lanhvananh
20-01-2009, 07:13 AM
Câu chuyện mục vụ :
NỤ HOA TRĂNG TRỐI
Sáng nào cũng vậy, bắt đầu công việc cha Phước cũng đứng trước tượng Đức Mẹ cầu nguyện. Cha tẩn mẩn chỉnh sửa lại một vài nhánh hoa mà cha đã vội vã cắm vào bình chiều hôm trước. Những chùm bông huệ trắng muốt khoe nét tinh trong dưới ánh nắng đầu ngày rạng rỡ dưới chân Đức Mẹ. Cha thầm mong ước những chùm hệu trắng đó không bị lớp bụi nháp nhúa cuộc đời làm cho hoen úa.
Tượng Đức Mẹ được đặt cuối dãy hành lang của trung tâm mục vụ, cũng là nơi “văn phòng” riêng của cha Phước. Cha lặng lẽ đốt ba nén nhang, thành tâm cầu nguyện rồi cắm vào lư hương được đặt dưới cái bệ Đức Mẹ.
Bên trong cái bệ đặt tượng Đức Mẹ là những thai nhi vừa bị tước mất sự sống từ chính những người mẹ, người thân cùa mình. Các sinh linh này vừa được các anh chị trong nhóm Bảo Vệ Sự Sống mang về từ chiều hôm trước. Họ rong ruỗi đến các bệnh viện phụ sản, nơi “lò sát sinh” để xin được mang các em về chôn cất cho xứng đáng một con người. Cha Phước là người nhận những bọc thai nhi này rồi đặt vào trong cái bệ của tượng Mẹ qua một đêm, sáng hôm sau sẽ có một nhóm khác đến nhận và mang đi thiêu và chôn cất.
Các em bé vô tội này bị chính người mẹ ruột của chúng từ khước thì sẽ được Mẹ Ma-ri-a ôm lấy vào lòng mà dâng lên cho Thiên Chúa. Lúc mà các em rời khỏi cung lòng ấm áp, nơi của sự sống, nơi của tình mẫu tử, nơi của sợi dây linh thiêng nối kết tình mẹ con để đi vào sự chết thì các em sẽ có một người mẹ khác không bao giờ từ khước đứa con của mình ôm lấy các em, một người Mẹ đầy tình thương bao bọc, một người Mẹ với tất cả những tước hiệu đẹp đẽ nhất trên đời này có thể có đó là Mẹ Ma-ri-a, Mẹ Thiên Chúa.
Trong cái đêm chết chóc ấy các em sẽ được che chở bởi tình thương xót của Mẹ Ma-ri-a, các em sẽ được nằm dưới chân của Mẹ, được nghe tiếng vỗ về yêu thương của người Mẹ hiền. Nếu các em chưa từng được nghe một lời nói yêu thương của người mẹ ruột của mình, chưa từng được một cái vuốt ve âu yếm thì giờ đây các em sẽ nhận được từ chính người Mẹ của cả vũ trụ bao la đất trời.
Ngước nhìn lên cha thấy ánh mắt của Mẹ tỏa ra nét dịu hiền ấm áp của tình thương nhưng cũng man mác nỗi buồn. Aùnh mắt ánh như rướm đầy lệ bởi đã chứng kiến bao cõi lòng tan nát của con cái mình. Bên cạnh tượng Mẹ là bàn làm việc của cha Phước. Nơi đây cha an ủi, tư vấn cho cho những người mẹ có ý định giết đi đứa con mà mình đang cưu mang vì rất nhiều lý do đau buồn khác nhau.
Những “người mẹ không mong đợi” này phần lớn đều rơi vào thế bị động buộc phải giết đi đứa con của mình. Có một tình mẫu tử thiêng liêng mà khởi thủy Thiên Chúa đã gieo vào lòng con người để không gì có thể nhổ đi được.
