forget_me_not
20-02-2009, 03:13 PM
Hạt giống tâm hồn » Gia đình (http://nghethuatsong.biz/modules.php?name=News&op=viewcat&catid=1)
Những giọt mưa buồn...
conmatdo
http://nghethuatsong.biz/modules/News/pic/small_1230997478.nv.jpg(nghethuatsong.biz) - Ngày hôm ấy cũng mưa ,cũng lạnh như thế này .Những giọt mưa buồn tựa như những giọt nước mắt tiễn đưa ,tiễn đưa mẹ hay tiễn đưa chuỗi ấu thơ hạnh phúc ?Từng giọt rơi xuống thật buồn ,như muốn cuốn đi bao đau khổ ,bất hạnh của cuộc sống. Mưa rầu rĩ ,oán thán hay chính ông Trời đêm bao khổ đau dồn nén mà trút xuống .Mưa trên những mảnh đời khắc khổ... Rào…rào…Những cơn mưa đầu đông cứ dai dẳng không dứt . Đêm khuya lạnh lẽo. Từng cơn gió ùa về lạnh cắt thịt da. Đừơng đêm vắng lặng, chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích, thê lương .Tôi nằm co ro dưới mái hiên một ngôi nhà xa lạ .Toàn thân run rẩy vì lạnh .Tôi đói , đói cồn cào ruột gan. Tôi thèm một gia đình hạnh phúc như những đứa trẻ trong ngôi nhà kia, bởi tôi là một đứa mồ côi. Cái lạnh và đói khiến mắt tôi díp lại .Cảnh vật mờ dần và rồi tôi chìm vào khoảng không đen kịt.
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi khẽ cảm nhận được hơi ấm của chiếu chăn .Một bàn tay ấm áp ,nhẹ nhàng đặt lên vai khiến tôi tỉnh giấc :
-Dậy nào con !Hôm nay là ngày đầu tiên con đến trường đấy !
Giọng nói ngọt ngào của mẹ khiến tôi tỉnh hẳn .Mẹ ôm tôi vào lòng ,nựng nịu ,vuốt ve. Hơi ấm của mẹ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc ,chả bù với cái giá lạnh ở bên ngoài .Mẹ giúp tôi đánh răng ,rửa mặt ,mặc cho tôi bộ váy áo xinh nhất được mẹ là phẳng phiu. Đôi chân tôi nhảy múa trong đôi giày màu trắng , đính cườm lấp lánh .Mẹ hôn tôi dịu dàng rồi bế tôi đặt lên ghế. Mẹ mang một tô cháo thật to, bón cho tôi từng thìa nhỏ .Thi thoảng, bàn tay mẹ vuốt lên má tôi .Khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc.
Lúc mẹ đang mải rửa chén trong bếp, tôi mang hai chiếc nơ nhỏ thật xinh đến bên mẹ, phụng phịu:
-Mẹ ơi…!Mẹ buộc tóc cho con đi…!
Mẹ cười, vẫn một nụ cười mà tôi tưởng chừng nó ngọt ngào như kẹo. Bàn tay mẹ cầm lược khẽ lướt trên những lọn tóc mềm , thắt bím nhỏ xinh. Mẹ bế tôi nhìn vào gương :
-Chà…trông con xinh chưa kìa!
Tôi vòng tay qua cổ mẹ nũng nịu .Hương thơm khiến tôi ấm cả lòng .Mẹ chuẩn bị ba lo cho tôi .Nào bình nước ,khăn mặt ,quần áo ,một đôi tất nhỏ và cả tã lót nữa .Tôi nhìn cứ tưởng đang chuẩn bị cho một người sắp đi xa. Tôi đâm ra lo sợ .Nước mắt lăn dài trên gò má nhỏ:
Mẹ ôm tôi.
-Sao con khóc nào?
-Hu..hu…con không đi học đâu…con…ở nhà với mẹ cơ.
-Nín đi nào!
