PDA

View Full Version : CÔ GÁI KÉO MẶT TRỜI LÊN ĐƯỢC



littlewave
28-11-2007, 09:45 AM
CÔ GÁI KÉO MẶT TRỜI LÊN ĐƯỢC


GIỮA TRỜI PHÙ HOA

Từ em Biển Nhớ về nguồn
Nghe tâm tư cũng điệu buồn điệu vui
Cõi riêng thơ một góc đời
Sầu thu úa rụng giữa trời phù hoa.
(Hoa Văn, Tạ Ơn Đời)

Ở đời xem ra có nhiều cái xui lắm. Què chân, cụt tay là xui. Làm ăn xập xệ nghèo mạt rệp là xui. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ là xui. Nhưng cứ gặp xui mà mất hạnh phúc thì chắc chắn ít người có thể nếm được vị ngọt của nụ cười trong cuộc sống lắm!

THỜI ĐIỂM MỘT NGƯỜI LUÔN BIẾT CƯỜI

Tờ The Times-Picayune ở New Orleans trong một dịp đầu tháng 11 có kể một câu truyện thật về một người luôn biết cười, cho dù bất cứ gì xẩy đến.

Bé Pauline Sullivan mồ côi cả cha lẫn mẹ ngay từ khi còn nhỏ ở Waco, Texas, nên phải ở với dì Lois và bà ngoại Laura. Ở vùng quê, cô bé thích dậy thật sớm trước hừng đông, trèo lên tháp nhà xay quạt gió để "giúp Chúa kéo mặt trời lên được khỏi lớp đồi xa xa." Pauline mê xem cảnh mặt trời mọc, yêu thiên nhiên, vì thế mà khuôn mặt luôn dễ thương với đôi mắt sáng long lanh và cặp môi sẵn sàng tươi nở.

Dù bà ngoại và dì theo đạo Tin Lành Baptist, cô bé Pauline về sau lớn lên đã xin nhập đạo Công Giáo và đi tu làm Sơ lấy tên là Genevieve Sullivan trong Dòng Nữ Tử Bác Ái. Năm nay Sơ đã 83 tuổi mà vẫn khỏe mạnh đầy hoạt lực và tươi cười luôn luôn. Truyện trèo lên tháp nhà xay quạt gió đã qua đi lâu rồi, nhưng Sơ vẫn còn giữ thói quen dậy sớm từ lúc 4g30 mỗi sáng, đứng ở cửa sổ ngắm nhìn sao mai, và nhất là đợi lúc rạng đông để hút hồn chiêm ngưỡng giây phút thần tiên kéo mặt trời lên được. Và suốt một ngày, Sơ luôn tỏ ra hào hứng với mọi chuyện xẩy ra, làm cho mọi người chung quanh cũng cảm thấy như vậy.

Từ sáu tháng nay vào nhà hưu dưỡng Malta Square ở đường Canal, New Orleans, Sơ Genevieve đã làm cho cả nhà vui lây với đầy hoạt lực và niềm vui nội tâm. Lối ra vào cũng như trước cửa phòng Sơ là những trang trí nhí nhảnh, với những mảnh tin vui từ báo chí, từ chuyện chàng Mark McGuire thần tượng dã cầu cho đến hình con heo tên là Porky mới chạy khỏi nơi chứa súc vật tại St Tammany ở Louisiana.

Sơ chỉ còn giữ được một tấm hình duy nhất của người cha hồi còn trẻ, nhưng Sơ không nhận rõ ai là cha của mình, vì ông chụp cạnh người anh sinh đôi. Và Sơ không hề có một tấm hình nào của mẹ. Em trai Sơ chết đuối từ lâu; còn người anh trai thì đã mất tích đâu không bao giờ gặp lại. Cuối cùng Sơ chỉ còn hai người thân là dì và bà ngoại lại khác đạo và khác nhau về tuổi tác. Sơ kể lại:

"Trong nhà lúc đó chỉ có ba người đàn bà thuộc ba thế hệ khác nhau; đàn ông thì biến mất cả rồi."