Tận chiều sâu của miền Đất Thánh ấy, con người vẫn cảm nhận được mối liên lạc thiêng liêng kia nhưng một mặt vẫn sẵn sàng dẫm nát vì những cái tôi tự tại của mình. Đằng sau tội ác của những “người mẹ không mong đợi” kia đều thấp thoáng sự man trá, độc ác của người đàn ông. Cả hai đều trần trụi như nhau sau khi đã ăn trái cấm và đều chạy trốn trước tiếng gọi của Thiên Chúa: “Con người, ngươi ở đâu ?” Tiếng gọi đánh thức lương tâm của Thiên Chúa hàng ngàn năm qua dường như vẫn còn rơi tõm vào hố sau chai đá của lòng người. Nhưng Thiên Chúa không bao giờ hết hy vọng nơi con người. Nơi các thai nhi chuẩn bị ra đời đều chất chứa một mối hy vọng của Thượng Đế. Nơi các sinh linh bé bỏng kia, Thượng Đế vẫn gởi thông điệp tình thương của Ngài cho con người. Nếu con người xé nát “tấm thông điệp” kia, tức là xúc phạm đến chính Thiên Chúa.
Thủy là con của một gia đình đạo gốc. Bố từng là dân “tu xuất”. Nhiều ngừơi vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng dân “tu xuất” là những người tương đối đạo đức, với quan niệm “không thành danh thì cũng thành nhân”, không làm được ông cha thì ít ra cũng là người đàng hòang. Cái ngây thơ này cũng giống như cái quan niệm sinh viên trường mỹ thuật hễ tốt nghiệp là thành họa sĩ. Để thành họa sĩ cần phải có tài năng. Để thành ông cha thì phải được Chúa gọi. Nhưng ông bố này từ khi làm thầy chẳng màng gì đến sự lắng nghe tiếng của Chúa. Ông ta thích nghe những tiếng động khác hấp dẫn và nhộn nhịp hơn nhiều. Ở Nhà Dòng mà lúc nào ông cũng mơ tưởng đến danh, lợi và lạc thú. Những thứ đó thì hoàn toàn ngược lại với lời mời gọi của Chúa. Hay cũng có thể ông vỡ mộng khi nhận thấy điều mình cần tìm ở đây không có.
Chẳng bao lâu, ông nhanh chóng rời khỏi nhà Dòng nhưng cũng không quên mang theo cái dáng vẻ lịch lãm, đạo mạo của một ông thầy. Với dáng vẻ đó, ông nhanh chóng chiếm được tình cảm của một cô gái thật thà đến mức tùng phục, nhưng thật ra là ông muốn chiếm cái địa vị giàu có của ông bà già vợ. Không mấy khó khăn ông đã đạt được cái đích mà mình nhắm tới: một gia đình có thế giá và đạo đức theo dáng vẻ bề ngòai. Mọi người nhìn vào ai cũng nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc đáng ước mơ. Nhưng ngấm ngầm bên trong là sự tuân phục đến mức câm nín của vợ con. Cái máu gia trưởng luôn hừng hực sẵn sàng trào vọt lên đầu lên cổ của vợ con khi họ phản đối ý kiến. Vì thế, để gia đình luôn hạnh phúc êm ấm, mọi người trong gia đình phải tuân phục ông ta.
Con bé Thủy đến tuổi lấy chồng, ông khôn khéo chọn cho mình một chàng rể giàu có. Ông không cần biết con bé Thủy có yêu anh ta hay không, việc lấy chồng là việc của ông chứ không phải của con gái ông. Nhưng ở đời người ta thường nói “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Cái anh chàng họ Sở kia nhanh tay vớt đi cái quý giá của con gái ông trước khi kịp quăng cho ông ít tiền để lo hậu sự. Cô ta khóc nhiều cho sự ngây thơ dại dột của mình nhưng ông bố lại rất tỉnh táo nghĩ ngay đến việc phải giữ cho “thanh sạch” chính đứa con gái của ông cũng như cái gia đình vốn được tiếng là... đạo đức của ông. Ông nhẹ nhàng buông một câu nhưng đầy chất thép: “Con đừng khóc nữa, phải phá nó ngay !”