-Mẹ..bỏ…con…mẹ…bỏ…con….hu..hu..Mẹ không thương…con…nữa..!
-Đâu nào! Con đi học rồi chiều lại về với mẹ cơ mà.Mẹ hứa đấy !Chiều mẹ sẽ đón con!
-Mẹ nhớ nhé!
-….
-Mẹ đừng quên đấy!
-Ừ…Thôi đi nào!
Mẹ đặt tôi lên yên chiếc xe đạp cũ. Chiếc áo mưa ,mẹ dành cả cho tôi .Còn mình ,mẹ chỉ đội mỗi chiếc nón lá. Tôi ôm lấy mẹ lòng lo sợ vẩn vơ. Chiếc xe máy phóng đến trong làn mưa dày đặc .Rầm .Tôi văng ra khỏi xe .Bàng hoàng ,ngây dại ,không thốt nên lời. Chuỗi kí ức mơ hồ. Thoáng trong làm mưa trắng xoá cùng cái lạnh ghê người là sắc đỏ thẫm, đọng lại như những giọt bóng tối. Máu. Vệt máu loang lổ ,ngoằn ngoèo ,vẽ nên những hình thù kì dị. Chúng choáng đầy ký ức . Những kí ức đáng sợ ,ám ảnh mà cả cuộc đời tôi không dám đối diện. Trong khoảng đen kí ức .Tôi nghe thấy sự im lặng của mẹ ,nghe thấy hơi thở lạnh lùng, sắc nhọn của thần chết, nghe thấy tiếng la hét của bao người ,tôi nghe thấy tiếng mưa.Và…tôi nghe thấy tôi ,nghe thấy tiếng khóc kinh hoàng và tiếng đập của con tim đang hoảng sợ muốn trốn chạy .Trốn chạy sự thật.
-Mẹ ơi…mẹ…ơi…mẹ...ơi……!
Tôi giật mình tỉnh giấc trong hoảng loạn. Mơ, một giấc mơ thoáng qua trong đêm mưa lạnh lẽo .Trong mơ ,tôi đã gặp lại mẹ,trở về với kí ức tuổi thơ và đối diện với giây phút ghê sợ đó. Hơi ấm của mẹ không còn . Nó tan biến, thoáng đến rồi vụt đi, bỏ lại tôi phía sau cùng bao nỗi đau lạnh giá ,mênh mông….
Ngày hôm ấy cũng mưa ,cũng lạnh như thế này .Những giọt mưa buồn tự như những giọt nước mắt tiễn đưa ,tiễn đưa mẹ hay tiễn đưa chuỗi ấu thơ hạnh phúc ?Từng giọt rơi xuống thật buồn ,như muốn cuốn đi bao đau khổ ,bất hạnh của cuộc sống. Mưa rầu rĩ ,oán thán hay chính ông Trời đêm bao khổ đau dồn nén mà trút xuống .Mưa trên những mảnh đời khắc khổ...
Ngày mưa đó là ngày đầu tiên tôi đến trường ,ngày đầu tiên tôi xa mẹ ,ngày đầu tiên mà tâm hồn bé nhỏ rộn lên những ước mơ .Nhưng ai ngờ ,trong thoáng chốc, cánh cổng trường khép chặt ,mẹ ra đi , ấu thơ hạnh phúc cũng biến mất , ước mơ trở nên xa vời, nhạt nhoà trước đôi mắt tuổi thơ…
-Con mọi này…mới sáng ra mà làm gì trước cửa nhà tao thế hả?
Người đàn ông quát lên , đôi mắt long sòng sọc. Đôi tay y túm lấy bọc quần áo của tôi vứt ra đường…
-CúT ĐI……!
