hongbinh
24-11-2024, 08:10 AM
Học hỏi Tin Mừng – Lễ Đức Giêsu Kitô Vua vũ trụ Ga 18,33b-37
https://donghiensi.com/Images/Articles/MainImages/18112022_163725.jpg
Học hỏi Tin Mừng –
Lễ Đức Giêsu Kitô Vua vũ trụ
Ga 18,33b-37
1 Sự đi lại của Philatô trong Ga 18,28 - 19,16: Tâm trạng phân vân và áp lực
Trong trình thuật Tin Mừng Ga 18,28 - 19,16, Thánh Gioan mô tả một phiên tòa đặc biệt khi Đức Giêsu bị đưa ra xét xử trước tổng trấn Philatô. Điểm nổi bật trong đoạn văn này là hành động đi ra, đi vào của Philatô. Ông liên tục di chuyển giữa đám đông bên ngoài và dinh thự của mình, nơi Đức Giêsu bị giam giữ. Sự di chuyển này, nếu đọc kỹ, diễn ra tổng cộng bảy lần, mỗi lần gắn với một diễn biến hoặc lời đối thoại quan trọng.
Những lần đi ra và đi vào của Philatô
Lần thứ nhất (Ga 18,29-33):
Philatô đi ra ngoài: Ông gặp dân chúng và hỏi họ cáo buộc Đức Giêsu về điều gì.
Tâm trạng: Tò mò và muốn hiểu lý do tại sao người Do Thái lại đưa Đức Giêsu đến với ông. Philatô, dường như, không có ý định kết án ngay từ đầu.
Lần thứ hai (Ga 18,33-38):
Philatô đi vào trong: Ông trở lại gặp Đức Giêsu để hỏi: “Ông có phải là vua dân Do Thái không?”
Tâm trạng: Hoang mang trước lời cáo buộc mang tính chính trị. Ông cố gắng xác định xem Đức Giêsu có phải là một mối đe dọa cho quyền lực Rôma hay không.
Lần thứ ba (Ga 18,38-40):
Philatô đi ra ngoài: Sau khi nghe Đức Giêsu nói về “Nước của Người không thuộc về thế gian này,” ông ra gặp dân chúng và tuyên bố: “Ta không thấy lý do nào để kết tội ông ấy.”
Tâm trạng: Lúng túng và do dự. Dù không thấy Đức Giêsu có lỗi gì, nhưng áp lực từ dân chúng khiến ông phải thỏa hiệp.
Lần thứ tư (Ga 19,1-4):
Philatô đi vào trong: Ông ra lệnh đánh đòn Đức Giêsu, có lẽ với hy vọng rằng hình phạt này sẽ làm dịu lòng dân. Sau đó, ông lại đi ra ngoài và nói: “Đây là người ấy!”
Tâm trạng: Bất lực và đang cố gắng xoa dịu đám đông mà không phải tuyên án tử cho Đức Giêsu.
Lần thứ năm (Ga 19,6-8):
Philatô đi vào trong: Khi dân chúng hô vang “Đóng đinh nó vào thập giá!”, Philatô đi vào để hỏi thêm Đức Giêsu.
Tâm trạng: Hoang mang và sợ hãi. Lời dân chúng “Người này tự xưng là Con Thiên Chúa” khiến Philatô bối rối và lo lắng về ý nghĩa thần linh.
Lần thứ sáu (Ga 19,9-12):
Philatô đi vào trong: Ông cố gắng thẩm vấn Đức Giêsu một lần nữa nhưng không nhận được câu trả lời rõ ràng.
Tâm trạng: Bị giằng xé giữa việc thực thi công lý và áp lực chính trị. Ông biết Đức Giêsu vô tội nhưng không dám đối diện với sự cuồng loạn của dân chúng.
Lần cuối cùng (Ga 19,13-16):
Philatô đi ra ngoài: Cuối cùng, ông đưa Đức Giêsu ra và nói với dân chúng: “Đây là vua các ngươi!” nhưng trước sự la ó và đe dọa, Philatô nhượng bộ và tuyên án tử hình.
Tâm trạng: Buông xuôi và đầu hàng trước áp lực. Ông từ bỏ trách nhiệm và “rửa tay” để tự biện minh cho mình.
Ý nghĩa của việc đi ra, đi vào: Tâm trạng giằng xé của Philatô
Hành động đi ra, đi vào liên tục của Philatô không chỉ đơn thuần là sự di chuyển về thể lý, mà còn là biểu tượng sâu sắc cho trạng thái nội tâm đầy giằng xé và mâu thuẫn của ông.
Giằng co giữa công lý và áp lực chính trị:
Philatô biết rõ Đức Giêsu vô tội, nhưng áp lực từ dân chúng, từ các thượng tế, và nỗi sợ mất lòng đế quốc Rôma khiến ông phải nhượng bộ. Ông muốn bảo vệ công lý nhưng không đủ can đảm để đối mặt với đám đông cuồng nộ.
Sự sợ hãi và bất an:
Khi nghe Đức Giêsu nói về “Nước không thuộc về thế gian này” và khi dân chúng tuyên bố rằng Đức Giêsu là “Con Thiên Chúa,” Philatô bắt đầu sợ hãi. Là một người ngoại giáo, ông lo lắng rằng mình đang xét xử một nhân vật thần linh.
Tâm trạng lưỡng lự và buông xuôi:
Philatô cố gắng tìm cách giải quyết để không phải kết án tử hình Đức Giêsu. Tuy nhiên, sự thiếu quyết đoán của ông cuối cùng dẫn đến sự buông xuôi, khi ông chọn con đường dễ dàng nhất: nhượng bộ trước áp lực và để dân chúng quyết định.
Bài học cho chúng ta:
Hành trình đi ra, đi vào của Philatô là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ về cách con người đối diện với áp lực và trách nhiệm:
Can đảm đối diện với sự thật:
Philatô biết Đức Giêsu vô tội, nhưng ông không dám bảo vệ sự thật. Chúng ta được mời gọi sống can đảm để bảo vệ sự thật, ngay cả khi đối mặt với áp lực.
Trách nhiệm không thể né tránh:
Hành động “rửa tay” của Philatô không thể xóa bỏ trách nhiệm của ông. Chúng ta cũng vậy, không thể trốn tránh trách nhiệm bằng cách để người khác quyết định thay mình.
Chọn lựa giữa thế gian và Thiên Chúa:
Philatô đã chọn thế gian thay vì Thiên Chúa. Cuộc đời Kitô hữu luôn đặt chúng ta trước những lựa chọn khó khăn, nhưng chúng ta được mời gọi sống theo những giá trị của Tin Mừng, bất chấp áp lực từ xã hội.
Kết luận:
Qua trình thuật Ga 18,28 - 19,16, Thánh Gioan không chỉ kể lại một sự kiện lịch sử mà còn khắc họa một cuộc đấu tranh nội tâm đầy kịch tính. Philatô là một hình ảnh phản chiếu sự yếu đuối và do dự của con người khi đối mặt với áp lực. Chúng ta được mời gọi học hỏi từ sai lầm của ông để sống can đảm và trung thành với sự thật, dù phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
2. Chú giải câu hỏi đầu tiên của Philatô khi gặp Đức Giêsu
Khi Philatô đối diện với Đức Giêsu trong cả bốn sách Tin Mừng, câu hỏi đầu tiên ông đặt ra luôn xoay quanh danh xưng của Đức Giêsu: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?” (Mt 27,11; Mc 15,2; Lc 23,3; Ga 18,33). Dưới đây là chú giải ý nghĩa và bối cảnh của câu hỏi này qua từng trình thuật Tin Mừng.
