Ðăng Nhập

View Full Version : Phim Titanic là của Việt Nam !



BMK
25-03-2009, 09:52 AM
Chuyện kể rằng, ban đầu, đoàn làm phim Titanic định quay ở VN.

Đêm. Đại dương đen ngòm. Bầu trời đầy sao. Trên chòi cao, người hoa tiêu của tàu Titanic chăm chú nhìn về phía trước. Bỗng anh hốt hoảng:

- Có một núi băng phía trước tàu khoảng 10 km.

Tin đó lập tức được gửi tới phòng hoa tiêu trưởng. Ông này bận dự lễ cắt băng khánh thành câu lạc bộ bida trên tàu. Nhận được tin, ông lắc đầu:

- Phải mang ra phường xác nhận xem núi băng đó thuộc về ai thì tôi mới có hướng giải quyết.

Một bức điện cấp tốc được gửi về phường xin xác nhận ngay, nhưng cô văn thư giữ con dấu lại nghỉ vì nhà có đám giỗ, còn chủ tịch phường thì hiện đang đi nghỉ mát theo lời mời của Ban quản lý dự án giải phóng mặt bằng.

- Núi băng còn cách tàu 5 km - Hoa tiêu lại báo xuống.

Tin được chuyển ngay xuống thuyền phó. Ông ta vội vã triệu tập một cuộc hội thảo với chủ đề Băng trôi - Thực trạng và giải pháp. Giấy mời hội thảo đề 3AM, nhưng 4AM vẫn chưa đủ số đại biểu vì chưa rõ là có tiền ăn sáng hay không, đồng thời nhân viên cũng báo cáo lại là một số đại biểu đang mải chơi tú Strip nên không thèm nhận giấy mời. Cuối cùng thì buổi hội thảo cũng vẫn được tổ chức lúc 4.30AM sau khi Chủ tọa tuyên bố có tiệc đứng sau buổi họp. Các tham luận đều không đưa ra hướng cụ thể gì, chỉ nhấn mạnh là cần phối hợp giải quyết nhịp nhàng và đây là trách nhiệm của tất cả các ban ngành. Cuối buổi, Chủ tọa kết luận dõng dạc:

- Cuộc họp hôm nay chúng ta đã được nghe nhiều ý kiến phát biểu có giá trị cao về cả lý thuyết lẫn thực tế. Các ý kiến đã chỉ ra được tầm nguy hiểm của hiện tượng băng trôi và đưa ra một số giải pháp giải quyết. Các giải pháp tuy còn nhiều tính chất "trừu tượng" và đôi chỗ mâu thuẫn với nhau, nhưng thật khó để có thể kết luận ý kiến nào đúng, ý kiến nào sai. Đây chính là tiền đề để chúng tôi sẽ tiếp tục tổ chức một buổi Hội thảo nữa vào ngày này năm sau. Xin cám ơn quý vị và mời quý vị dùng tiệc. (Clap clap)

- Băng còn cách tàu 100m - hoa tiêu hét lên.

Tin này đến tai thuyền trưởng. Ông vội vã ra lệnh:

- Lái tàu, lùi lại.

- Dạ báo cáo anh, em chưa học lái tàu đi lùi ạ.

- Thế sao bảo có bằng lái tàu thủy???

- Dạ, thú thiệt là bằng này em... "mua" ạ.

- Hả???... RẦM!!!

Sườn tàu va vào núi băng. Nước ào ào chảy vào các phòng.

Trên giường ngủ, diễn viên nam do DiCaprio thủ vai thức dậy trước tiên. Anh lay những người xung quanh:

- Dậy mau lên, nước ngập.

Mọi người ngái ngủ ngó xuống rồi càu nhàu:

- Mưa thì nước ngập, có chi đâu.

- Nhưng mà ngập đến đầu gối rồi!

- Bực quá, khu phố tôi ở mỗi khi mưa dù là mưa nhỏ mà đều ngập đến bụng cơ, thế này nhằm nhò gì - Rồi họ ngủ tiếp.

Hốt hoảng, DiCaprio rút điện thoại di động gọi cho diễn viên nữ Kate Winslet để báo tin. Trong máy vang lên một giọng ngọt ngào: "Thuê báo quí khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy, xin vui lòng liên lạc lại sau. The number you've called...".

Kêu trời vì thất vọng, DiCapio chạy ào lên phòng người yêu, kéo cô chạy lên bong.
Đôi tình nhân dìu nhau lên những bậc thang chật hẹp. Lúc này trong tàu đã nhốn nháo vô cùng.

