Ðăng Nhập

View Full Version : GIÚP NGƯỜI



forget_me_not
12-03-2009, 04:25 PM
GIÚP NGƯỜI



Chuyện xảy ra tại một làng quê xứ Tô Cách Lan (Scotland) . Nơi đó có một người rất nghèo tên là Fleming . Một hôm, đang làm việc ngoài đồng, bỗng ông nghe một tiếng kêu cứu phát ra từ một bải sình lầy gần đó. Ông vội vã quăng bỏ tất cả dụng cụ, chạy về hướng bải lầy. Ðến nơi ông thấy một cậu bé đã bị lún nửa thân hình trong đống bùn đen . Cậu bé kinh hoàng tột độ, vừa la hét vừa cố gắng cựa quậy để mong thoát ra cơn hiểm nghèo . Nhưng cậu càng cựa quậy thì càng bị lún sâu hơn. May thay, ông Fleming đến vừa kịp lúc để cứu cậu bé ra khỏi cái chết khủng khiếp đó.

Ngày hôm sau, một cổ xe thật sang trọng dừng trước căn nhà ông Fleming. Một ông qúi phái từ trên xe bước xuống và tự giới thiệu là cha của cậu bé được ông Fleming cứu ngày hôm qua.

Ông ấy nói vơí ông Fleming:

- Ông đã cứu mạng con tôi, tôi đến đây để đền ơn ông !

Ông Fleming xua tay từ chối:

- Tôi không thể nhận sự đền ơn đó của ông. Gặp người bị nạn thì bổn phận của tôi là phải cứu họ.

Vừa lúc đó, con trai của ông Fleming bước vào nhà. Ông nhà giàu hỏi:

- Có phải con trai ông không ?

Ông Fleming kiêu hãnh trả lời :

- Vâng, chính nó !

- Vì ông cứ nhất định không chịu nhận số tiền đền ơn của tôi, bây giờ tôi muốn bàn với ông một việc như sau. Tôi xin ông chấp nhận cho tôi lo chuyện học của cháu. Tôi sẽ đưa cháu vào học cùng trường với con tôi. Nếu cháu thông minh, siêng năng thì cháu sẽ trở thành người hữu dụng để cho chúng ta hãnh diện vì cháu.

Ông nhà giàu thực hiện đúng lời hứa. Con ông Fleming được vào học ở trường nổi tiếng nhất và đã tốt nghiệp trường Ykhoa Bệnh viện St-Mary tại Luân Ðôn rồi sau đó được cả thế giới biết đến dưới cái tên Sir Alexender Fleming, người khám phá ra thuốc trụ sinh Penicillin.

Những năm về sau, cậu bé con ông nhà giàu suýt chết trong bải sình năm nào lại bị nhiễm bệnh sưng phổi. Và lần nầy thì làm sao ông được cứu ? – Chính « Penicillin » đã cứu sống ông.

Vậy các bạn và các em có biết ông nhà giàu đó tên gì không ? – Ðó là Lord Randolph Churchill !

Và cậu bé con của ông là ai ? – Chính là Sir Winston Churchill !

Nên mở lòng với tha nhân, bạn bè ! Cho dù những ngưòi được mình giúp sẽ không đền đáp được, thậm chí còn lấy oán báo ơn, nhưng mình cũng sẽ được đền bù bằng Ơn Phước của Thượng Ðế ban cho



"Cái gì tôi đã tiêu xài, bây giờ không còn nữa,
Cái gì tôi đã mua sắm, bây giờ tôi phải để lại cho người khác,
Chỉ cái gì tôi đã cho, thuộc về của tôi."

Lê Thy phỏng dịch: The Scottish Farmer

http://tvvn.org (http://tvvn.org)

forget_me_not
29-12-2010, 11:08 AM
KHÔNG MONG ĐỀN ĐÁP

http://gxdaminh.net/tulieubaiviet/hinhanh/tulieu/minh-hoa/giuselaodong.jpg

Trên đường đi hành hương đến La Mecque, thủ đô của Hồi Giáo, một tín đồ đã cải trang thành một người hành khất.