Tôi vội vàng chạy đến bên bọc đồ ướt sũng. Tấm ảnh của mẹ thấm đẫm nước.Tôi khóc…Màu trên ảnh nhoè dần , nhoè dần, loang lổ, mờ nhạt. Hình như, mẹ cũng khóc…
http://nghethuatsong.biz (http://nghethuatsong.biz)
Những giọt mưa buồn...
conmatdo
http://nghethuatsong.biz/modules/News/pic/small_1230997478.nv.jpg(nghethuatsong.biz) - Ngày hôm ấy cũng mưa ,cũng lạnh như thế này .Những giọt mưa buồn tựa như những giọt nước mắt tiễn đưa ,tiễn đưa mẹ hay tiễn đưa chuỗi ấu thơ hạnh phúc ?Từng giọt rơi xuống thật buồn ,như muốn cuốn đi bao đau khổ ,bất hạnh của cuộc sống. Mưa rầu rĩ ,oán thán hay chính ông Trời đêm bao khổ đau dồn nén mà trút xuống .Mưa trên những mảnh đời khắc khổ... Rào…rào…Những cơn mưa đầu đông cứ dai dẳng không dứt . Đêm khuya lạnh lẽo. Từng cơn gió ùa về lạnh cắt thịt da. Đừơng đêm vắng lặng, chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích, thê lương .Tôi nằm co ro dưới mái hiên một ngôi nhà xa lạ .Toàn thân run rẩy vì lạnh .Tôi đói , đói cồn cào ruột gan. Tôi thèm một gia đình hạnh phúc như những đứa trẻ trong ngôi nhà kia, bởi tôi là một đứa mồ côi. Cái lạnh và đói khiến mắt tôi díp lại .Cảnh vật mờ dần và rồi tôi chìm vào khoảng không đen kịt.
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi khẽ cảm nhận được hơi ấm của chiếu chăn .Một bàn tay ấm áp ,nhẹ nhàng đặt lên vai khiến tôi tỉnh giấc :
-Dậy nào con !Hôm nay là ngày đầu tiên con đến trường đấy !
Giọng nói ngọt ngào của mẹ khiến tôi tỉnh hẳn .Mẹ ôm tôi vào lòng ,nựng nịu ,vuốt ve. Hơi ấm của mẹ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc ,chả bù với cái giá lạnh ở bên ngoài .Mẹ giúp tôi đánh răng ,rửa mặt ,mặc cho tôi bộ váy áo xinh nhất được mẹ là phẳng phiu. Đôi chân tôi nhảy múa trong đôi giày màu trắng , đính cườm lấp lánh .Mẹ hôn tôi dịu dàng rồi bế tôi đặt lên ghế. Mẹ mang một tô cháo thật to, bón cho tôi từng thìa nhỏ .Thi thoảng, bàn tay mẹ vuốt lên má tôi .Khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc.
Lúc mẹ đang mải rửa chén trong bếp, tôi mang hai chiếc nơ nhỏ thật xinh đến bên mẹ, phụng phịu:
-Mẹ ơi…!Mẹ buộc tóc cho con đi…!
Mẹ cười, vẫn một nụ cười mà tôi tưởng chừng nó ngọt ngào như kẹo. Bàn tay mẹ cầm lược khẽ lướt trên những lọn tóc mềm , thắt bím nhỏ xinh. Mẹ bế tôi nhìn vào gương :
-Chà…trông con xinh chưa kìa!
Tôi vòng tay qua cổ mẹ nũng nịu .Hương thơm khiến tôi ấm cả lòng .Mẹ chuẩn bị ba lo cho tôi .Nào bình nước ,khăn mặt ,quần áo ,một đôi tất nhỏ và cả tã lót nữa .Tôi nhìn cứ tưởng đang chuẩn bị cho một người sắp đi xa. Tôi đâm ra lo sợ .Nước mắt lăn dài trên gò má nhỏ:
Mẹ ôm tôi.
-Sao con khóc nào?
-Hu..hu…con không đi học đâu…con…ở nhà với mẹ cơ.
-Nín đi nào!
-Mẹ..bỏ…con…mẹ…bỏ…con….hu..hu..Mẹ không thương…con…nữa..!