1. Tin Mừng Mátthêu (Mt 27,11)
Câu hỏi: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?”
Chú giải:
Trong trình thuật của Mátthêu, câu hỏi của Philatô diễn ra ngay sau khi Đức Giêsu bị các thượng tế và kỳ mục tố cáo. Câu hỏi này phản ánh lời buộc tội chính: Đức Giêsu tự xưng là “Vua dân Do Thái,” một danh xưng mang tính chính trị và có thể bị xem là đe dọa đến quyền lực của đế quốc Rôma.
Đức Giêsu đáp: “Chính ngài nói đó”, một câu trả lời vừa khẳng định, vừa mời gọi Philatô tự suy xét. Đức Giêsu không phủ nhận danh xưng này, nhưng Ngài cũng không chấp nhận nó theo cách hiểu chính trị của Philatô hay các lãnh đạo Do Thái.
Ý nghĩa:
Câu hỏi này đặt trọng tâm vào sự hiểu lầm về vương quyền của Đức Giêsu. Ngài không phải là một vị vua trần thế, nhưng là Vua của Vương Quốc Thiên Chúa.
2. Tin Mừng Máccô (Mc 15,2)
Câu hỏi: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?”
Chú giải:
Trong Tin Mừng Máccô, câu hỏi này được trình bày ngắn gọn và đi thẳng vào trọng tâm. Philatô không quan tâm nhiều đến tôn giáo hay thần học, nhưng ông quan tâm đến các vấn đề chính trị, đặc biệt là những gì có thể đe dọa quyền lực của Rôma.
Câu trả lời của Đức Giêsu cũng giống như trong Mátthêu: “Chính ngài nói đó.”
Ý nghĩa:
Cách kể chuyện của Máccô tập trung vào tính khẩn trương và căng thẳng trong phiên tòa. Philatô không tìm hiểu sâu về danh tính của Đức Giêsu mà chỉ muốn nhanh chóng giải quyết tình thế.
3. Tin Mừng Luca (Lc 23,3)
Câu hỏi: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?”
Chú giải:
Trong trình thuật của Luca, câu hỏi của Philatô là phản ứng trực tiếp với lời buộc tội từ các thượng tế: “Chúng tôi thấy người này xúi giục dân, ngăn cản nộp thuế cho Xêda và tự xưng là Đấng Kitô, là Vua.” (Lc 23,2).
Đức Giêsu trả lời: “Chính ngài nói đó,” một cách khẳng định nhẹ nhàng nhưng không hoàn toàn theo cách hiểu chính trị của Philatô.
Ý nghĩa:
Luca nhấn mạnh rằng vương quyền của Đức Giêsu không phải là mối đe dọa cho quyền lực trần gian. Tuy nhiên, sự hiểu lầm về vương quyền này đã trở thành lý do dẫn đến bản án tử hình.
4. Tin Mừng Gioan (Ga 18,33)
Câu hỏi: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?”
Chú giải:
Trong trình thuật của Gioan, câu hỏi này xuất hiện trong một cuộc đối thoại chi tiết hơn giữa Philatô và Đức Giêsu. Đức Giêsu không trả lời ngay, mà hỏi lại Philatô: “Ngài tự ý nói điều đó, hay những người khác đã nói với ngài về tôi?” (Ga 18,34).
Đức Giêsu tiếp tục giải thích: “Nước của tôi không thuộc về thế gian này...” (Ga 18,36). Đây là lời khẳng định rõ ràng rằng vương quyền của Ngài không phải là quyền lực chính trị, mà là vương quyền thuộc về chân lý và tình yêu.
Ý nghĩa:
Gioan nhấn mạnh rằng vương quyền của Đức Giêsu vượt lên trên mọi khái niệm chính trị. Ngài là Vua của chân lý, và bất kỳ ai thuộc về chân lý đều nghe tiếng Ngài.
TỔNG HỢP Ý NGHĨA CỦA CÂU HỎI TRONG CẢ BỐN TIN MỪNG
Câu hỏi của Philatô:
Câu hỏi này cho thấy mối quan tâm chính của Philatô là vấn đề chính trị, vì danh xưng “Vua dân Do Thái” có thể được hiểu là một thách thức đối với quyền lực Rôma.
Tuy nhiên, sự thật về vương quyền của Đức Giêsu không thuộc về thế gian này, và Ngài không phải là mối đe dọa cho quyền lực chính trị.
Phản ứng của Đức Giêsu:
Đức Giêsu không phủ nhận danh xưng “Vua dân Do Thái,” nhưng Ngài làm sáng tỏ rằng vương quyền của Ngài không giống như vương quyền trần thế.
Ngài khẳng định rằng Nước của Ngài thuộc về chân lý và tình yêu, một vương quốc mà con người được mời gọi tham gia qua việc sống theo Tin Mừng.
Tâm trạng của Philatô:
Philatô bị giằng co giữa việc bảo vệ công lý và áp lực từ các lãnh đạo Do Thái. Ông không hiểu vương quyền của Đức Giêsu và do đó đã kết án tử hình Ngài để làm dịu lòng đám đông.
Bài học cho người Kitô hữu
Hiểu đúng về vương quyền của Đức Giêsu:
Đức Giêsu không đến để thống trị bằng quyền lực, mà để yêu thương và phục vụ. Ngài là Vua của chân lý, tình yêu và hòa bình. Chúng ta được mời gọi tham gia vào Vương Quốc của Ngài bằng cách sống theo các giá trị Tin Mừng.
Can đảm làm chứng cho chân lý:
Philatô do dự và không dám đứng lên bảo vệ sự thật. Là Kitô hữu, chúng ta được mời gọi can đảm sống và làm chứng cho chân lý, ngay cả khi đối mặt với áp lực hay sự hiểu lầm.
Chọn lựa vương quyền của Đức Giêsu:
Chúng ta cần tự hỏi: Đức Giêsu có thật sự là Vua trong cuộc đời mình chưa? Nếu đã chọn Ngài là Vua, chúng ta cần sống theo các giá trị của Nước Trời: yêu thương, tha thứ, và phục vụ.
Câu hỏi của Philatô “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?” không chỉ là câu hỏi dành cho Đức Giêsu, mà còn dành cho mỗi người chúng ta: “Bạn có chấp nhận Đức Giêsu là Vua và sống theo sự thật của Ngài không?”
3. Chú giải câu trả lời của Đức Giêsu trước câu hỏi của Philatô về vương quyền
Câu hỏi “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?” được đặt ra bởi Philatô trong các trình thuật Tin Mừng (Mt 27,11; Mc 15,2; Lc 23,3; Ga 18,33-37). Đây không chỉ là câu hỏi mang tính chính trị, mà còn chạm đến trọng tâm sứ mạng của Đức Giêsu và ý nghĩa thực sự của vương quyền Ngài tuyên xưng. Câu trả lời của Đức Giêsu trong các Tin Mừng phản ánh sự khôn ngoan, khiêm nhường và ý thức rõ ràng về sứ mạng của Ngài.
1. Trình thuật của Mátthêu (Mt 27,11)
Câu trả lời của Đức Giêsu: “Chính ngài nói đó.”
Đức Giêsu không phủ nhận lời buộc tội nhưng cũng không khẳng định một cách trực tiếp theo ý nghĩa chính trị mà Philatô có thể hiểu. Câu trả lời này vừa là lời khẳng định, vừa mời gọi Philatô tự xem xét thực chất của vương quyền mà Ngài tuyên xưng.
