PDA

View Full Version : ĐỨC TIN VÀ NIỀM HY VỌNG CÔNG GIÁO



thienthannho
16-11-2007, 10:38 PM
ĐỨC TIN VÀ NIỀM HY VỌNG CÔNG GIÁO

Trên khuôn mặt đôi vợ chồng trẻ Laura và Sandro Lucibello rạng rỡ niềm vui. Một niềm vui chan hòa ánh sáng của niềm hy vọng sự sống. Niềm vui cụ thể hóa nơi bé gái đầu lòng 2 tuổi tên Sara. Sara là kết tụ của tình yêu Ba Má và nhất là của Đức Tin Ba Má đặt trọn nơi THIÊN CHÚA là Cha Nhân Lành. Câu chuyện diễn tiến như sau.

Gia đình Laura và Sandro Lucibello sống trên đảo Procida-Ischia, nằm ở miền Nam nước Ý. Đôi vợ chồng trẻ lấy nhau vào Năm Thánh 2000. Đúng ra họ không trẻ lắm vì khi lấy nhau Sandro ở tuổi 35 và Laura ở tuổi 30. Chàng là nhân viên ngân hàng trong khi nàng là chuyên viên tâm lý cho một trung tâm phục hồi. Hai người yêu nhau, đính hôn rồi lấy nhau chớp nhoáng với lý do giản dị: “Người này là phân nửa của người kia, được duyên trời xe định từ lâu!” Đúng là cuộc hôn nhân của trái tim, của tư tưởng, và của những giấc mộng san sẻ cho nhau. Đôi vợ chồng trẻ yêu nhau đậm đà thắm thiết.

Cuộc sống lứa đôi bình lặng trôi qua cho đến một năm sau thì hạnh phúc gia tăng khi đôi vợ chồng trẻ được một nhóm bạn mời tham gia sinh hoạt của Cộng Đoàn mang tên Gia Đình Nagiarét.

Ông Sandro kể lại:

- Chúng tôi nhận lời mời tham gia sinh hoạt của các cặp vợ chồng bạn, chỉ với lý do duy nhất là tò-mò. Chúng tôi muốn xem họ sinh hoạt ra sao. Thế rồi từ cái tò-mò thuần túy ban đầu, chúng tôi thực sự bị cuốn hút vào những sinh hoạt của Cộng Đoàn, đặc biệt trên bình diện thiêng liêng. Chúng tôi đào sâu linh đạo cuộc sống gia đình. Đây là điều hoàn toàn mới mẻ đối với chúng tôi.

Bà Laura âu yếm tiếp lời chồng:

- Cộng Đoàn các gia đình này giúp chúng tôi khám phá ra chiều kích thiêng liêng của gia đình. Chúng tôi hiểu rõ hơn thế nào là hôn nhân và nghĩa vụ đôi vợ chồng phải chu toàn.

Hồi tưởng quá khứ ông Sandro nói:

- Chúng tôi thật sự hạnh phúc bên nhau, Laura và tôi. Thế nhưng, mỗi ngày trôi qua, chúng tôi cảm thấy như thiếu thốn một cái gì đó. Như có một chỗ trống, một khoảng không ở giữa hai chúng tôi!

Bà Laura giải thích:

- Đó là ước nguyện thành lập một gia đình đầy đủ, nghĩa là ước nguyện trông thấy một đứa con chào đời trong gia đình chúng tôi.

Từ đó đôi vợ chồng trẻ Laura và Sandro Lucibello đi vào cuộc sống thăng trầm, bóng tối chen lẫn ánh sáng, hy vọng nối tiếp thất vọng, niềm vui pha trộn nước mắt. Ba năm trở thành thời gian đằng-đẵng lê-thê đối với cặp vợ chồng ao ước chờ đợi một đứa con. Mọi cuộc khám nghiệm đều đưa đến kết luận: Cả hai vợ chồng đều không thể có con! Không một bác sĩ nào gieo vào lòng hai vợ chồng một tia sáng hy vọng có con! Bà Laura kể:

- Chúng tôi thử đủ mọi cách, kể cả việc thụ thai nhân tạo. Nhưng cả hai lần thụ thai đều thất bại và để lại nơi tôi một kinh nghiệm đau thương đong đầy nước mắt.

Cho đến năm 2004 là năm then chốt đối với đôi vợ chồng Laura và Sandro. Cả hai quyết định nhận con nuôi. Thủ tục xin con nuôi quốc tế thật phức tạp và rườm rà. Hai vợ chồng đệ đơn vào tháng Giêng và đến tháng Sáu thì đơn xin được chấp thuận. Thế nhưng cùng năm 2004, một biến cố khác diễn ra. Cộng Đoàn ”Gia Đình Nagiarét” bầu chọn cặp vợ chồng son sẻ Laura và Sandro Lucibello làm ”Ba và Má” của nhóm. Việc chọn lựa bất ngờ làm ấm lòng đôi vợ chồng son. Bà Laura thổ lộ:

- Vai trò làm Cha và làm Mẹ một gia đình đông đúc khiến chúng tôi cảm thấy thật hạnh phúc!

Rồi một tin vui đợi chờ từ bao lâu nay bỗng xuất hiện. Bà Laura cảm thấy một mầm sống nẩy sinh trong dạ. Các bác sĩ kinh ngạc chia vui với đôi vợ chồng son. Và bé Sara chào đời vào ngày 23-2-2005. Chưa hết. Tháng 10 năm 2006, bà Laura lại mang thai lần nữa. Lần này cũng là một bé gái và cả hai vợ chồng đồng ý đặt tên con là Francesca.

Trước hai hồng ân sự sống, đôi vợ chồng Laura và Sandro Lucibello cảm động nói:

- Chúng tôi hoàn toàn phó thác trong bàn tay Quan Phòng của THIÊN CHÚA Từ Nhân. Chúng tôi luôn luôn tuân phục thánh ý THIÊN CHÚA và hằng thi hành những công tác thiện hảo đúng theo ơn trên soi sáng.

... ”Xin tỏ lòng nhân hậu cùng tôi tớ Chúa đây để con được sống và tuân giữ lời Ngài. Xin mở mắt cho con nhìn thấy luật pháp Ngài kỳ diệu biết bao. Ở trên đời, con là thân lữ khách, mệnh lệnh Ngài xin đừng nỡ giấu con. Hồn con những khát khao mòn mỏi, hằng chờ mong quyết định của Ngài .. Xin đừng để con phải nhuốc nha tủi hổ, vì thánh ý Ngài, con vẫn tuân theo. Vâng, thánh ý Ngài làm con vui sướng thỏa thuê, chỉ bảo con như những người cố vấn” (Thánh Vịnh 119 17-20,22,24).

Trích nguồn : Vietvatican.net