Dòng người đang xô đẩy bỗng chựng lại.

- Kẹt xe.

DiCaprio cáu:

- Trong tàu thuỷ làm sau kẹt xe được?

Bà con giải thích:

- Được. Xe mấy ông thuỷ thủ nhập lậu giấu kỹ, bây giờ nước ngập ai cũng lôi ra nên kẹt cứng rồi.

Đôi uyên ương lao tới chỗ để xuồng cấp cứu. Còn rất nhiều chỗ trống. Hai người định nhảy xuống xuồng thì một nhân viên chặn lại:

- Yêu cầu anh chị mua vé.

- Chúng tôi mua vé tàu rồi mà? - Winslet kêu to.

- Vé tàu khác, vé xuồng khác - Anh nhân viên giải thích - Y như ở công viên, vé vào cửa đâu kèm vé trò chơi!

DiCaprio đành thò tay vào túi, rút ra tờ 100 USD. Người bán vé cầm lấy, điện thoại vào đất liền hỏi tỉ giá chính thức. Cô trực tổng đài cho biết là 8 giờ sáng mới có giá mới, còn nếu tính theo giá hôm qua thì DiCaprio bị thiệt 2 chục ngàn. Đang giằng co thì có một bà béo chạy lại đon đả:

- Anh giai để em đổi theo giá ngoài, vừa nhanh vừa cao hơn.

Tính ra theo cái "giá ngoài" đó thì DiCaprio chỉ bị thiệt có 18 ngàn mà thôi.

Đúng lúc nguy cấp thì điện tắt phụt. Thiên hạ la rầm trời đất. Thuyền trưởng chạy tới quay điện thoại hỏi lý do. Suốt tiếng đồng hồ máy bên kia cứ bận liên tục, cuối cùng thuyền trưởng phải cử thuyền phó xuống tận nơi thì được thông báo:

- Một con chuột chạy lụt mắc kẹt ở đường dây và đã bị nướng chín vàng khiến đường dây chập mạch. Phải tìm ngay một con mèo.

Lúc này mối nguy hiểm đã cận kề. Tàu Titanic kêu răng rắc như răng bà lão và gãy làm đôi. Tất cả tranh nhau xuống xuồng và tranh nhau phao cấp cứu. Lượng phao ít hơn lượng người nên đôi tình nhân chỉ được có một chiếc. Họ cứ nhường nhau, nước mắt đầm đìa rất cảm động. Âm nhạc nổi lên tha thiết. Hơn một ngàn rưởi hành khách sắp chết đuối vì thiếu phao. Tàu sắp chìm sâu xuống đại dương. Bỗng nhiên thuyền trưởng vụt nhớ lại kỳ thi tốt nghiệp THPT của mình. Ông cởi chiếc phao trên thân, đưa vào máy Photocopy nhanh chóng in ra hàng ngàn chiếc. Thế là hành khách ai cũng có đủ, thậm chí một người được dăm bảy loại phao. Một điều lạ là trên các loại phao này lại ghi chi chít những công thức toán học, các bài văn mẫu. Nhưng lúc nước sôi lửa bỏng thế này, có phao là tốt rồi nên cũng không ai để ý mà đều ôm phao nhảy ào xuống biển.

Titanic chìm xuống. Tất cả mọi người đều nổi lên. Pháo bông bắn rực trời. Trên nền trời đêm hiện lên dòng chữ: Tỷ lệ "nổi" đạt 100%. Caprio và Winslet ôm nhau hôn thắm thiết!

Bộ phim kết thúc. :6:

Trầm Hương
25-03-2009, 01:25 PM
Hay quá à ! Titanic phiên bản VN còn hay hơn Titanic original , vì có tính thực tế cao .

MAI BA LONG
25-03-2009, 02:58 PM
Cám ơn BKT. :1: Càng đọc càng có cảm giác mình là 1 người có mặt trên Titanic....:18::18:

Thành_love
27-03-2009, 09:30 AM
hay qua hay qua :)) ông thuyền trưởng thi tốt nghiệp thpt giống mình quá có khi sau này mình đi làm thuyền trưởng cũng lên :))

TuanHH
28-03-2009, 12:10 AM
Hay quá!

Câu chuyện này làm mình nhớ tới một việc có thật 99% (Địa điểm thật đã được sửa đổi), xin tường trình cho các bạn xem chơi.