Thủy khóc van xin ông cho được giữ lại đứa con của mình. Ông lạnh lùng tuyên bố: “Mày muốn được ở lại trong nhà thì phải phá đi, còn không thì xéo !” Bà vợ nghe vậy, có cái gì đó cũng thức tỉnh sâu bên trong, thế nhưng bà cũng chỉ nói được một câu vớt vát: “Làm vậy có tội chết ông ơi !” Đến lúc này thì chẳng ai có thể làm thay đổi quyết định của ông chồng nữa rồi. Sau câu nói lặp lại ngắn gọn nhưng đầy uy lực: “Mày mà không đi phá thì không sống được với tao đâu con ạ !” Hai mẹ con ngậm ngùi dắt nhau tới nơi có thể gọi là “lò sát sinh”...
Tại đây, họ gặp được các anh chị trong nhóm Bảo Vệ Sự Sống đang đi nhặt lại “tình thương vụn vỡ của con người”, đó là những sinh linh vô tội về chôn cất. Họ đã khuyên mẹ con Thủy đừng làm nên tội ác. Sự khuyên bảo chân tình cùng lời cầu nguyện tha thiết đã có tác động đến mẹ con Thủy. Các anh chị đã đưa mẹ con họ về Nhà Dòng để cha Phước tiếp tục cho những lời khuyên đúng đắn. Hai mẹ con đã đồng ý không làm chuyện tội lỗi kia nữa, nhưng vẫn còn rất lo lắng với quyết định độc đoán của ông bố. Cha Phước an ủi: “Chị để tôi gọi điện cho ông ấy, có thể ông ấy sẽ thức tỉnh mà thay đổi quyết định”.
Sau khi nghe cha Phước trình bày qua điện thoại, ông chồng đáp lại bằng một giọng đầy mỉa mai: “Thôi mà cha ! Tôi cũng từng là dân đi tu đây mà. Mình biết nhau quá rồi. Cha cứ làm việc của cha, còn chuyện gia đình tôi thì... mong cha thông cảm !” Bà vợ cố nói để cha Phước vui lòng: “Con sẽ về nói chuyện lại với ổng, nhất định con sẽ giữ lại cái thai.” Đứa con gái tội nghiệp nói như van lơn: “Mẹ cố năn nỉ bố dùm con đi !”
Nhìn hai mẹ con ra về mà lòng cha Phước đầy lo lắng. Cha nói vói theo như thể sợ hai mẹ con quên mất lời dặn dò của mìnïh lúc nãy: “Chị nhớ gọi điện báo tin cho tôi biết đấy nhé !”
Hôm sau điện thọai vang lên, cha vội vàng chạy đến chộp ngay lấy ống nghe. Đúng là giọng nói của người mẹ nhưng sao quá ức nghẹn: “Xong rồi cha ơi !” Cha Phước không kềm chế được sự nôn nóng: “Chị nói xong là xong cái gì, nói nhanh lên đi !” “Nó đã phá xong rồi !” Cổ họng cha như có một vật gì cản lại đắng đót, uất ức. Mắt nhòa đi. Người mệt lả. Bên kia người đàn bà vẫn cố giải thích cho việc làm của gia đình mình. “Con ân hận lắm cha ơi, mẹ con con sẽ đi xưng tội”. Cha Phước cố nuốt cơn nghẹn lại, nói dứt khóat: “Tôi không còn gì để nói với chị cả. Bây giờ chị có đi xưng tội cũng không có cha nào dám giải tội cho chị cả đâu. Chị hãy dành một thời gian để suy nghĩ về hành động của mình. Chào chị !”
Với tay lấy chai nước, cha uống một hơi. Gục đầu xuống bàn đau đớn bởi những cố gắng của mình và mọi người trở nên vô nghĩa. Trong tâm trí cha vọng lên lời bài hát “Tưởng Niệm”của người nhạc sĩ quá cố tài hoa cô độc Trầm Tử Thiêng như tiếng thở dài buồn thảm trước một cuộc đời vừa đi qua. “Bàn tay làm sao níu một cuộc đời vừa đi qua.Ta mân mê cho đời nở hoa chợt bàng hoàng đến kỳ trăng trối...”
