Ðăng Nhập

View Full Version : Gọi giấc mơ về



Ben
26-03-2009, 08:53 AM
Mỗi một ngày qua, ta cảm nhận được từng nhịp thở của thời gian. Nó vẫn tiếp tục trôi cùng với những ước mơ, hoài bão trong cuộc đời của mỗi người... Vừa mới hôm nào còn là những cô cậu bé với sự hồn nhiên vô tư, giờ đã trở thành một người trưởng thành. Tuổi thơ của mỗi người với bao nhiêu ước mơ trong đời, từ cánh diều cao vút mà mẹ chắp cánh ngày xưa, đến những giấc mơ thần thoại trong giấc ngủ khi đêm về... Tuổi thơ của tôi - gã khùng, gắn liền với quang gánh trĩu nặng đôi vai của Mẹ. Năm tháng trôi qua, cùng với đôi quang gánh, Mẹ đã chắp cánh cho gã từ những ước mơ đầu đời cho đến những giấc mơ bay cao như bây giờ. Nhờ quang gánh nhọc nhằn của Mẹ ngày xưa mà gã mới có được như ngày hôm nay. Thương lắm quang gánh Mẹ ngày xưa... Ngày ấy, tuy chỉ là một đứa trẻ ăn chưa no, lo chưa tới, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn mình, gã luôn khát vọng ước mơ thay đổi cuộc đời nghèo...

Mười sáu tuổi. Cậu bé khờ khạo ngày nào đã biết lăn xả kiếm tiền để theo đuổi ước mơ vào đại học. Đó là cách duy nhất mà cậu tin rằng nó sẽ giúp cậu thực hiện được ước mơ của mình, và trong cuộc vật lộn mưu sinh ấy, gã đã gặp tình yêu đầu đời nhiều cay đắng chỉ vì "anh nghèo quá"! Đêm đêm, sau một ngày mệt nhoài với học hành, công việc mưu sinh. Đối diện với chính mình, gã ước mơ về một dòng suối mát trong lành, tinh khiết, sẽ băng qua tâm hồn già cỗi trước tuổi của mình, để chính những mạch nguồn mát lành ấy làm cho trái tim khô cằn trở lại những giọt hồng tươi, để có thể tiếp tục yêu, tiếp tục chờ đợi và hy vọng một tình yêu đẹp đến trong đời! Để rồi sẽ được cùng ai ngắm hoàng hôn chiều tím ngắt trên bờ cát dài trắng xóa của miền ký ức... Gã quyết tâm băng mình qua những đỗ vỡ, vượt lên những nỗi đau để làm tất cả cho ngôi nhà mơ ước của mình... Phải tìm cho mình một lối đi!

Trên con đường tìm cho mình một lối đi, gã bỗng nhận thấy cuộc sống không còn là màu hồng như mình vẫn hay nghĩ ở tuổi thơ. Cuộc sống dường như một bức tranh, có những khoảng trắng đan xen những gam màu tối, có những khổ đau, mất mát... Có những lúc gã tưởng chừng khó thể vượt qua những rào cản để có thể bước đi tiếp trên con đường của mình. Nhứng rào cản có thể là do chính cuộc sống đặt ra, hoặc cũng là những rào cản gã tự đặt ra để có thể thích nghi với cuộc sống mà không bị những làn sóng của nó cuôn đi theo dòng nước xoáy. Nhiều khi gã phải tự đấu tranh với chính bản thân mình, để có thể trả lời câu hỏi: TÔI là ai? TÔI đang làm gì? TÔI sẽ đi tới đâu? Tại sao TÔI lại thiếu ý chí và nghị lực trước khó khăn? Tại sao TÔI lại sợ thất bại trong đời đến thế? Gã đứng dậy và tiếp tục đi để nhận ra rằng: Đứng bao giờ sợ thất bại, không thể thành công nếu không có những bài học của sự thất bại. Thất bại ở một thời điểm nào đó chỉ là tạm thời và cần thiết ở mỗi con người. Rồi với sự nỗ lực, ý chí vươn lên, mình sẽ gặt hái được những thành công mà thôi. Thế là gã bắt đầu biết đối xử tốt với bản thân, biết yêu thương quý trọng những gì cuộc sống ban tặng, và biết kiên trì, nố lực những việc mình làm...

Ngày qua ngày, càng lớn, gã sống càng thực tế hơn. Thực tế đâu có nghĩa là không còn những giấc mơ. Gã vẫn có quyền mơ về một cuộc sống có ý nghĩa, về một tương lai đẹp đẽ, về một tình yêu nồng nàn say đắm... Chỉ có điều là với tuổi đời càng nhiều theo thời gian, thì giấc mơ của gã được xây đắp trên nền tảng vững chắc của kiến thức về xã hội, kinh nghiệm cuộc sống và sự trải nghiệm của chính mình. Lúc nào trong gã vẫn đong đầy những ước mơ, vì đối với gã khi cuộc sống không còn những ước mơ thì nó sẽ trở nên buồn tẻ, ảm đạm lắm, và chỉ là một chuỗi những ác mộng nối tiếp nhau mà thôi...Sống là phải dám ước mơ. Có dám mơ thì cuộc sống mới có ý nghĩa, và khi có kế hoạch để thực hiện giấc mơ, từng bước một, thì cuộc đời mới có định hướng. Những giấc mơ, dù chưa thành tựu, vẫn gìn giữ cho cuộc đời phong phú và nâng bước chân gã đi trên mọi nẻo đường...

Đêm từng đêm, gã vẫn tiếp tục kiên trì theo đuổi, và...gọi ước mơ về...

Giấc mơ của BẠN là gì?

