PDA

View Full Version : Dĩ độc trị độc



littlewave
22-01-2009, 11:57 PM
Dĩ độc trị độc

(Dân trí) - Người yêu tôi nghiện điện tử ở quán net, đã có thời vì nó mà xao nhãng học hành. Sau này đi làm, nhờ có sự kiên nhẫn, căn vặn của tôi anh mới "khiêm tốn" hơn nên sắm máy tính (http://www.vatgia.com/1256/may-tinh-desktop.html) cấu hình cao về tha hồ bắn, half life, đế chế.

Tôi lo và sợ nhất là cái hình ảnh đã trực tiếp mắt thấy. Đứa bạn tôi bụng chửa vượt mặt, dáng đi nghênh ngang lắm rồi thế mà vẫn phải lẽo đẽo gõ cửa từng quán đi tìm chồng do đã một tuần không thấy về.

Quả nhiên bạn đã bắt gặp được đối tượng với tang chứng là chiếc tăm đặt bên cạnh, để mỗi lần nghỉ tay ăn cơm hộp thì cắm vào chuột cho quân tự đánh. Tôi nghe mà như kiến đốt trong bụng, không thể chấp nhận một hành vi kém thương vợ đến thế. Vậy là tôi cố nghĩ cách để triệt hạ, hay ít nhất cũng phải hạn chế phần nào niềm ham hố không hay ho cho lắm kia.

Dùng lời đã nhạt, do anh thường biện hộ bằng những lời không thể kiểm chứng với những số liệu vô căn cứ mà có lần vô tình thằng bạn tôi đi xác nhận đồng tình: "Em hỏi bọn học Bách Khoa mà xem, mười tên thì có đến chín tên mê điện tử, còn một đứa "ngơ ngơ như bò đội xoong" sớm muộn gì cũng bị "tẩn" hội đồng can tội dốt nát, thiếu hòa đồng. Anh phải theo xu thế chung để khỏi mang tiếng lập dị".

Một tối tôi tới chơi, anh rón rén đi pha nước mời. Đến lúc vào đã thấy tôi mở trò Beach head 2002 ra, đang "bằng chíu". Anh kinh ngạc: "Giỏi thế, biết trò này cơ à? ". Tôi làm ra vẻ kinh khỉnh, mặt thẳng băng, bắn tiếp.

"Em phải đổi súng to, nhằm vào giữa xe tăng, bắn! Rồi, chuẩn đấy! Được, xứng danh anh hùng".

"Bấm M, dùng tên lửa tầm nhiệt mà…". Anh chưa nói xong thì đám máy bay đã tan xác hết, màn hình hiện chữ Next level. Anh lắp bắp: "Tài nhỉ!"

Sang màn tiếp, anh im lặng vì thấy tôi bắn không trượt phát nào. Rồi cứ Next level liên tục, một mạch đến Level 10 mà không Game over. Anh vò đầu bứt tai: "Em chơi từ bao giờ mà giỏi thế, với một đứa con gái thì không phải là thường đâu". Tôi lạnh lùng, lẩm bẩm: "Trò trẻ con này em biết từ ngày cấp ba".

Anh liền nhao ra thể hiện game đế chế. Gõ bàn phím, đăng nhập Cạch, cạch, cạch, lách tách: "U hú, hí hí hí...." tiếng đoàn quân hùng hậu hô vang và tiếng ngựa hí lên náo nức, tôi nhiệt tình ủng hộ: "Chà, nghe tiếng nhạc đã thấy háo hức rồi, để em".

Anh run rẩy: "Em biết cả trò này á?". Tôi thản nhiên: "Muỗi! Để mai em tha con Laptop của em sang đây nối mạng tiếp chiêu anh, chắc không đến nỗi nhục nhã, thua trận trở về".

Anh vội lôi lấy con chuột, đẩy tôi ngồi sang chỗ khác và thoát ra: "Thôi, hôm nay thế đã!".
- Vâng ạ, Rồi ta sẽ tranh hùng, xưng bá sau.

Tôi hát vui vẻ, anh ngồi thừ xuống ghế, vẻ suy nghĩ. Tôi tiến lại mở trò Lines ra chơi. Anh cười hồn nhiên:
- Xời, trò này trí tuệ ra phết, anh chơi được vài trăm nghìn điểm đấy.

Tôi cười khẩy:
- Thế đã chơi được đến điểm "0"chưa? Anh há hốc mồm.

Tôi nói tiếp:
- Khi điểm tăng đến lúc không tăng lên nổi nữa, thì sẽ trở về "mo" hết ông anh ạ. Em được hai lần rồi. Thế mới hay, cao nhân tắc hữu cao nhân trị, để rồi xem ai sẽ giành được quán quân trong nhà này về trình độ chiến đấu, cần phân chia xem game thủ nào xứng đáng được nhận huy chương. Anh nhỉ?

Anh lặng lẽ, đăm chiêu.
- Anh biết XYZ không?

Anh ú ớ: "Đó là nhân nổi tiếng về tài nghệ đánh game". Tôi nói mà không thèm liếc sang anh lấy một cái:
- Chiến hữu vàng của em đấy! Tên thật là...

Rồi tôi e lệ thú nhận:
- Thực ra em mê game đã lâu, luôn ấp ủ trong tim mong muốn được là nữ game thủ tung hoành ngang dọc khắp đấu trường hấp dẫn này, ước mơ hơi cao nhưng không sao. Gặp anh, em hạnh phúc biết bao. "Yêu nhau không phải vì đẹp trai, không phải vì tiền tài, chỉ cần chung chí hướng". Chí hướng của chúng ta là ăn, ngủ, cùng game, sống cuộc sống thứ hai. Em vui quá và đang tưởng tượng đến cảnh hai ta đồng lòng, liên minh đánh Đế chế, xây dựng xã hội mới, đi bắt giặc thiết lập chế độ khác, chiến thắng bọn gian tà... Hai đĩa cơm hộp sẽ thường trực, cùng nhau dán mắt vào màn hình và "pằng chíu". Anh có thấy hồi hộp không?

Anh trố mắt nhìn, nuốt khan một cái.

Hôm sau tôi xách theo máy tính sang thật, đến nơi, dù đã search cả giờ đồng hồ cũng không thấy trò game nào hiện ra. Anh cười hiền hòa: "Anh gỡ hết mấy thứ nhảm nhí ấy đi rồi, hại người lắm, mắt anh dạo này kém".

Có nên tiết lộ với anh không nhỉ, tôi cũng chán việc suốt ba tuần nay, hôm nào cũng phải đến nhà đứa bạn thân, nhờ chồng nó chỉ cách đánh độc trò Beach head 2002 kia lắm rồi. Mừng quá!

Thiều San Ly