Một bông hoa chưa kịp nở đã đến kỳ trăng trối ! Một cảm giác đau khổ quá lớn lao vừa bị vụt mất một cái gì rất quý gía, đó là một sinh linh vừa đi qua trong cuộc đời. Một bàn tay không thể níu kéo nổi sự rạn nứt của lòng người để rồi chỉ có thể “ta nghiêng tai nghe lại cuộc đời và hãi hùng hòang hôn chờ tới. Ta nghiêng vai soi lại tình người khi bóng chiều chìm xuống đôi môi”.
Người nhạc sĩ bạc phận kia chắc có lẽ đã cảm nghiệm chua chát cái lòng dạ lang sói của con người; nỗi hoảng sợ khi nhìn thấy sự u ám trong tình yêu khi con người đến với nhau bằng đôi môi gian dối, nhợt nhạt như bóng chiều tà. Lời cuối cùng của bài hát cứ lặp đi lặp lại như tiếng nấc của một linh hồn đang còn vất vưởng ở cõi hư vô: “Trong cơn đau một vầng nhang khói kéo ta về, về cõi hư vô”.
Cha Phước bước ra tượng Mẹ thắp lên vầng nhang cầu nguyện cho một linh hồn vừa đi qua trong cuộc đời được Chúa thương đưa về cõi phúc. Lời cầu nguyện hòa quyện trong vầng nhang thành kính sẽ được Mẹ Ma-ri-a chuyển cầu lên cùng Thiên Chúa để sinh linh kia không còn vất vưởng ở cõi hư vô, cũng là lời thức tỉnh cho con người. Ở bên dưới, nơi những nhánh hoa hệu dâng Mẹ có một vài nụ chưa nở đã hoé khô. Và ở trên cao kia, nơi ánh mắt nhân từ của Mẹ nhỏ ra một giọt lệ cô đặc như giọt máu bầm.
Tu Sĩ HOÀNG VŨ, DCCT
https://thanhcavietnam.net/forum/showthread.php?t=4308
http://www.trungtammucvudcct.com/web/news.php?mode=theomuc&cid=13&cid_sub=131&start=20
NỤ HOA TRĂNG TRỐI
Sáng nào cũng vậy, bắt đầu công việc cha Phước cũng đứng trước tượng Đức Mẹ cầu nguyện. Cha tẩn mẩn chỉnh sửa lại một vài nhánh hoa mà cha đã vội vã cắm vào bình chiều hôm trước. Những chùm bông huệ trắng muốt khoe nét tinh trong dưới ánh nắng đầu ngày rạng rỡ dưới chân Đức Mẹ. Cha thầm mong ước những chùm hệu trắng đó không bị lớp bụi nháp nhúa cuộc đời làm cho hoen úa.
Tượng Đức Mẹ được đặt cuối dãy hành lang của trung tâm mục vụ, cũng là nơi “văn phòng” riêng của cha Phước. Cha lặng lẽ đốt ba nén nhang, thành tâm cầu nguyện rồi cắm vào lư hương được đặt dưới cái bệ Đức Mẹ.
Bên trong cái bệ đặt tượng Đức Mẹ là những thai nhi vừa bị tước mất sự sống từ chính những người mẹ, người thân cùa mình. Các sinh linh này vừa được các anh chị trong nhóm Bảo Vệ Sự Sống mang về từ chiều hôm trước. Họ rong ruỗi đến các bệnh viện phụ sản, nơi “lò sát sinh” để xin được mang các em về chôn cất cho xứng đáng một con người. Cha Phước là người nhận những bọc thai nhi này rồi đặt vào trong cái bệ của tượng Mẹ qua một đêm, sáng hôm sau sẽ có một nhóm khác đến nhận và mang đi thiêu và chôn cất.