Trong bối cảnh này, Đức Giêsu không hề biện hộ hay giải thích thêm. Ngài để câu trả lời mở, để Philatô tự suy xét, đồng thời nhấn mạnh rằng vương quyền của Ngài không giống như cách người đời hiểu về quyền lực trần thế.
2. Trình thuật của Máccô (Mc 15,2)
Câu trả lời của Đức Giêsu: “Chính ngài nói đó.”
Máccô cũng ghi lại câu trả lời tương tự. Tuy nhiên, trong Tin Mừng Máccô, Đức Giêsu im lặng trước mọi lời buộc tội khác của các thượng tế và kỳ mục. Điều này làm nổi bật thái độ thản nhiên của Ngài trước phiên tòa bất công, đồng thời cho thấy rằng vương quyền của Ngài không cần phải biện hộ hay chứng minh.
Ý nghĩa:
Đức Giêsu không cố gắng bảo vệ mình, vì Ngài biết rằng vương quyền của mình không phụ thuộc vào sự công nhận của thế gian hay Philatô.
3. Trình thuật của Luca (Lc 23,3)
Câu trả lời của Đức Giêsu: “Chính ngài nói đó.”
Luca trình bày câu trả lời của Đức Giêsu một cách đơn giản và ngắn gọn. Tuy nhiên, trình thuật này được đặt trong bối cảnh lời buộc tội rõ ràng của các thượng tế: “Người này xúi giục dân, ngăn cản nộp thuế cho Xêda và tự xưng là Đấng Kitô, là Vua” (Lc 23,2).
Câu trả lời của Đức Giêsu một lần nữa không bác bỏ nhưng cũng không trực tiếp khẳng định theo nghĩa mà Philatô hay các thượng tế hiểu. Điều này cho thấy rằng vương quyền của Ngài không thuộc về trần gian.
4. Trình thuật của Gioan (Ga 18,34-37)
Trong Tin Mừng Gioan, câu trả lời của Đức Giêsu được trình bày chi tiết hơn qua một cuộc đối thoại ý nghĩa giữa Ngài và Philatô:
Câu trả lời của Đức Giêsu:
Đức Giêsu hỏi lại Philatô: “Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với ngài về tôi?” (Ga 18,34).
→ Câu hỏi này mời gọi Philatô tự nhìn nhận động cơ của mình: Ông đang tìm kiếm sự thật hay chỉ hành động theo áp lực từ những người tố cáo Đức Giêsu?
Đức Giêsu tiếp tục giải thích: “Nước tôi không thuộc về thế gian này... Nước tôi không thuộc chốn này” (Ga 18,36).
→ Ngài khẳng định rằng vương quyền của mình không phải là quyền lực chính trị, mà là vương quyền của chân lý và tình yêu.
Khi Philatô hỏi: “Vậy ông là vua sao?” Đức Giêsu trả lời: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: để làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi” (Ga 18,37).
Ý nghĩa:
Đức Giêsu khẳng định Ngài là vua, nhưng là vua của chân lý, không phải vua theo nghĩa chính trị hay quân sự.
Câu trả lời này cho thấy sự cao cả của vương quyền Đức Giêsu, vượt xa mọi quyền lực trần thế và hướng tới sứ mạng cứu độ toàn nhân loại.
Đức Giêsu có rõ ràng nhận mình là vua không?
Câu trả lời của Đức Giêsu trong cả bốn Tin Mừng đều cho thấy một sự khẳng định vương quyền, nhưng không theo cách mà thế gian thường hiểu về một vị vua. Ngài không hề phủ nhận danh xưng “Vua dân Do Thái,” nhưng Ngài làm sáng tỏ rằng:
Vương quyền của Ngài không thuộc về thế gian:
Đức Giêsu không đến để thiết lập một vương quốc chính trị hay lãnh thổ. Vương quốc của Ngài là vương quốc của chân lý, tình yêu và sự sống đời đời.
Vương quyền của Ngài mang tính siêu việt:
Ngài là vua không phải để thống trị, mà để yêu thương, phục vụ và hiến mạng sống vì đoàn dân của Ngài.
Lời mời gọi sống theo chân lý:
Những ai thuộc về chân lý và yêu mến sự thật sẽ nhận ra vương quyền của Đức Giêsu và đi theo Ngài.
Bài học cho người Kitô hữu
Chọn Đức Giêsu làm vua trong đời mình: Nhận Đức Giêsu làm vua không chỉ là tôn vinh Ngài, mà còn sống theo các giá trị Tin Mừng: yêu thương, tha thứ, phục vụ và làm chứng cho sự thật.
Sống trong vương quốc của chân lý: Đức Giêsu mời gọi chúng ta trở thành công dân của Vương Quốc Thiên Chúa bằng cách sống theo chân lý và tình yêu.
Can đảm đối diện với sự hiểu lầm: Đức Giêsu chấp nhận sự hiểu lầm và lên án bất công vì Ngài biết rõ sứ mạng của mình. Chúng ta cũng được mời gọi can đảm sống theo đức tin, dù đối diện với thách thức hay sự từ chối của thế gian.
Khi Đức Giêsu nói: “Nước tôi không thuộc về thế gian này”, Ngài mời gọi chúng ta hướng lòng về một vương quốc vĩnh cửu, nơi tình yêu, chân lý và bình an ngự trị. Vậy, liệu chúng ta có sẵn sàng để Đức Giêsu trở thành vua của đời mình không?
4. Chú giải về việc tuyên xưng Đức Giêsu là “Vua của Israel” trong Tin Mừng Gioan
Tin Mừng Gioan chứa đựng nhiều khoảnh khắc và nhân vật khác nhau tuyên xưng hoặc nhắc đến Đức Giêsu với danh xưng “Vua của Israel.” Danh xưng này mang ý nghĩa thần học sâu sắc, cho thấy sứ mạng cứu độ của Đức Giêsu và bản chất vương quyền của Ngài. Câu hỏi này mời gọi chúng ta phân tích kỹ lưỡng từng đoạn liên quan.
1. Ai tuyên xưng Đức Giêsu là “Vua của Israel”?
a) Nathanael (Ga 1,49)
Khi gặp Đức Giêsu lần đầu, Nathanael đã thốt lên: “Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là Vua Israel!”
Ngữ cảnh:
Nathanael, một người Do Thái đạo đức, nhận ra Đức Giêsu là Đấng Mêsia ngay sau khi Đức Giêsu cho biết về việc ông ngồi dưới cây vả trước khi được gọi.
Ý nghĩa:
Nathanael không chỉ nhận ra Đức Giêsu là Đấng Mêsia mà còn là Vua đích thực của dân Israel, nhưng danh xưng này mang tính thần linh, không phải là vua theo nghĩa chính trị. Đây là một lời tuyên xưng đức tin, cho thấy Nathanael nhận ra sự cao cả của Đức Giêsu ngay từ khởi đầu.
b) Đám đông tại Giêrusalem (Ga 12,13)
Khi Đức Giêsu tiến vào thành Giêrusalem, dân chúng cầm nhành lá thiên tuế và hô vang:
“Hoan hô! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa, Đức Vua của Israel!”
Ngữ cảnh:
Đây là biến cố Đức Giêsu tiến vào Giêrusalem trước lễ Vượt Qua, được gọi là lễ Lá. Đám đông tung hô Ngài như Vua Mêsia, người mà họ kỳ vọng sẽ giải phóng Israel khỏi ách thống trị của Rôma.
