên một đại dương đầy sóng mà thôi. Thử hỏi một câu, nếu ko có tình thương của Chúa, nếu Chúa chấp tội thì ai đứng vững được ko?. Mọi sự chỉ nhờ vào tình thương Chúa mà thôi, sống giữa đời này ko có ai hơn ai cả, dù là một tên trộm nhưng Chúa vẫn cho lên thiên đàng, còn chúng ta đừng khinh ai cả, chỉ cần biết mến Chúa và yêu người, đừng tranh giành chi một chút thắng thua là ta đã đẹp lòng Chúa rồi.
Em thì chẳng tốt lành chi, em đang bị lâm vào khủng hoảng, học hành chán nãn, ko biết cuộc đời rồi sẽ đi về đâu, thật sự mà nói sống theo Chúa giữa xã hội hôm nay là lội ngược dòng, bởi vậy hãy siêng năng cầu nguyện, tình yêu và sự tha thứ sẽ làm cho tâm hồn chúng ta bình an. Và em tin chắc rằng chúng ta cảm thấy bất an lo lắng đó là do tâm hồn chúng ta ko có sự bình an mà thôi, chúng ta đang đi tìm bình an hạnh phúc, và chỉ có Thiên Chúa mới đích đến mà thôi. đôi điều chia sẻ như vậy, dù chị có thích thì nghe mà ko thích thì cũng đừng phê bình nha, vì như thế sẽ làm cho em buồn hơn nữa,.

phamvanthuy
08-02-2009, 06:09 PM
chet anh đọc mà quên sạch vi quá dài nhưng cảm ơn em. bài rất hay