BẠN có bao giờ nuôi dưỡng những giấc mơ về cuộc đời, về tương lai?

BẠN làm gì để thực hiện giấc mơ của mình?

Gửi từ Blog TranCuong

Ben
26-03-2009, 09:02 AM
Mưu cầu hạnh phúc cho bản thân và những người mình yêu thương, dù ở bất cứ thời đại nào, luôn là ước mơ của mọi người.

Hạnh phúc đó là gì? Với riêng tôi, thì trước tiên phải có một công việc làm với thu nhập ổn định, và nếu phù hợp với chuyên môn thì càng tốt, đủ để có thể lo lắng cho cả 3 gia đình: gia đình riêng, và gia đình phụ mẫu hai bên. Điều hạnh phúc nữa mà ai cũng khao khát là may mắn có thể tìm được một người bạn đời với những nhân sinh quan tương đồng nhau; chia bùi, sẻ đắng cùng nhau lúc may mắn lẫn lúc một trong hai gặp trắc trở, khó khăn trong sự nghiệp; cùng nhau vun đắp cho mái ấm gia đình thêm sung túc, ấm áp, con cái ngoan ngoãn, học hành tấn tới… Tất nhiên, con đường giữa ước mơ và hiện thực là một khoảng cách khá dài. Nếu chỉ biết ước mơ và ngồi chờ sung rụng hay một phép mầu nào đó, thì có khi chưa chắc cả đời đã hớp được một quả sung rơi ngay vào miệng của mình. Bởi thế, không có một cách nào khác ngoài việc nỗ lực của bản thân, vạch ra con đường đi đến ước mơ cho chính mình.

Có những lúc thành công và may mắn đến với mình rất dễ dàng, nhưng cũng có rất nhiều lúc, dù cho sự hoạch định tương đối hoàn hảo cộng thêm nỗ lực rất lớn từ bản thân, nhưng kết quả vẫn chỉ là thất bại, hoặc giẫm chân tại chỗ. Mệt mỏi, chán chường là điều không ai có thể tránh khỏi trong những lúc như thế này. Đôi lúc bi quan quá, có thể dẫn ta đến buông xuôi, bỏ cuộc… Với những khoảnh khắc như thế này, sự động viên, an ủi, vỗ về kịp thời của gia đình, của người bạn đời, của người yêu, hay của bạn bè thân thật sự sẽ là một cứu cánh giúp mình trấn tĩnh để nhìn nhận lại mọi vấn đề: tại sao mình đã thất bại? Liệu mơ ước và con đường mình vạch ra có quá tầm với của bản thân hay không? Mình đã sai lầm gì trong quá trình thực hiện kế hoạch đạt đến mục tiêu đã vạch ra? Cần những điều chỉnh gì cho hợp lý để tiếp tục phấn đấu?

... Một trong những nguyên nhân thất bại lớn nhất, đó là ước mơ của mình quá xa với thực tế và gần như không có tính khả thi từ năng lực vốn có giới hạn của mình. Một bạn trẻ 18 tuổi, có giọng hát karaoke với điểm tính của máy thường là từ 90/100 trở lên. Bạn bè khen ngợi, và cậu cũng luôn khao khát một mai mình sẽ trở thành nổi tiếng như ngôi sao Bi-Rain… Thế là cậu bỏ học hành chữ nghĩa, tìm đến các nhạc sĩ nổi tiếng để tầm sư học đạo, tốn biết bao là công sức của bản thân và tiền của từ cha mẹ vốn thương và chiều con. Mỗi lần có cuộc thi tiếng hát nào lớn trong cả nước, cậu đều đăng ký ghi danh, và không lần nào qua được sâu hơn vòng bán kết. Cậu ấy xui xẻo? Thật sự không phải xui xẻo, nhưng có một điều cậu không nhận ra giới hạn về âm vực trong chất giọng của mình cộng thêm thể hình không phù hợp để có thể thực hiện đẹp các vũ đạo minh hoạ… Khi cậu nhận ra được những điều này, thì những người bạn học phổ thông ngày xưa cũng đã lấy xong bằng cử nhân, và đã có công ăn việc làm. Cậu cảm thấy nuối tiếc, vì 5 năm năm trước, mình cũng là học sinh khá giỏi 3 môn khối A, nếu đừng vì cái mộng ca hát không đúng sở trường, thì bây giờ đâu phải rơi vào cái cảnh "xôi hỏng-bỏng không" như giờ này... Ước mơ là quyền của mỗi con người, nhưng đừng bao giờ ước mơ quá viễn vông, tự đặt cho mình những mục tiêu quá tầm với từ khả năng thực tế của bản thân - bởi thất bại sẽ là điều chắc chắn!

Bởi thế, việc phân tích "SWOT" - điểm mạnh, điểm yếu của bản thân, cùng những cơ hội và thách thức cho bản thân mình khi hoạch định con đường để đạt đến ước mơ là hết sức cần thiết! Chẳng thà, sau khi phân tích SWOT xong, ta sẽ từ bỏ ước mơ không mang tính khả thi đó, để nghĩ về những mục tiêu gần gũi và phù hợp với bản thân, còn hơn là đeo đuổi theo một thời gian dài như "dã tràng xe cát Biển Đông"! Nếu thất bại vì lý do khách quan sẽ là một phạm trù khác, nhưng nếu thất bại từ nhân tố chủ quan ngay từ lúc ước mơ, thì liệu đời mỗi người sẽ được phép bao nhiêu lần mơ ước sai lầm như thế trong khi bình quân mỗi chúng ta chỉ có 60 năm cuộc đời?

Trần Thị Lý.