Ý nghĩa:
Dân chúng thừa nhận Đức Giêsu là vua, nhưng ý niệm của họ mang màu sắc chính trị hơn là thần linh. Họ mong đợi một vị vua theo kiểu Đavit, trong khi Đức Giêsu là Vua của sự thật và tình yêu, không phải một vua chiến binh.
2. Philatô và lính Rôma có gọi Đức Giêsu là “Vua của Israel” không?
a) Philatô (Ga 18,33; 18,39; 19,19-22)
Ga 18,33: Philatô hỏi Đức Giêsu: “Ông có phải là vua dân Do Thái không?”
→ Câu hỏi này không phải là lời tuyên xưng, mà là một cách kiểm tra xem Đức Giêsu có phải là mối đe dọa chính trị đối với đế quốc Rôma hay không.
Ga 18,39: Philatô nói với dân chúng:
“Các ngươi có muốn ta tha vua dân Do Thái cho các ngươi không?”
→ Philatô dùng danh xưng “vua dân Do Thái” với thái độ mỉa mai, không phải là sự thừa nhận. Ông không hiểu ý nghĩa thật sự của vương quyền Đức Giêsu, chỉ xem đây là cách chế giễu lời buộc tội từ các lãnh đạo Do Thái.
Ga 19,19-22:Philatô truyền ghi trên tấm bảng gắn trên thập giá:
“Giêsu Nadarét, Vua dân Do Thái” (Ga 19,19).
Khi các thượng tế Do Thái phản đối và yêu cầu sửa lại, Philatô đáp:
“Điều ta đã viết, ta viết rồi” (Ga 19,22).
→ Hành động của Philatô có thể được hiểu là mỉa mai cả Đức Giêsu lẫn người Do Thái, nhưng trong thần học Gioan, đây là cách gián tiếp xác nhận vương quyền thật sự của Đức Giêsu. Thập giá trở thành ngai vàng của Ngài, nơi Ngài thể hiện tình yêu và sự cứu độ toàn nhân loại.
b) Lính Rôma (Ga 19,3)
Lính Rôma chế nhạo Đức Giêsu bằng cách đội vương miện gai lên đầu Ngài và nói: “Kính chào, Vua dân Do Thái!”
Ngữ cảnh:
Đây là một trò chế nhạo nhằm hạ nhục Đức Giêsu. Lính Rôma không thực sự công nhận Ngài là vua, mà xem đây là một cách trêu chọc lời buộc tội mà các thượng tế đã gán cho Ngài.
Ý nghĩa:
Hành động này phản ánh sự hiểu lầm và khinh thường vương quyền của Đức Giêsu. Tuy nhiên, trong ánh sáng của Tin Mừng, trò chế nhạo này lại làm nổi bật một sự thật: Đức Giêsu là vua, nhưng là vua của tình yêu và sự hy sinh.
3. Đức Giêsu là Vua theo nghĩa nào?
Trong Tin Mừng Gioan, Đức Giêsu được tuyên xưng là vua ở nhiều cấp độ:
Lời tuyên xưng thật sự:
Nathanael và đám đông tại Giêrusalem tuyên xưng Đức Giêsu là vua, nhưng ý nghĩa của họ khác nhau. Nathanael nhận ra vương quyền thần linh của Đức Giêsu, còn đám đông mong chờ một vị vua chính trị.
Lời tuyên bố gián tiếp:
Philatô và lính Rôma sử dụng danh xưng “vua dân Do Thái” với thái độ mỉa mai, nhưng qua ánh sáng thần học, đây lại là cách xác nhận vương quyền của Đức Giêsu trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa.
Vương quyền của chân lý và tình yêu:
Trong cuộc đối thoại với Philatô (Ga 18,36-37), Đức Giêsu khẳng định vương quyền của Ngài không thuộc thế gian này. Ngài đến để làm chứng cho sự thật và mời gọi mọi người bước vào vương quốc của Ngài bằng sự tự do và lòng tin.
Bài học thần học
Vương quyền của Đức Giêsu không dựa trên sức mạnh quân sự hay quyền lực chính trị, mà là vương quyền của chân lý, tình yêu và sự hy sinh. Thập giá chính là ngai vàng của Ngài.
Mỗi người Kitô hữu được mời gọi tuyên xưng Đức Giêsu là vua trong cuộc đời mình, không chỉ bằng lời nói, mà qua đời sống trung thành với sự thật, tình yêu và lòng nhân ái.
Kết luận
Tin Mừng Gioan không chỉ tường thuật lại những lời tuyên xưng hoặc chế nhạo về vương quyền của Đức Giêsu, mà còn mời gọi chúng ta suy tư sâu sắc về ý nghĩa thật sự của danh xưng “Vua của Israel.” Đức Giêsu không chỉ là vua của một dân tộc, mà là vua của toàn thể nhân loại, dẫn dắt chúng ta đến vương quốc đời đời, nơi chân lý và tình yêu ngự trị.
5 Chú giải về việc Đức Giêsu từ chối làm vua sau phép lạ bánh hóa nhiều (Ga 6,15)
1. Bối cảnh của Ga 6,15
Sau phép lạ bánh hóa nhiều, dân chúng kinh ngạc trước quyền năng của Đức Giêsu, vì Ngài đã làm phép lạ nuôi dưỡng hơn năm ngàn người bằng năm chiếc bánh và hai con cá. Họ nhận ra rằng Đức Giêsu có khả năng đáp ứng các nhu cầu vật chất của họ và bắt đầu suy nghĩ đến việc tôn Ngài làm vua. Ga 6,15 viết:
"Nhưng Đức Giêsu biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lánh mặt, đi lên núi một mình."
Đoạn văn này cho thấy một sự khác biệt quan trọng giữa ý định của dân chúng và sứ mạng thực sự của Đức Giêsu. Ngài từ chối làm vua theo cách mà dân chúng mong muốn. Vậy, tại sao Ngài lại không muốn?
2. Đức Giêsu có muốn làm vua không?
a) Đức Giêsu không muốn làm vua theo nghĩa chính trị
Dân chúng muốn tôn Đức Giêsu làm vua vì họ kỳ vọng vào một Đấng Mêsia có quyền lực chính trị, giống như vua Đavit ngày xưa, để giải phóng họ khỏi ách thống trị của đế quốc Rôma. Phép lạ bánh hóa nhiều càng củng cố niềm tin này, vì họ nghĩ rằng một vị vua có thể cung cấp lương thực cho họ sẽ là vị lãnh đạo lý tưởng.
Tuy nhiên, Đức Giêsu không đến để trở thành một vị vua theo nghĩa chính trị hoặc để thỏa mãn những mong muốn vật chất nhất thời của con người. Ngài đến để làm vua của sự thật và tình yêu, để thiết lập một vương quốc không thuộc thế gian này (Ga 18,36). Vì vậy, Ngài rút lui khi nhận ra ý định của dân chúng.
b) Đức Giêsu là vua, nhưng theo ý nghĩa khác
Mặc dù Đức Giêsu từ chối làm vua theo ý dân chúng, nhưng Ngài vẫn là vua, một vua theo nghĩa thiêng liêng. Vương quốc của Ngài không phải là một vương quốc trần thế, mà là vương quốc của Thiên Chúa, được xây dựng trên sự thật, tình yêu, và ơn cứu độ. Trong Ga 18,37, Đức Giêsu tuyên bố trước Philatô:
"Tôi là vua. Tôi sinh ra và đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi."