Có lần mình được cử đi học sử dụng một ứng dụng web ở Vũng Tàu, khóa học dự định 3 ngày, bắt đầu lúc 9:00 mỗi ngày.
Ngày đầu tiên, do không quen đường, mình đến trễ tới "những" 10 phút. Tới nơi, phòng học vắng hoe, cứ tường là đi lầm chỗ. Đang tần ngần chưa biết hỏi ai thì băt đầu có người lục đục đến lai rai. Hú hồn. Đến 9:30 phòng học đã "đông" người, tức là khoảng 8-9 người. Giảng viên đến và chuẫn bị đèn chiếu. Các học viên ngồi vào bàn đã được chuẫn bị sẵn máy tính để vừa học vừa thực hành trên máy luôn. Khá chuyên nghiệp. Mọi người ngồi bắt đầu làm quen, tự giới thiệu, tán gẫu với nhau một lúc khá lâu, vẫn chưa thấy bắt đầu. Thì ra đèn chiếu có vấn đề, giảng viên đã báo lại cho bộ phận kỹ thuật đến xử lý. 10 giờ hơn, "bộ phận kỹ thuật" lững thững đi đến, sau khi "xử lý" bằng cách rờ rờ nắn nắn các dây cáp nối, đèn đã được "đưa vào vận hành ổn định". Sau khi giới thiệu tổng quan về mục đích và tính năng của ứng dụng, Ban tổ chức thông báo giải lao để... đi ăn cơm trưa vì buổi trưa được đặt ỏ một nhà hàng khá xa.
Chúng tôi mất khoang 1 tiếng ngồi trên xe buýt để đến nơi ăn cơm. Tôi không đếm nhưng tôi chắc chắn là phải có trên 10 món ăn, lần lược được dọn ra trên cái bàn quay. Ăn cơm xong, mọi người lại tiếp tục làm quen, tán gẫu nhưng lần này còn có chén trà làm đậm đà thêm câu chuyện. Đến 2 giờ chúng tôi phải tranh thủ lên xe về để kịp tiếp tục chương trình buổi chiều, dự định bắt đầu từ 2 giờ. Cũng may là giảng viên cũng cùng đi ăn với học viên, nên giờ giấc cũng linh động.
Buổi chiều chúng tôi được hướng dẫn cách đăng nhập vào hệ thống, tiếng Anh gọi là "log in" hoặc "sign in". Giảng viên đang hăng say nêu lên tầm quan trọng của việc đăng nhập thì bỗng nghe tiếng "te tò te tò te" phát ra từ một trong những máy tính học viên. Hóa ra anh bạn đang tranh thủ chơi game online. Anh bạn này bị nghiêm khắc phê bình ngay.
Tiếp theo chúng tôi được thực tập phần đăng nhập. Giáo viên tận tâm đến hướng dẫn từng bạn một, từng bạn một. Sau một buỗi làm việc căng thẳng, chúng tôi đều thành thạo phần đăng nhập, đăng một phát vào ngay. Giáo viên tỏ ra rất hài lòng và cho chúng tôi được nghỉ sớm.
Ngày thứ 2 của khoá học, chúng tôi bắt đầu khá đúng giờ, chỉ trễ 15 phút. Vì chúng tô đã khá thành thạo phần đăng nhập hệ thống nên giào viên quyên định đi nhanh. Ông giới thiệu các thực đơn và màn hình. (Thiệt ra ứng dụng này đơn giàn hơn forum Thánh ca của mình rất nhìều lần). Đến trưa, Ban tổ chức tuyên bố rằng vì các học viên chúng tôi quá thông minh, nhanh nhạy với cái mới, nên chương trình đã kết thúc trước thời hạn dự định và chúng tôi có thể tự do sử dụng thời gian còn lại của mình tùy thích. Chúng tôi sẽ luôn nhận được sự hõ trơ từ xa qua diện thoại số xxxx, bằng e-mail 24-7@yyy.zzz hay đơn giản hơn: vào xem phần hướng dẫn trên trang web www.. (http://www..).... . Ban Tổ chức còn nồng nhiệt chúc mừng chúng tôi cũng như phát chứng chỉ công nhận đã được đào tạo sử dụng ứng dụng và chúc chúng tôi áp dụng vào thực tiễn một cách hiệu quả.
Mọi người vỗ tay và bắt đầu rủ nhau lên kế hoạch đi tham quan...