Các em bé vô tội này bị chính người mẹ ruột của chúng từ khước thì sẽ được Mẹ Ma-ri-a ôm lấy vào lòng mà dâng lên cho Thiên Chúa. Lúc mà các em rời khỏi cung lòng ấm áp, nơi của sự sống, nơi của tình mẫu tử, nơi của sợi dây linh thiêng nối kết tình mẹ con để đi vào sự chết thì các em sẽ có một người mẹ khác không bao giờ từ khước đứa con của mình ôm lấy các em, một người Mẹ đầy tình thương bao bọc, một người Mẹ với tất cả những tước hiệu đẹp đẽ nhất trên đời này có thể có đó là Mẹ Ma-ri-a, Mẹ Thiên Chúa.
Trong cái đêm chết chóc ấy các em sẽ được che chở bởi tình thương xót của Mẹ Ma-ri-a, các em sẽ được nằm dưới chân của Mẹ, được nghe tiếng vỗ về yêu thương của người Mẹ hiền. Nếu các em chưa từng được nghe một lời nói yêu thương của người mẹ ruột của mình, chưa từng được một cái vuốt ve âu yếm thì giờ đây các em sẽ nhận được từ chính người Mẹ của cả vũ trụ bao la đất trời.
Ngước nhìn lên cha thấy ánh mắt của Mẹ tỏa ra nét dịu hiền ấm áp của tình thương nhưng cũng man mác nỗi buồn. Aùnh mắt ánh như rướm đầy lệ bởi đã chứng kiến bao cõi lòng tan nát của con cái mình. Bên cạnh tượng Mẹ là bàn làm việc của cha Phước. Nơi đây cha an ủi, tư vấn cho cho những người mẹ có ý định giết đi đứa con mà mình đang cưu mang vì rất nhiều lý do đau buồn khác nhau.
Những “người mẹ không mong đợi” này phần lớn đều rơi vào thế bị động buộc phải giết đi đứa con của mình. Có một tình mẫu tử thiêng liêng mà khởi thủy Thiên Chúa đã gieo vào lòng con người để không gì có thể nhổ đi được.
Tận chiều sâu của miền Đất Thánh ấy, con người vẫn cảm nhận được mối liên lạc thiêng liêng kia nhưng một mặt vẫn sẵn sàng dẫm nát vì những cái tôi tự tại của mình. Đằng sau tội ác của những “người mẹ không mong đợi” kia đều thấp thoáng sự man trá, độc ác của người đàn ông. Cả hai đều trần trụi như nhau sau khi đã ăn trái cấm và đều chạy trốn trước tiếng gọi của Thiên Chúa: “Con người, ngươi ở đâu ?” Tiếng gọi đánh thức lương tâm của Thiên Chúa hàng ngàn năm qua dường như vẫn còn rơi tõm vào hố sau chai đá của lòng người. Nhưng Thiên Chúa không bao giờ hết hy vọng nơi con người. Nơi các thai nhi chuẩn bị ra đời đều chất chứa một mối hy vọng của Thượng Đế. Nơi các sinh linh bé bỏng kia, Thượng Đế vẫn gởi thông điệp tình thương của Ngài cho con người. Nếu con người xé nát “tấm thông điệp” kia, tức là xúc phạm đến chính Thiên Chúa.
Thủy là con của một gia đình đạo gốc. Bố từng là dân “tu xuất”. Nhiều ngừơi vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng dân “tu xuất” là những người tương đối đạo đức, với quan niệm “không thành danh thì cũng thành nhân”, không làm được ông cha thì ít ra cũng là người đàng hòang. Cái ngây thơ này cũng giống như cái quan niệm sinh viên trường mỹ thuật hễ tốt nghiệp là thành họa sĩ. Để thành họa sĩ cần phải có tài năng. Để thành ông cha thì phải được Chúa gọi. Nhưng ông bố này từ khi làm thầy chẳng màng gì đến sự lắng nghe tiếng của Chúa. Ông ta thích nghe những tiếng động khác hấp dẫn và nhộn nhịp hơn nhiều. Ở Nhà Dòng mà lúc nào ông cũng mơ tưởng đến danh, lợi và lạc thú. Những thứ đó thì hoàn toàn ngược lại với lời mời gọi của Chúa. Hay cũng có thể ông vỡ mộng khi nhận thấy điều mình cần tìm ở đây không có.