Lm. Anmai, CSsR
https://donghiensi.com/Images/Articles/MainImages/18112022_163725.jpg
Học hỏi Tin Mừng –
Lễ Đức Giêsu Kitô Vua vũ trụ
Ga 18,33b-37
1 Sự đi lại của Philatô trong Ga 18,28 - 19,16: Tâm trạng phân vân và áp lực
Trong trình thuật Tin Mừng Ga 18,28 - 19,16, Thánh Gioan mô tả một phiên tòa đặc biệt khi Đức Giêsu bị đưa ra xét xử trước tổng trấn Philatô. Điểm nổi bật trong đoạn văn này là hành động đi ra, đi vào của Philatô. Ông liên tục di chuyển giữa đám đông bên ngoài và dinh thự của mình, nơi Đức Giêsu bị giam giữ. Sự di chuyển này, nếu đọc kỹ, diễn ra tổng cộng bảy lần, mỗi lần gắn với một diễn biến hoặc lời đối thoại quan trọng.
Những lần đi ra và đi vào của Philatô
Lần thứ nhất (Ga 18,29-33):
Philatô đi ra ngoài: Ông gặp dân chúng và hỏi họ cáo buộc Đức Giêsu về điều gì.
Tâm trạng: Tò mò và muốn hiểu lý do tại sao người Do Thái lại đưa Đức Giêsu đến với ông. Philatô, dường như, không có ý định kết án ngay từ đầu.
Lần thứ hai (Ga 18,33-38):
Philatô đi vào trong: Ông trở lại gặp Đức Giêsu để hỏi: “Ông có phải là vua dân Do Thái không?”
Tâm trạng: Hoang mang trước lời cáo buộc mang tính chính trị. Ông cố gắng xác định xem Đức Giêsu có phải là một mối đe dọa cho quyền lực Rôma hay không.
Lần thứ ba (Ga 18,38-40):
Philatô đi ra ngoài: Sau khi nghe Đức Giêsu nói về “Nước của Người không thuộc về thế gian này,” ông ra gặp dân chúng và tuyên bố: “Ta không thấy lý do nào để kết tội ông ấy.”
Tâm trạng: Lúng túng và do dự. Dù không thấy Đức Giêsu có lỗi gì, nhưng áp lực từ dân chúng khiến ông phải thỏa hiệp.
Lần thứ tư (Ga 19,1-4):
Philatô đi vào trong: Ông ra lệnh đánh đòn Đức Giêsu, có lẽ với hy vọng rằng hình phạt này sẽ làm dịu lòng dân. Sau đó, ông lại đi ra ngoài và nói: “Đây là người ấy!”
Tâm trạng: Bất lực và đang cố gắng xoa dịu đám đông mà không phải tuyên án tử cho Đức Giêsu.
Lần thứ năm (Ga 19,6-8):
Philatô đi vào trong: Khi dân chúng hô vang “Đóng đinh nó vào thập giá!”, Philatô đi vào để hỏi thêm Đức Giêsu.
Tâm trạng: Hoang mang và sợ hãi. Lời dân chúng “Người này tự xưng là Con Thiên Chúa” khiến Philatô bối rối và lo lắng về ý nghĩa thần linh.
Lần thứ sáu (Ga 19,9-12):
Philatô đi vào trong: Ông cố gắng thẩm vấn Đức Giêsu một lần nữa nhưng không nhận được câu trả lời rõ ràng.
Tâm trạng: Bị giằng xé giữa việc thực thi công lý và áp lực chính trị. Ông biết Đức Giêsu vô tội nhưng không dám đối diện với sự cuồng loạn của dân chúng.
Lần cuối cùng (Ga 19,13-16):
Philatô đi ra ngoài: Cuối cùng, ông đưa Đức Giêsu ra và nói với dân chúng: “Đây là vua các ngươi!” nhưng trước sự la ó và đe dọa, Philatô nhượng bộ và tuyên án tử hình.
Tâm trạng: Buông xuôi và đầu hàng trước áp lực. Ông từ bỏ trách nhiệm và “rửa tay” để tự biện minh cho mình.
Ý nghĩa của việc đi ra, đi vào: Tâm trạng giằng xé của Philatô
Hành động đi ra, đi vào liên tục của Philatô không chỉ đơn thuần là sự di chuyển về thể lý, mà còn là biểu tượng sâu sắc cho trạng thái nội tâm đầy giằng xé và mâu thuẫn của ông.
Giằng co giữa công lý và áp lực chính trị:
Philatô biết rõ Đức Giêsu vô tội, nhưng áp lực từ dân chúng, từ các thượng tế, và nỗi sợ mất lòng đế quốc Rôma khiến ông phải nhượng bộ. Ông muốn bảo vệ công lý nhưng không đủ can đảm để đối mặt với đám đông cuồng nộ.
Sự sợ hãi và bất an:
Khi nghe Đức Giêsu nói về “Nước không thuộc về thế gian này” và khi dân chúng tuyên bố rằng Đức Giêsu là “Con Thiên Chúa,” Philatô bắt đầu sợ hãi. Là một người ngoại giáo, ông lo lắng rằng mình đang xét xử một nhân vật thần linh.
Tâm trạng lưỡng lự và buông xuôi:
Philatô cố gắng tìm cách giải quyết để không phải kết án tử hình Đức Giêsu. Tuy nhiên, sự thiếu quyết đoán của ông cuối cùng dẫn đến sự buông xuôi, khi ông chọn con đường dễ dàng nhất: nhượng bộ trước áp lực và để dân chúng quyết định.
Bài học cho chúng ta:
Hành trình đi ra, đi vào của Philatô là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ về cách con người đối diện với áp lực và trách nhiệm:
Can đảm đối diện với sự thật:
Philatô biết Đức Giêsu vô tội, nhưng ông không dám bảo vệ sự thật. Chúng ta được mời gọi sống can đảm để bảo vệ sự thật, ngay cả khi đối mặt với áp lực.
Trách nhiệm không thể né tránh:
Hành động “rửa tay” của Philatô không thể xóa bỏ trách nhiệm của ông. Chúng ta cũng vậy, không thể trốn tránh trách nhiệm bằng cách để người khác quyết định thay mình.
Chọn lựa giữa thế gian và Thiên Chúa:
Philatô đã chọn thế gian thay vì Thiên Chúa. Cuộc đời Kitô hữu luôn đặt chúng ta trước những lựa chọn khó khăn, nhưng chúng ta được mời gọi sống theo những giá trị của Tin Mừng, bất chấp áp lực từ xã hội.
Kết luận:
Qua trình thuật Ga 18,28 - 19,16, Thánh Gioan không chỉ kể lại một sự kiện lịch sử mà còn khắc họa một cuộc đấu tranh nội tâm đầy kịch tính. Philatô là một hình ảnh phản chiếu sự yếu đuối và do dự của con người khi đối mặt với áp lực. Chúng ta được mời gọi học hỏi từ sai lầm của ông để sống can đảm và trung thành với sự thật, dù phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
2. Chú giải câu hỏi đầu tiên của Philatô khi gặp Đức Giêsu
Khi Philatô đối diện với Đức Giêsu trong cả bốn sách Tin Mừng, câu hỏi đầu tiên ông đặt ra luôn xoay quanh danh xưng của Đức Giêsu: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?” (Mt 27,11; Mc 15,2; Lc 23,3; Ga 18,33). Dưới đây là chú giải ý nghĩa và bối cảnh của câu hỏi này qua từng trình thuật Tin Mừng.