Anh gặp một người thợ hớt tóc đang săn sóc cho một người giàu có. Nhưng lạ lùng thay, khi anh vừa mở miệng ra xin người thợ cắt tóc, cạo râu cho mình, thì người thợ này liền bỏ người giàu ngồi đó và tức khắc đến phục vụ cho anh. Và đáng phục hơn nữa là ngươòi thợ này đã không đòi hỏi bất cứ một thù lao nào, trái lại ông còn cho anh ít tiền để hộ thân.

Cảm động vì lòng tốt của người thợ hớt tóc, người tín đồ quyết định sẽ tặng cho ông tất cả số tiền anh đã xin được trong ngày.

Và ngày hôm đó, người tín đồ cải trang thành người ăn xin đã nhận được một túi vàng do một người khách hành hương giàu có trao tặng. Như đã hứa với lòng mình, người tín đồ quay trở lại tìm người thợ hớt tóc và trao tất cả gói vàng cho ông ta.

Nhưng, ngoài sự tưởng tượng của người tín đồ, người thợ hớt tóc vừa thấy cử chỉ của người hành khất đã nghiêm sắc mặt nói: "Xin lỗi, ông cho mình là người đạo đức ư? Ông không cảm thấy xấu hổ để trả công cho một nghĩa cử yêu thương sao?".

Thì ra, người thợ hớt tóc đã không cạo râu cho một người hành khất để được trả công. Ông chỉ làm cử chỉ đó với tất cả yêu thương dành cho một người khốn khổ và ông nghĩ rằng mình làm như thế để được đền đáp.

Ngạn ngữ tiếng Latinh thường nói: tôi cho bạn, để bạn cho lại... Hoặc như người Việt Nam chúng ta thường nói: có qua có lại mới toại lòng ta.

Người ta dùng câu ngạn ngữ này để diễn tả những đòi hỏi công bằng giữa con người với nhau. Tôi cho bạn để bạn cho lại. Tôi làm cho bạn để hy vọng bạn sẽ đền đáp lại... Trên bình diện xã hội và nhân bản, ý thức được sự qua lại này đã là một điều đáng kể trong các mối tương quan giữa người với người.

Tuy nhiên, chúng ta không thể áp dụng một thứ công bình như thế vào mối tương quan giữa chúng ta với Thiên Chúa.

Thiên Chúa không thi ân giáng phúc để chúng ta biết ơn, hay đền đáp lại. Thiên Chúa cũng không căn cứ trên tài năng của từng người để ban phát ân huệ của Ngài. Thiên Chúa không dùng cán cân công lý thông thường của loài người. Công lý của Ngài là công lý của tình thương. Người thợ của giờ thứ nhất không lãnh hơn người thợ thứ hai vào giờ cuối cùng...

Nếu Thiên Chúa không thi ân giáng phúc tùy theo công nghiệp và tài năng của con người, thì con người cũng không thể nại đến công lao của mình để đòi hỏi một sự trả công tương xứng... Sau một công lao vất vả, có lẽ chúng ta chỉ có thể thốt lên: Lạy Chúa, chúng con chỉ là những người đầy tớ vô dụng.Lắm khi chúng ta vẫn còn đeo đuổi sự công bằng cộng trừ nhân chia của chúng ta đối với Chúa. Tôi sẽ đọc bao nhiêu kinh để xin được ân này, ơn nọ. Tôi sẽ làm bao nhiêu hy sinh để cầu cho được một ơn đặc biệt... Lý luận như thế trong các việc lành phúc đức, chúng ta dễ dàng rơi vào một thứ biệt phái mới nhằm đề cao công nghiệp riêng của chúng ta mà quên rằng: tất cả những gì chúng ta có, tất cả những gì chúng đã và sẽ lãnh nhận được đều xuất từ Tình Yêu vô vị lợi của Chúa.

http://gxdaminh.net/giao-duc-gia-dinh/2679-khong-mong-een-eap.html

Hiền Lâm
29-12-2010, 12:19 PM
Tình yêu là mầu nhiệm
Thêm một… được “vô cùng”
Trao tặng là thuỷ chung,
Cho đi là nhận lãnh.