Chẳng bao lâu, ông nhanh chóng rời khỏi nhà Dòng nhưng cũng không quên mang theo cái dáng vẻ lịch lãm, đạo mạo của một ông thầy. Với dáng vẻ đó, ông nhanh chóng chiếm được tình cảm của một cô gái thật thà đến mức tùng phục, nhưng thật ra là ông muốn chiếm cái địa vị giàu có của ông bà già vợ. Không mấy khó khăn ông đã đạt được cái đích mà mình nhắm tới: một gia đình có thế giá và đạo đức theo dáng vẻ bề ngòai. Mọi người nhìn vào ai cũng nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc đáng ước mơ. Nhưng ngấm ngầm bên trong là sự tuân phục đến mức câm nín của vợ con. Cái máu gia trưởng luôn hừng hực sẵn sàng trào vọt lên đầu lên cổ của vợ con khi họ phản đối ý kiến. Vì thế, để gia đình luôn hạnh phúc êm ấm, mọi người trong gia đình phải tuân phục ông ta.
Con bé Thủy đến tuổi lấy chồng, ông khôn khéo chọn cho mình một chàng rể giàu có. Ông không cần biết con bé Thủy có yêu anh ta hay không, việc lấy chồng là việc của ông chứ không phải của con gái ông. Nhưng ở đời người ta thường nói “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Cái anh chàng họ Sở kia nhanh tay vớt đi cái quý giá của con gái ông trước khi kịp quăng cho ông ít tiền để lo hậu sự. Cô ta khóc nhiều cho sự ngây thơ dại dột của mình nhưng ông bố lại rất tỉnh táo nghĩ ngay đến việc phải giữ cho “thanh sạch” chính đứa con gái của ông cũng như cái gia đình vốn được tiếng là... đạo đức của ông. Ông nhẹ nhàng buông một câu nhưng đầy chất thép: “Con đừng khóc nữa, phải phá nó ngay !”
Thủy khóc van xin ông cho được giữ lại đứa con của mình. Ông lạnh lùng tuyên bố: “Mày muốn được ở lại trong nhà thì phải phá đi, còn không thì xéo !” Bà vợ nghe vậy, có cái gì đó cũng thức tỉnh sâu bên trong, thế nhưng bà cũng chỉ nói được một câu vớt vát: “Làm vậy có tội chết ông ơi !” Đến lúc này thì chẳng ai có thể làm thay đổi quyết định của ông chồng nữa rồi. Sau câu nói lặp lại ngắn gọn nhưng đầy uy lực: “Mày mà không đi phá thì không sống được với tao đâu con ạ !” Hai mẹ con ngậm ngùi dắt nhau tới nơi có thể gọi là “lò sát sinh”...
Tại đây, họ gặp được các anh chị trong nhóm Bảo Vệ Sự Sống đang đi nhặt lại “tình thương vụn vỡ của con người”, đó là những sinh linh vô tội về chôn cất. Họ đã khuyên mẹ con Thủy đừng làm nên tội ác. Sự khuyên bảo chân tình cùng lời cầu nguyện tha thiết đã có tác động đến mẹ con Thủy. Các anh chị đã đưa mẹ con họ về Nhà Dòng để cha Phước tiếp tục cho những lời khuyên đúng đắn. Hai mẹ con đã đồng ý không làm chuyện tội lỗi kia nữa, nhưng vẫn còn rất lo lắng với quyết định độc đoán của ông bố. Cha Phước an ủi: “Chị để tôi gọi điện cho ông ấy, có thể ông ấy sẽ thức tỉnh mà thay đổi quyết định”.
Sau khi nghe cha Phước trình bày qua điện thoại, ông chồng đáp lại bằng một giọng đầy mỉa mai: “Thôi mà cha ! Tôi cũng từng là dân đi tu đây mà. Mình biết nhau quá rồi. Cha cứ làm việc của cha, còn chuyện gia đình tôi thì... mong cha thông cảm !” Bà vợ cố nói để cha Phước vui lòng: “Con sẽ về nói chuyện lại với ổng, nhất định con sẽ giữ lại cái thai.” Đứa con gái tội nghiệp nói như van lơn: “Mẹ cố năn nỉ bố dùm con đi !”