1. Tin Mừng Mátthêu (Mt 27,11)
Câu hỏi: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?”
Chú giải:
Trong trình thuật của Mátthêu, câu hỏi của Philatô diễn ra ngay sau khi Đức Giêsu bị các thượng tế và kỳ mục tố cáo. Câu hỏi này phản ánh lời buộc tội chính: Đức Giêsu tự xưng là “Vua dân Do Thái,” một danh xưng mang tính chính trị và có thể bị xem là đe dọa đến quyền lực của đế quốc Rôma.
Đức Giêsu đáp: “Chính ngài nói đó”, một câu trả lời vừa khẳng định, vừa mời gọi Philatô tự suy xét. Đức Giêsu không phủ nhận danh xưng này, nhưng Ngài cũng không chấp nhận nó theo cách hiểu chính trị của Philatô hay các lãnh đạo Do Thái.
Ý nghĩa:
Câu hỏi này đặt trọng tâm vào sự hiểu lầm về vương quyền của Đức Giêsu. Ngài không phải là một vị vua trần thế, nhưng là Vua của Vương Quốc Thiên Chúa.
2. Tin Mừng Máccô (Mc 15,2)
Câu hỏi: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?”
Chú giải:
Trong Tin Mừng Máccô, câu hỏi này được trình bày ngắn gọn và đi thẳng vào trọng tâm. Philatô không quan tâm nhiều đến tôn giáo hay thần học, nhưng ông quan tâm đến các vấn đề chính trị, đặc biệt là những gì có thể đe dọa quyền lực của Rôma.
Câu trả lời của Đức Giêsu cũng giống như trong Mátthêu: “Chính ngài nói đó.”
Ý nghĩa:
Cách kể chuyện của Máccô tập trung vào tính khẩn trương và căng thẳng trong phiên tòa. Philatô không tìm hiểu sâu về danh tính của Đức Giêsu mà chỉ muốn nhanh chóng giải quyết tình thế.
3. Tin Mừng Luca (Lc 23,3)
Câu hỏi: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?”
Chú giải:
Trong trình thuật của Luca, câu hỏi của Philatô là phản ứng trực tiếp với lời buộc tội từ các thượng tế: “Chúng tôi thấy người này xúi giục dân, ngăn cản nộp thuế cho Xêda và tự xưng là Đấng Kitô, là Vua.” (Lc 23,2).
Đức Giêsu trả lời: “Chính ngài nói đó,” một cách khẳng định nhẹ nhàng nhưng không hoàn toàn theo cách hiểu chính trị của Philatô.
Ý nghĩa:
Luca nhấn mạnh rằng vương quyền của Đức Giêsu không phải là mối đe dọa cho quyền lực trần gian. Tuy nhiên, sự hiểu lầm về vương quyền này đã trở thành lý do dẫn đến bản án tử hình.
4. Tin Mừng Gioan (Ga 18,33)
Câu hỏi: “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?”
Chú giải:
Trong trình thuật của Gioan, câu hỏi này xuất hiện trong một cuộc đối thoại chi tiết hơn giữa Philatô và Đức Giêsu. Đức Giêsu không trả lời ngay, mà hỏi lại Philatô: “Ngài tự ý nói điều đó, hay những người khác đã nói với ngài về tôi?” (Ga 18,34).
Đức Giêsu tiếp tục giải thích: “Nước của tôi không thuộc về thế gian này...” (Ga 18,36). Đây là lời khẳng định rõ ràng rằng vương quyền của Ngài không phải là quyền lực chính trị, mà là vương quyền thuộc về chân lý và tình yêu.
Ý nghĩa:
Gioan nhấn mạnh rằng vương quyền của Đức Giêsu vượt lên trên mọi khái niệm chính trị. Ngài là Vua của chân lý, và bất kỳ ai thuộc về chân lý đều nghe tiếng Ngài.
TỔNG HỢP Ý NGHĨA CỦA CÂU HỎI TRONG CẢ BỐN TIN MỪNG
Câu hỏi của Philatô:
Câu hỏi này cho thấy mối quan tâm chính của Philatô là vấn đề chính trị, vì danh xưng “Vua dân Do Thái” có thể được hiểu là một thách thức đối với quyền lực Rôma.
Tuy nhiên, sự thật về vương quyền của Đức Giêsu không thuộc về thế gian này, và Ngài không phải là mối đe dọa cho quyền lực chính trị.
Phản ứng của Đức Giêsu:
Đức Giêsu không phủ nhận danh xưng “Vua dân Do Thái,” nhưng Ngài làm sáng tỏ rằng vương quyền của Ngài không giống như vương quyền trần thế.
Ngài khẳng định rằng Nước của Ngài thuộc về chân lý và tình yêu, một vương quốc mà con người được mời gọi tham gia qua việc sống theo Tin Mừng.
Tâm trạng của Philatô:
Philatô bị giằng co giữa việc bảo vệ công lý và áp lực từ các lãnh đạo Do Thái. Ông không hiểu vương quyền của Đức Giêsu và do đó đã kết án tử hình Ngài để làm dịu lòng đám đông.
Bài học cho người Kitô hữu
Hiểu đúng về vương quyền của Đức Giêsu:
Đức Giêsu không đến để thống trị bằng quyền lực, mà để yêu thương và phục vụ. Ngài là Vua của chân lý, tình yêu và hòa bình. Chúng ta được mời gọi tham gia vào Vương Quốc của Ngài bằng cách sống theo các giá trị Tin Mừng.
Can đảm làm chứng cho chân lý:
Philatô do dự và không dám đứng lên bảo vệ sự thật. Là Kitô hữu, chúng ta được mời gọi can đảm sống và làm chứng cho chân lý, ngay cả khi đối mặt với áp lực hay sự hiểu lầm.
Chọn lựa vương quyền của Đức Giêsu:
Chúng ta cần tự hỏi: Đức Giêsu có thật sự là Vua trong cuộc đời mình chưa? Nếu đã chọn Ngài là Vua, chúng ta cần sống theo các giá trị của Nước Trời: yêu thương, tha thứ, và phục vụ.
Câu hỏi của Philatô “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?” không chỉ là câu hỏi dành cho Đức Giêsu, mà còn dành cho mỗi người chúng ta: “Bạn có chấp nhận Đức Giêsu là Vua và sống theo sự thật của Ngài không?”
3. Chú giải câu trả lời của Đức Giêsu trước câu hỏi của Philatô về vương quyền
Câu hỏi “Ông có phải là Vua dân Do Thái không?” được đặt ra bởi Philatô trong các trình thuật Tin Mừng (Mt 27,11; Mc 15,2; Lc 23,3; Ga 18,33-37). Đây không chỉ là câu hỏi mang tính chính trị, mà còn chạm đến trọng tâm sứ mạng của Đức Giêsu và ý nghĩa thực sự của vương quyền Ngài tuyên xưng. Câu trả lời của Đức Giêsu trong các Tin Mừng phản ánh sự khôn ngoan, khiêm nhường và ý thức rõ ràng về sứ mạng của Ngài.
1. Trình thuật của Mátthêu (Mt 27,11)
Câu trả lời của Đức Giêsu: “Chính ngài nói đó.”
Đức Giêsu không phủ nhận lời buộc tội nhưng cũng không khẳng định một cách trực tiếp theo ý nghĩa chính trị mà Philatô có thể hiểu. Câu trả lời này vừa là lời khẳng định, vừa mời gọi Philatô tự xem xét thực chất của vương quyền mà Ngài tuyên xưng.