-Đâu nào! Con đi học rồi chiều lại về với mẹ cơ mà.Mẹ hứa đấy !Chiều mẹ sẽ đón con!
-Mẹ nhớ nhé!
-….
-Mẹ đừng quên đấy!
-Ừ…Thôi đi nào!
Mẹ đặt tôi lên yên chiếc xe đạp cũ. Chiếc áo mưa ,mẹ dành cả cho tôi .Còn mình ,mẹ chỉ đội mỗi chiếc nón lá. Tôi ôm lấy mẹ lòng lo sợ vẩn vơ. Chiếc xe máy phóng đến trong làn mưa dày đặc .Rầm .Tôi văng ra khỏi xe .Bàng hoàng ,ngây dại ,không thốt nên lời. Chuỗi kí ức mơ hồ. Thoáng trong làm mưa trắng xoá cùng cái lạnh ghê người là sắc đỏ thẫm, đọng lại như những giọt bóng tối. Máu. Vệt máu loang lổ ,ngoằn ngoèo ,vẽ nên những hình thù kì dị. Chúng choáng đầy ký ức . Những kí ức đáng sợ ,ám ảnh mà cả cuộc đời tôi không dám đối diện. Trong khoảng đen kí ức .Tôi nghe thấy sự im lặng của mẹ ,nghe thấy hơi thở lạnh lùng, sắc nhọn của thần chết, nghe thấy tiếng la hét của bao người ,tôi nghe thấy tiếng mưa.Và…tôi nghe thấy tôi ,nghe thấy tiếng khóc kinh hoàng và tiếng đập của con tim đang hoảng sợ muốn trốn chạy .Trốn chạy sự thật.
-Mẹ ơi…mẹ…ơi…mẹ...ơi……!
Tôi giật mình tỉnh giấc trong hoảng loạn. Mơ, một giấc mơ thoáng qua trong đêm mưa lạnh lẽo .Trong mơ ,tôi đã gặp lại mẹ,trở về với kí ức tuổi thơ và đối diện với giây phút ghê sợ đó. Hơi ấm của mẹ không còn . Nó tan biến, thoáng đến rồi vụt đi, bỏ lại tôi phía sau cùng bao nỗi đau lạnh giá ,mênh mông….
Ngày hôm ấy cũng mưa ,cũng lạnh như thế này .Những giọt mưa buồn tự như những giọt nước mắt tiễn đưa ,tiễn đưa mẹ hay tiễn đưa chuỗi ấu thơ hạnh phúc ?Từng giọt rơi xuống thật buồn ,như muốn cuốn đi bao đau khổ ,bất hạnh của cuộc sống. Mưa rầu rĩ ,oán thán hay chính ông Trời đêm bao khổ đau dồn nén mà trút xuống .Mưa trên những mảnh đời khắc khổ...
Ngày mưa đó là ngày đầu tiên tôi đến trường ,ngày đầu tiên tôi xa mẹ ,ngày đầu tiên mà tâm hồn bé nhỏ rộn lên những ước mơ .Nhưng ai ngờ ,trong thoáng chốc, cánh cổng trường khép chặt ,mẹ ra đi , ấu thơ hạnh phúc cũng biến mất , ước mơ trở nên xa vời, nhạt nhoà trước đôi mắt tuổi thơ…
-Con mọi này…mới sáng ra mà làm gì trước cửa nhà tao thế hả?
Người đàn ông quát lên , đôi mắt long sòng sọc. Đôi tay y túm lấy bọc quần áo của tôi vứt ra đường…
-CúT ĐI……!
Tôi vội vàng chạy đến bên bọc đồ ướt sũng. Tấm ảnh của mẹ thấm đẫm nước.Tôi khóc…Màu trên ảnh nhoè dần , nhoè dần, loang lổ, mờ nhạt. Hình như, mẹ cũng khóc…
http://nghethuatsong.biz (http://nghethuatsong.biz)