PDA

View Full Version : Đêm kinh hoàng trong hang Hòn Kẽm



littlewave
20-04-2009, 08:24 AM
Đêm kinh hoàng trong hang Hòn Kẽm



http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/ImageView.aspx?ImageID=266072

Mỗi lần nhớ con, bà Năm Nghê đốt nhang đi trong rừng khấn nguyện


TTCT - Vì cháu khóc quá, sợ lộ Mỹ sẽ giết hết dân, người mẹ đó đành chôn sống đứa con ba tháng tuổi do mình rứt ruột sinh ra vào một đêm tối trời của mùa đông năm 1969. Cháu chết đi là để bảo tồn hàng trăm tính mạng dân thường đang chạy giặc trốn tại hang núi Hòn Kẽm.

Một cái chết khủng khiếp, kinh hoàng, tưởng như trong phim, ấy vậy mà có thật 100% tại vùng thượng nguồn sông Thu Bồn đã gần 40 năm trôi qua. Người mẹ đó tên là Lê Thị Nghê (Năm Nghê) nay đã 73 tuổi. Hiện bà vẫn sống với tâm trí điên tỉnh lẫn lộn trong ngôi nhà tạm tại thôn Linh Kiều, xã Hiệp Hòa, huyện Hiệp Đức, tỉnh Quảng Nam. Đây là một câu chuyện chưa từng được viết ra nhưng nó đã ám ảnh nhiều thế hệ người dân ở địa phương này, kể cả những dũng sĩ diệt Mỹ thời đó, và họ muốn nó phải được kể lại cho hậu thế.

...........................................................................................................

Giết con để cứu dân

Hang trên núi Hòn Kẽm là một địa đạo do thiên tạo rất hiểm trở, chỉ người dân vùng này mới biết. Sau ngày cô Sáu Tiền chết thì tàu gáo quần lượn nhiều hơn, chúng vừa bay vừa bắn đại liên, M79, ném lựu đạn M26 vào từng vách núi của Hòn Kẽm. “Ngồi trong hang mà nghe nổ ầm vang, cứ tưởng địch đổ quân đến gần hang rồi, ai cũng im lặng ôm nhau run sợ” - ông Ngô vừa kể vừa toát mồ hôi như tắm!

Trong hang người đông như thế, trẻ con nhiều nhưng không có cháu nào dưới 3 tuổi nên đám trẻ cũng biết sợ, không dám khóc mặc dù rất đói. Bà Năm Nghê thời đó 32 tuổi, bế theo hai con nhỏ - cháu gái lớn Lê Thị Liên, 4 tuổi và cháu trai Lê Tân, 3 tháng tuổi. Bà vừa sợ Mỹ vừa buồn vì chồng mới chết do bom B52 tại làng.

Nhưng khổ nhất là cháu Tân đói sữa, ngày đêm cứ khóc thét, dỗ hoài không nín. Bà cũng như hàng trăm người trong hang sợ Mỹ nghe tiếng khóc phát hiện nơi trú ẩn của mọi người và giết hết.

Có người động viên Năm Nghê: “Chị nên hi sinh đứa con để bảo toàn tính mạng dân trong lúc này!”. Nghe vậy bà bàng hoàng lắm, rồi ai cũng thay phiên ôm ấp cháu, nhưng nó cứ khóc nhiều hơn.

Súng vẫn nổ, mọi người ngồi trong hang cứ nghĩ lính biệt kích Mỹ đang đến gần hang rồi. Lúc này mọi người ngậm ngùi đành nghe theo mấy anh du kích, lại động viên cô Năm: “Thôi cô hi sinh đứa con đi...!”. Sau hai ngày Sáu Tiền chết do Mỹ giết, đêm đó bà Năm hôn núm ruột đang khóc: “Mẹ không bao giờ bỏ con, nhưng vì để cứu dân làng, con phải ra đi...”. Sau khi cháu tắt thở, bà cởi chiếc áo trong người đùm con lại. Bà bế thi thể của con, bò lên khỏi miệng hang về hướng tây 100m mặc cho mưa rơi, mặc cho đạn pháo bắn rền vang, bà dùng hai tay móc đất ướt lạnh để an táng con mình.

Sau khi khỏa đất xong, bà ngồi thêm một lúc, dưới ánh chớp của đạn pháo bà thấy lớp đất trên thi thể con đang rục rịch, bà thầm nghĩ: “Con tôi đã sống lại!”. Nhưng rồi không hiểu sao bà lại bốc thêm đất bỏ lên phần mộ của con. Rồi bà chạy về hang tối mò đến bé Liên, ôm con vào lòng, cắn răng nức nở. Mọi người vây quanh im lặng chia buồn cùng mẹ con bà. Bây giờ thì Mỹ không thể phát hiện tiếng khóc của cháu Tân nữa.

Sau cái chết của cháu Tân ba ngày, mọi người trong hang không còn nghe tiếng pháo rền nữa. Ông Nguyễn Xuân Mỹ, 60 tuổi, cùng thôn với bà Năm, cũng là du kích trong hang lúc đó, kể lại: “Sáng tinh mơ tôi bò lên miệng hang, không thấy máy bay quần lượn, tiếng đạn pháo cũng không còn bắn, đứng trên hang nhìn về thôn Trà Linh xơ xác vắng lặng. Tôi quyết định đi về làng thì đúng là Mỹ đã rút về cứ điểm Nông Sơn”. Dân từ hang núi trở về làng cũ. Rồi sau đó cũng có những cuộc càn quét tương tự của Mỹ diễn ra nhưng những lần này có bộ đội chính qui về đánh trả, Mỹ không trở lại. Thượng nguồn sông Thu Bồn dần dần được bình yên đến ngày giải phóng.