Trong bối cảnh này, Đức Giêsu không hề biện hộ hay giải thích thêm. Ngài để câu trả lời mở, để Philatô tự suy xét, đồng thời nhấn mạnh rằng vương quyền của Ngài không giống như cách người đời hiểu về quyền lực trần thế.
2. Trình thuật của Máccô (Mc 15,2)
Câu trả lời của Đức Giêsu: “Chính ngài nói đó.”
Máccô cũng ghi lại câu trả lời tương tự. Tuy nhiên, trong Tin Mừng Máccô, Đức Giêsu im lặng trước mọi lời buộc tội khác của các thượng tế và kỳ mục. Điều này làm nổi bật thái độ thản nhiên của Ngài trước phiên tòa bất công, đồng thời cho thấy rằng vương quyền của Ngài không cần phải biện hộ hay chứng minh.
Ý nghĩa:
Đức Giêsu không cố gắng bảo vệ mình, vì Ngài biết rằng vương quyền của mình không phụ thuộc vào sự công nhận của thế gian hay Philatô.
3. Trình thuật của Luca (Lc 23,3)
Câu trả lời của Đức Giêsu: “Chính ngài nói đó.”
Luca trình bày câu trả lời của Đức Giêsu một cách đơn giản và ngắn gọn. Tuy nhiên, trình thuật này được đặt trong bối cảnh lời buộc tội rõ ràng của các thượng tế: “Người này xúi giục dân, ngăn cản nộp thuế cho Xêda và tự xưng là Đấng Kitô, là Vua” (Lc 23,2).
Câu trả lời của Đức Giêsu một lần nữa không bác bỏ nhưng cũng không trực tiếp khẳng định theo nghĩa mà Philatô hay các thượng tế hiểu. Điều này cho thấy rằng vương quyền của Ngài không thuộc về trần gian.
4. Trình thuật của Gioan (Ga 18,34-37)
Trong Tin Mừng Gioan, câu trả lời của Đức Giêsu được trình bày chi tiết hơn qua một cuộc đối thoại ý nghĩa giữa Ngài và Philatô:
Câu trả lời của Đức Giêsu:
Đức Giêsu hỏi lại Philatô: “Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với ngài về tôi?” (Ga 18,34).
→ Câu hỏi này mời gọi Philatô tự nhìn nhận động cơ của mình: Ông đang tìm kiếm sự thật hay chỉ hành động theo áp lực từ những người tố cáo Đức Giêsu?
Đức Giêsu tiếp tục giải thích: “Nước tôi không thuộc về thế gian này... Nước tôi không thuộc chốn này” (Ga 18,36).
→ Ngài khẳng định rằng vương quyền của mình không phải là quyền lực chính trị, mà là vương quyền của chân lý và tình yêu.
Khi Philatô hỏi: “Vậy ông là vua sao?” Đức Giêsu trả lời: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: để làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi” (Ga 18,37).
Ý nghĩa:
Đức Giêsu khẳng định Ngài là vua, nhưng là vua của chân lý, không phải vua theo nghĩa chính trị hay quân sự.
Câu trả lời này cho thấy sự cao cả của vương quyền Đức Giêsu, vượt xa mọi quyền lực trần thế và hướng tới sứ mạng cứu độ toàn nhân loại.
Đức Giêsu có rõ ràng nhận mình là vua không?
Câu trả lời của Đức Giêsu trong cả bốn Tin Mừng đều cho thấy một sự khẳng định vương quyền, nhưng không theo cách mà thế gian thường hiểu về một vị vua. Ngài không hề phủ nhận danh xưng “Vua dân Do Thái,” nhưng Ngài làm sáng tỏ rằng:
Vương quyền của Ngài không thuộc về thế gian:
Đức Giêsu không đến để thiết lập một vương quốc chính trị hay lãnh thổ. Vương quốc của Ngài là vương quốc của chân lý, tình yêu và sự sống đời đời.
Vương quyền của Ngài mang tính siêu việt:
Ngài là vua không phải để thống trị, mà để yêu thương, phục vụ và hiến mạng sống vì đoàn dân của Ngài.
Lời mời gọi sống theo chân lý:
Những ai thuộc về chân lý và yêu mến sự thật sẽ nhận ra vương quyền của Đức Giêsu và đi theo Ngài.
Bài học cho người Kitô hữu
Chọn Đức Giêsu làm vua trong đời mình: Nhận Đức Giêsu làm vua không chỉ là tôn vinh Ngài, mà còn sống theo các giá trị Tin Mừng: yêu thương, tha thứ, phục vụ và làm chứng cho sự thật.
Sống trong vương quốc của chân lý: Đức Giêsu mời gọi chúng ta trở thành công dân của Vương Quốc Thiên Chúa bằng cách sống theo chân lý và tình yêu.
Can đảm đối diện với sự hiểu lầm: Đức Giêsu chấp nhận sự hiểu lầm và lên án bất công vì Ngài biết rõ sứ mạng của mình. Chúng ta cũng được mời gọi can đảm sống theo đức tin, dù đối diện với thách thức hay sự từ chối của thế gian.
Khi Đức Giêsu nói: “Nước tôi không thuộc về thế gian này”, Ngài mời gọi chúng ta hướng lòng về một vương quốc vĩnh cửu, nơi tình yêu, chân lý và bình an ngự trị. Vậy, liệu chúng ta có sẵn sàng để Đức Giêsu trở thành vua của đời mình không?
4. Chú giải về việc tuyên xưng Đức Giêsu là “Vua của Israel” trong Tin Mừng Gioan
Tin Mừng Gioan chứa đựng nhiều khoảnh khắc và nhân vật khác nhau tuyên xưng hoặc nhắc đến Đức Giêsu với danh xưng “Vua của Israel.” Danh xưng này mang ý nghĩa thần học sâu sắc, cho thấy sứ mạng cứu độ của Đức Giêsu và bản chất vương quyền của Ngài. Câu hỏi này mời gọi chúng ta phân tích kỹ lưỡng từng đoạn liên quan.
1. Ai tuyên xưng Đức Giêsu là “Vua của Israel”?
a) Nathanael (Ga 1,49)
Khi gặp Đức Giêsu lần đầu, Nathanael đã thốt lên: “Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là Vua Israel!”
Ngữ cảnh:
Nathanael, một người Do Thái đạo đức, nhận ra Đức Giêsu là Đấng Mêsia ngay sau khi Đức Giêsu cho biết về việc ông ngồi dưới cây vả trước khi được gọi.
Ý nghĩa:
Nathanael không chỉ nhận ra Đức Giêsu là Đấng Mêsia mà còn là Vua đích thực của dân Israel, nhưng danh xưng này mang tính thần linh, không phải là vua theo nghĩa chính trị. Đây là một lời tuyên xưng đức tin, cho thấy Nathanael nhận ra sự cao cả của Đức Giêsu ngay từ khởi đầu.
b) Đám đông tại Giêrusalem (Ga 12,13)
Khi Đức Giêsu tiến vào thành Giêrusalem, dân chúng cầm nhành lá thiên tuế và hô vang:
“Hoan hô! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa, Đức Vua của Israel!”
Ngữ cảnh:
Đây là biến cố Đức Giêsu tiến vào Giêrusalem trước lễ Vượt Qua, được gọi là lễ Lá. Đám đông tung hô Ngài như Vua Mêsia, người mà họ kỳ vọng sẽ giải phóng Israel khỏi ách thống trị của Rôma.
