PDA

View Full Version : Viết cho em!



paulma2010
19-04-2009, 07:11 AM
Tôi viết cho em vào một buổi tối ngày hè, trời hơi oi nóng. Cái nóng của không khí hè đã về. Em-một con người chưa được chào đời; một con người chưa được thấy cái ánh nắng chói chang và oi bức của những ngày hè trong cuộc đời, chưa được thấy gương mặt người đã cưu mang em, chưa được gặp những con người đã cho em có một cơ hội đến trong cuộc đời nhưng rồi cũng chính họ tự tay bóp chết cuộc sống của chính em. Em- một thiên thần của tạo hóa, một huyền nhiệm về sự sống, một quà tặng của Thiên Chúa. Thế nhưng, em sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy những điều đó, cảm nhận được những điều đó. Họ đã cướp đi mạng sống của em khi em còn đang trứng nước, họ đã chối bỏ em khi em đang thành hình trong lòng người cưu mang em.
Tôi viết cho em nhưng tôi không chắc rằng trên cõi trời cao thẳm kia em đọc được những tâm tình của tôi, nhưng tôi tin rằng có nhiều con người đọc được những dòng này mà cảm thương cho em, mà cầu nguyện cho em. Tôi không hiểu, không hiểu nổi em ơi! Như em, tôi đâu có cảm nhận được gì qua sự việc này. Tôi biết, khi mà người ta đang cố cắt đứt mạng sống của em khi em đang còn phôi thai thì em đã biết, em đã dãy dụa, em đã hét lên:”Xin đừng giết tôi…Mẹ ơi, xin đừng giết con!... Con có làm gì nên tội đâu… Mẹ ơi, xin cho con được nhìn rõ khuôn mặt đầy nhân từ của mẹ…Mẹ ơi, xin đừng giết con….!!! Tôi tưởng tượng ra cảnh tượng đó thì bản thân tôi cũng cảm thấy đau, đau lắm em ơi. Ngồi viết cho em, mà mắt tôi nước mắt nhạt nhòa. Tôi đã khóc, khóc cho em, khóc cho cuộc đời.
Tại sao, tại sao vậy …?

Giá mà tôi không được chứng kiến cảnh tượng đón các em về và rửa tội cho các em thì tôi cũng đâu ngờ được rằng cuộc đời này nó nhiều những cái đau vô cùng vô tận ấy; thì tôi cũng đâu ngờ được rằng sự sống được chính Đấng Tạo Hóa trao ban lại bị chà đạp một cách đau thương như thế. Đồng cảm với em, tôi viết. Khi nhìn em, những nắm thịt chưa cứng cáp, những nắm thịt còn tươi nguyên mùi máu được đùm qua loa trong những túi ni lông dơ dáy tôi đã khóc. Tôi khóc cho số phận của em, một thai nhi, một mầm sống, một nhân vị, một kiệt tác của Tạo Hóa chưa thành hình, chưa được hít thở hới ấm của người mẹ, chưa được một lần nhận sự quan tâm của người cha, chưa được cảm nhận được cái không khí của đất trời đã lại phải quay về với bụi đất. Tội nghiệp cho em, một kiếp người.

Và giờ đây, tôi cũng thật lòng xin lỗi em, sự sống mà em khao khát, sự sống mà em đã phải gào lên, đã phải thét lên trong vô vọng, trong chua chát lại được trao ban cho những con người như tôi. Tôi được sinh ra và lớn lên cách trọn vẹn, được nếm bao nhiêu cảm giác hạnh phúc của cuộc sống, được tất cả những gì em không có; thế nhưng, nhiều lúc tôi đã sống mà không cảm nhận được giá trị lớn lao của sự sống. Nhiều lúc tôi đã sống cực kỳ buông thả, sống mà không biết trân trọng, sống mà không biết cho đi. Thật xấu hổ với em. Chân thành xin lỗi em và xin tự hứa với em là sẽ sống cho cả phần của em nữa. Sống cho sự sống, sống cho tha nhân, sống cho em và cho mọi người. Hãy đồng hành với tôi em nhé!

paulma2010 (http://sinhvienconggiao.net/ThanhVien/ChiTietThanhVien.aspx?UserName=paulma2010)