Bắt đầu đi đại học, Pauline mới có dịp tiếp xúc và theo đạo Công Giáo. Năm 23 tuổi sau khi dì và bà ngoại qua đời, Pauline mới thấy được thong dong để đi tu. Ngày lên đường từ nhà ga xe lửa, không một ai đưa tiễn. Và ngày khấn thành Sơ Genevieve cũng không một ai trong gia đình còn sống mà tham dự.

Cuộc đời Sơ như vậy dưới mắt mọi người là xui. Vậy mà Sơ lại là một người luôn biết cười tươi nhất. Sơ tốt nghiệp ngành y tá. Về sau dạy và phục vụ tại các nhà thương ở Texas, Indiana, Missouri và Louisiana, kể cả nhà thương cùi tại Carville.

Được hỏi tại sao mà mọi người, cả những người cùi ở Carville, ai ai cũng rất mến Sơ, thì Sơ vui vẻ trả lời:

"Phục vụ tại nhà thương cùi ở Carville, tôi học biết được rằng nếu bạn muốn người ta đến gần bạn thì cách tốt nhất là họ phải nhận ra rằng bạn thương mến họ. Tôi nhớ một đứa bé bị cùi tên là Buddy được đưa từ Porto Rico tới. Nó đã bị bệnh cùi làm mù cả hai mắt. Tôi thường hát cho Buddy nghe, và mỗi lần như vậy, mặt nó trở nên rạng rỡ."

Có lần đứng nói chuyện với bác sĩ và y tá, nghe họ kể về những người đàn bà đẹp mà họ đã từng biết, Sơ cũng góp chuyện:

"Tôi cũng được khen là đẹp gái đấy, bởi một người con trai duy nhất trong đời."

Nghe vậy, ông bác sĩ đang viết toa thuốc cũng ngẩng đầu lên ngay và các y tá thì nhào tới hào hứng hỏi cho ra ai là người con trai duy nhất đã khen Sơ đẹp gái. Lúc này Sơ mới tiết lộ bí mật:

"Người bảo tôi đẹp gái là một người con trai đã bị mù cả hai mắt, tên là Buddy. Vì chúng tôi thường hát cho nhau nghe."

TIN VUI GỬI NGƯỜI BỊ NÉM TRÚNG ĐẦU

Chấp nhận được bất cứ gì xảy ra và tìm cách biến thành niềm vui, đó là bí quyết của hạnh phúc. Nhịp dòng đời lúc lên lúc xuống, lúc đỏ lúc đen, thì cũng giống như một bài hát với những dấu bổng trầm, như màu sắc xung khắc kết thành cầu vồng. Chất keo mầu gắn liền tất cả, hòa hợp tất cả là chất dòng tình miên viễn.

Tự nhiên có người tung ám khí hạ giá mình. Tự nhiên bị lên cơn sốt ho lụ khụ. Tự nhiên cái bị cảnh sát đuổi tặng thẻ phạt, điệu này tiêu tùng hai trăm đồng tiền Mỹ như chơi. Nhiều thứ như vậy dễ làm mình rầu rĩ lắm. Có kiểm soát được đâu. Có đài khí tượng nào báo trước mấy khi. Vậy chả lẽ cứ để bị ốm đòn "nghĩa địa hoàng hôn" mãi à?!

Truyện kể về một tu sĩ đang ngồi dưới gốc cây dừa thì bị một con khỉ trên cây tinh nghịch hái trái dừa ném xuống trúng đầu rướm cả máu và sưng u một cục. Ngẩng nhìn lên, vị tu sĩ thấy con khỉ vẫn nhe răng cười, mà giơ tay giứ nó thì nó còn múa may nhảy tưng tưng nữa. Thế có dễ tức mình không?! Vị tu sĩ nghĩ bụng, mình có tức cũng chỉ thiệt thôi, bèn nhặt trái dừa lên, đục lấy nước dừa uống ngọt và mát quá chừng, rồi lấy cùi dừa ăn, giữ cái gáo dừa làm chén ăn cơm và múc nước uống. Cảm ơn mày, khỉ nhé!