Ý nghĩa:
Dân chúng thừa nhận Đức Giêsu là vua, nhưng ý niệm của họ mang màu sắc chính trị hơn là thần linh. Họ mong đợi một vị vua theo kiểu Đavit, trong khi Đức Giêsu là Vua của sự thật và tình yêu, không phải một vua chiến binh.
2. Philatô và lính Rôma có gọi Đức Giêsu là “Vua của Israel” không?
a) Philatô (Ga 18,33; 18,39; 19,19-22)
Ga 18,33: Philatô hỏi Đức Giêsu: “Ông có phải là vua dân Do Thái không?”
→ Câu hỏi này không phải là lời tuyên xưng, mà là một cách kiểm tra xem Đức Giêsu có phải là mối đe dọa chính trị đối với đế quốc Rôma hay không.
Ga 18,39: Philatô nói với dân chúng:
“Các ngươi có muốn ta tha vua dân Do Thái cho các ngươi không?”
→ Philatô dùng danh xưng “vua dân Do Thái” với thái độ mỉa mai, không phải là sự thừa nhận. Ông không hiểu ý nghĩa thật sự của vương quyền Đức Giêsu, chỉ xem đây là cách chế giễu lời buộc tội từ các lãnh đạo Do Thái.
Ga 19,19-22:Philatô truyền ghi trên tấm bảng gắn trên thập giá:
“Giêsu Nadarét, Vua dân Do Thái” (Ga 19,19).
Khi các thượng tế Do Thái phản đối và yêu cầu sửa lại, Philatô đáp:
“Điều ta đã viết, ta viết rồi” (Ga 19,22).
→ Hành động của Philatô có thể được hiểu là mỉa mai cả Đức Giêsu lẫn người Do Thái, nhưng trong thần học Gioan, đây là cách gián tiếp xác nhận vương quyền thật sự của Đức Giêsu. Thập giá trở thành ngai vàng của Ngài, nơi Ngài thể hiện tình yêu và sự cứu độ toàn nhân loại.
b) Lính Rôma (Ga 19,3)
Lính Rôma chế nhạo Đức Giêsu bằng cách đội vương miện gai lên đầu Ngài và nói: “Kính chào, Vua dân Do Thái!”
Ngữ cảnh:
Đây là một trò chế nhạo nhằm hạ nhục Đức Giêsu. Lính Rôma không thực sự công nhận Ngài là vua, mà xem đây là một cách trêu chọc lời buộc tội mà các thượng tế đã gán cho Ngài.
Ý nghĩa:
Hành động này phản ánh sự hiểu lầm và khinh thường vương quyền của Đức Giêsu. Tuy nhiên, trong ánh sáng của Tin Mừng, trò chế nhạo này lại làm nổi bật một sự thật: Đức Giêsu là vua, nhưng là vua của tình yêu và sự hy sinh.
3. Đức Giêsu là Vua theo nghĩa nào?
Trong Tin Mừng Gioan, Đức Giêsu được tuyên xưng là vua ở nhiều cấp độ:
Lời tuyên xưng thật sự:
Nathanael và đám đông tại Giêrusalem tuyên xưng Đức Giêsu là vua, nhưng ý nghĩa của họ khác nhau. Nathanael nhận ra vương quyền thần linh của Đức Giêsu, còn đám đông mong chờ một vị vua chính trị.
Lời tuyên bố gián tiếp:
Philatô và lính Rôma sử dụng danh xưng “vua dân Do Thái” với thái độ mỉa mai, nhưng qua ánh sáng thần học, đây lại là cách xác nhận vương quyền của Đức Giêsu trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa.
Vương quyền của chân lý và tình yêu:
Trong cuộc đối thoại với Philatô (Ga 18,36-37), Đức Giêsu khẳng định vương quyền của Ngài không thuộc thế gian này. Ngài đến để làm chứng cho sự thật và mời gọi mọi người bước vào vương quốc của Ngài bằng sự tự do và lòng tin.
Bài học thần học
Vương quyền của Đức Giêsu không dựa trên sức mạnh quân sự hay quyền lực chính trị, mà là vương quyền của chân lý, tình yêu và sự hy sinh. Thập giá chính là ngai vàng của Ngài.
Mỗi người Kitô hữu được mời gọi tuyên xưng Đức Giêsu là vua trong cuộc đời mình, không chỉ bằng lời nói, mà qua đời sống trung thành với sự thật, tình yêu và lòng nhân ái.
Kết luận
Tin Mừng Gioan không chỉ tường thuật lại những lời tuyên xưng hoặc chế nhạo về vương quyền của Đức Giêsu, mà còn mời gọi chúng ta suy tư sâu sắc về ý nghĩa thật sự của danh xưng “Vua của Israel.” Đức Giêsu không chỉ là vua của một dân tộc, mà là vua của toàn thể nhân loại, dẫn dắt chúng ta đến vương quốc đời đời, nơi chân lý và tình yêu ngự trị.
5 Chú giải về việc Đức Giêsu từ chối làm vua sau phép lạ bánh hóa nhiều (Ga 6,15)
1. Bối cảnh của Ga 6,15
Sau phép lạ bánh hóa nhiều, dân chúng kinh ngạc trước quyền năng của Đức Giêsu, vì Ngài đã làm phép lạ nuôi dưỡng hơn năm ngàn người bằng năm chiếc bánh và hai con cá. Họ nhận ra rằng Đức Giêsu có khả năng đáp ứng các nhu cầu vật chất của họ và bắt đầu suy nghĩ đến việc tôn Ngài làm vua. Ga 6,15 viết:
"Nhưng Đức Giêsu biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lánh mặt, đi lên núi một mình."
Đoạn văn này cho thấy một sự khác biệt quan trọng giữa ý định của dân chúng và sứ mạng thực sự của Đức Giêsu. Ngài từ chối làm vua theo cách mà dân chúng mong muốn. Vậy, tại sao Ngài lại không muốn?
2. Đức Giêsu có muốn làm vua không?
a) Đức Giêsu không muốn làm vua theo nghĩa chính trị
Dân chúng muốn tôn Đức Giêsu làm vua vì họ kỳ vọng vào một Đấng Mêsia có quyền lực chính trị, giống như vua Đavit ngày xưa, để giải phóng họ khỏi ách thống trị của đế quốc Rôma. Phép lạ bánh hóa nhiều càng củng cố niềm tin này, vì họ nghĩ rằng một vị vua có thể cung cấp lương thực cho họ sẽ là vị lãnh đạo lý tưởng.
Tuy nhiên, Đức Giêsu không đến để trở thành một vị vua theo nghĩa chính trị hoặc để thỏa mãn những mong muốn vật chất nhất thời của con người. Ngài đến để làm vua của sự thật và tình yêu, để thiết lập một vương quốc không thuộc thế gian này (Ga 18,36). Vì vậy, Ngài rút lui khi nhận ra ý định của dân chúng.
b) Đức Giêsu là vua, nhưng theo ý nghĩa khác
Mặc dù Đức Giêsu từ chối làm vua theo ý dân chúng, nhưng Ngài vẫn là vua, một vua theo nghĩa thiêng liêng. Vương quốc của Ngài không phải là một vương quốc trần thế, mà là vương quốc của Thiên Chúa, được xây dựng trên sự thật, tình yêu, và ơn cứu độ. Trong Ga 18,37, Đức Giêsu tuyên bố trước Philatô:
"Tôi là vua. Tôi sinh ra và đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi."
Lm. Anmai, CSsR