Nhìn hai mẹ con ra về mà lòng cha Phước đầy lo lắng. Cha nói vói theo như thể sợ hai mẹ con quên mất lời dặn dò của mìnïh lúc nãy: “Chị nhớ gọi điện báo tin cho tôi biết đấy nhé !”
Hôm sau điện thọai vang lên, cha vội vàng chạy đến chộp ngay lấy ống nghe. Đúng là giọng nói của người mẹ nhưng sao quá ức nghẹn: “Xong rồi cha ơi !” Cha Phước không kềm chế được sự nôn nóng: “Chị nói xong là xong cái gì, nói nhanh lên đi !” “Nó đã phá xong rồi !” Cổ họng cha như có một vật gì cản lại đắng đót, uất ức. Mắt nhòa đi. Người mệt lả. Bên kia người đàn bà vẫn cố giải thích cho việc làm của gia đình mình. “Con ân hận lắm cha ơi, mẹ con con sẽ đi xưng tội”. Cha Phước cố nuốt cơn nghẹn lại, nói dứt khóat: “Tôi không còn gì để nói với chị cả. Bây giờ chị có đi xưng tội cũng không có cha nào dám giải tội cho chị cả đâu. Chị hãy dành một thời gian để suy nghĩ về hành động của mình. Chào chị !”
Với tay lấy chai nước, cha uống một hơi. Gục đầu xuống bàn đau đớn bởi những cố gắng của mình và mọi người trở nên vô nghĩa. Trong tâm trí cha vọng lên lời bài hát “Tưởng Niệm”của người nhạc sĩ quá cố tài hoa cô độc Trầm Tử Thiêng như tiếng thở dài buồn thảm trước một cuộc đời vừa đi qua. “Bàn tay làm sao níu một cuộc đời vừa đi qua.Ta mân mê cho đời nở hoa chợt bàng hoàng đến kỳ trăng trối...”
Một bông hoa chưa kịp nở đã đến kỳ trăng trối ! Một cảm giác đau khổ quá lớn lao vừa bị vụt mất một cái gì rất quý gía, đó là một sinh linh vừa đi qua trong cuộc đời. Một bàn tay không thể níu kéo nổi sự rạn nứt của lòng người để rồi chỉ có thể “ta nghiêng tai nghe lại cuộc đời và hãi hùng hòang hôn chờ tới. Ta nghiêng vai soi lại tình người khi bóng chiều chìm xuống đôi môi”.
Người nhạc sĩ bạc phận kia chắc có lẽ đã cảm nghiệm chua chát cái lòng dạ lang sói của con người; nỗi hoảng sợ khi nhìn thấy sự u ám trong tình yêu khi con người đến với nhau bằng đôi môi gian dối, nhợt nhạt như bóng chiều tà. Lời cuối cùng của bài hát cứ lặp đi lặp lại như tiếng nấc của một linh hồn đang còn vất vưởng ở cõi hư vô: “Trong cơn đau một vầng nhang khói kéo ta về, về cõi hư vô”.
Cha Phước bước ra tượng Mẹ thắp lên vầng nhang cầu nguyện cho một linh hồn vừa đi qua trong cuộc đời được Chúa thương đưa về cõi phúc. Lời cầu nguyện hòa quyện trong vầng nhang thành kính sẽ được Mẹ Ma-ri-a chuyển cầu lên cùng Thiên Chúa để sinh linh kia không còn vất vưởng ở cõi hư vô, cũng là lời thức tỉnh cho con người. Ở bên dưới, nơi những nhánh hoa hệu dâng Mẹ có một vài nụ chưa nở đã hoé khô. Và ở trên cao kia, nơi ánh mắt nhân từ của Mẹ nhỏ ra một giọt lệ cô đặc như giọt máu bầm.
Tu Sĩ HOÀNG VŨ, DCCT
https://thanhcavietnam.net/forum/showthread.php?t=4308
http://www.trungtammucvudcct.com/web/news.php?mode=theomuc&cid=13&cid_sub=131&start=20