Cũng chính vì nắm bắt được bí quyết cuộc sống mà biết bao người tàn tật như Forrest Gump, hay mồ côi và gặp đủ mọi xui xẻo như Pauline Sullivan, mà vẫn hạnh phúc. Ngay cả người mù như Buddy cũng vẫn trông thấy được vẻ đẹp rực rỡ của tình thương. Ngược lại nhiều tay triệu phú với những ngôi nhà cao sang, hay nhiều người mạnh khỏe lành lặn, lại tối ngày nhăn nhó rên rỉ!

Cái bí quyết hạnh phúc này đã được chính Chúa Giêsu long trọng công bố trên Đồi Bát Phúc. Tám điều tưởng rằng xui xẻo thì lại là chìa khóa hạnh phúc. Hạnh phúc với bất cứ gì, ngay cả trong cảnh nghèo túng, gặp trắc trở hay bị bách hại.

Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.

Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an...

Mấy ông triết gia hiện sinh như Jean Paul Sartre hay Albert Camus thì cứ ngồi mà nghĩ quẩn và phát ngôn rằng đời là phi lý và buồn nôn, mặc. Hay có người lại than lên rằng đời là bể khổ: sinh ra là khổ, bệnh cũng khổ, già cũng khổ, mặc. Người tin đạo thì cứ vui luôn, vì biết Chúa Tình Thương đang đồng hành với mình: dù đi trong lũng tối, tôi không lo mắc nạn vì Chúa ở cùng tôi (Thánh vịnh 23).

Chính Đức Giêsu đã làm người, đã trải qua mọi cảnh huống con người như mọi người, để cho cuộc sống hiện hữu một ý nghĩa. Và vì thế cuộc sống này trở nên đẹp đẽ đáng sống biết chừng nào. Thánh nhân chính là những người biết cười luôn, hạnh phúc với bất cứ gì xẩy ra trong cuộc sống, vì đã nắm bắt được Tin Vui của Chúa.

PHÚT BẮT LẠI ĐƯỢC NHỊP

Nhiều lúc mình cũng bị ăn đòn kiểu bị khỉ nó ném trái dừa trúng đầu làm quay cuồng mất thăng bằng mà lảo đảo té xuống. Thì cái lệnh người đời ác ôn lắm: phải giầu mới hạnh phúc; phải thành công mới hạnh phúc; phải được ca tụng vì chức tước mới hạnh phúc; ngay cả phải lành lặn mắt mũi chân tay mới hạnh phúc. Nhiều thứ lệnh lắm, tức là phải có nhiều điều kiện "ắt có và đủ" thì mới hạnh phúc được. Và cứ đà mà theo thì mình chẳng bao giờ hạnh phúc nổi đâu; cả đời sẽ chỉ là những con ma đói thèm khát đi ăn xin hạnh phuc bên vệ đường cuộc đời như trong dịp Halloween vậy.

Lúc này đây, mình cũng nhặt trái dừa lên như Sơ Genevieve mà tìm hưởng được hạnh phúc sinh ra trên mặt đất này, "giúp Chúa kéo mặt trời lên được khỏi lớp đồi xa xa," và cảm ơn vì tất cả, như tâm tình của mình trong lời kết cuốn Đường Đi Tới Nguồn:


Như con bướm vàng vụt bay lên từ miền hoang dại

Từ hoàng hôn thập giá thử thách cam go,

Sức Thần Linh Chúa biến đổi

để bình minh Phục Sinh bừng dậy.

Như cầu vồng rực rỡ kết từ những tím, xanh, đỏ, vàng...

là màu sắc buồn, vui, đắng, ngọt, cuộc đời con đây.

Tất cả hòa hợp làm thành bài hát ca ngợi tình yêu,

làm thánh của lễ dâng trên bàn thờ Chúa.


(Lm. Trần Cao Tường, Đường Đi Tới Nguồn, Lên Đường xuất bản, trang 181)



Lm. Trần Cao Tường (dunglac.net)

(từ tác phẩm Nhịp Múa Sông Thanh, Thời Điểm xuất bản)