Nỗi đau không dứt

Bây giờ con trai của bà Năm đã ra đi gần 40 năm và 33 năm đất nước thanh bình. Gần 200 người dân thôn Trà Linh ngày ấy bây giờ nhân lên gấp ba, đời sống tuy nghèo nhưng vẫn còn may mắn hơn bà Năm. Con gái còn lại - chị Lê Thị Liên - có chồng, một con trai bây giờ cũng nghèo lắm. Hiện nay vợ chồng chị lên tận Nông trường Phước Đức, huyện Phước Sơn (Quảng Nam) nhận chăm sóc khoán 4ha cao su. Vì xa quá anh chị cũng ít khi về thăm mẹ.

Bà Năm giờ ở một mình trong căn nhà tạm của con gái. Hiện nay bà đang bị nhiều bệnh và sống dưới mức nghèo khổ. Ngoài sự giúp đỡ của bà con lối xóm cùng chạy trú trong hang thời đó thì bà không được Nhà nước trợ cấp một chút gì. Có mấy lần chị Liên làm đơn xin trợ cấp cho mẹ, nhưng ngành lao động - thương binh và xã hội các cấp đều trả lời “không biết xếp mẹ con bà vào diện chính sách gì”.

Vì ám ảnh triền miên, nhiều năm qua tâm trí bà tỉnh điên lẫn lộn. Chiếc khăn của đứa con ngày xưa, đến nay bà vẫn còn giữ và coi đó là “báu vật” bất ly thân. Đêm cũng như ngày, khi không tỉnh bà bế chiếc khăn đó hát ru. Rồi có những khi bà đốt nhang, một mình vào rừng miệng nói lẩm bẩm đi tìm mộ con. Nhưng mộ con của bà đã mất dấu tích sau khi an táng do mưa quá lớn.

VŨ CÔNG ĐIỀN

Không gì biện minh được cho tội GIẾT CON !!!

Nếu nằm trong hoàn cảnh bà lúc đó với tình thế bắt buộc, tôi sẵn sàng đem 2 con ra giữa lằn tên mũi đạn. Trời thương thì mẹ con sống sót có nhau, còn số trời định đoạt cất về thì mẹ con vẫn bên nhau thôi.
Còn như bị áp lực... tôi sẽ chết cùng con. Hãy giết cả tôi đi, cho con đâu mẹ đấy. Làm sao bàn tay mẹ thay vì nâng niu ôm ấp lại nhẫn tâm bóp chết con mình. Đau...............................................!!!

Giả như bị người ta ác độc tước đoạt rồi giết chết con trước mắt mình, chắc hẳn người mẹ nào cũng điên cuồng vì đau đớn. Huống chi... 2 lần xuống tay tàn độc ngay với núm ruột 9 tháng mang nặng đẻ đau của mình!

Lương tâm người mẹ sẽ suốt đời cắn xé bà... Không điên mới lạ!

Cầu xin Chúa cho bà nhận biết, chạy đến với Chúa và nài xin Chúa thứ tha.

nenhongnho
20-04-2009, 08:52 AM
Đang khi đọc bài này, nenhongnho nhận được ĐT của người quen nói về một người mẹ..
Đứa con thành hình trong bụng khoảng 2 tháng, bà muốn bỏ đứa con này vì cuộc sống đã quá cực khổ..
Chúa ơi! Con phải làm gì?
Lit cầu nguyện nhiều cho Nến để biết nói gì, làm gì khi gặp bà! Điều chắc chắn là sẽ kể cho bà nghe câu chuyện này rồi Lit ơi.

hoangdung
20-04-2009, 09:44 AM
:92::92: em không làm như vậy được !!!

@ cô nenhongnho : cô khuyên người mẹ đó đừng bỏ con, ở Sài Gòn có các mái ấm mà các sơ nhận giúp cho các bà mẹ nghèo khổ, các cô gái lỡ lầm đến lúc sinh con, rồi tự nuôi, nếu không nuôi đc thì đưa vào trại trẻ mồ côi.

nenhongnho
20-04-2009, 09:54 AM
Cám ơn hoangdung, cô sẽ cố gắng làm tất cả những gì để giúp đỡ bà mẹ - để đứa trẻ được quyền sống. Cầu nguyện cùng cô nhe.

littlewave
20-04-2009, 10:36 PM
Đang khi đọc bài này, nenhongnho nhận được ĐT của người quen nói về một người mẹ..
Đứa con thành hình trong bụng khoảng 2 tháng, bà muốn bỏ đứa con này vì cuộc sống đã quá cực khổ..
Chúa ơi! Con phải làm gì?
Lit cầu nguyện nhiều cho Nến để biết nói gì, làm gì khi gặp bà! Điều chắc chắn là sẽ kể cho bà nghe câu chuyện này rồi Lit ơi.

Vâng, hiệp ý cầu nguyện nha Nến. Đường đi đã có, lối thoát đã mở, chỉ cần chân chịu bước tới mà thôi.

Nến ơi, khi đến giờ đến khắc, Thánh Thần sẽ nói trên môi miệng chúng ta...

Ben
21-04-2009, 08:45 PM
Đọc câu chuyện mà lòng đau như xé..............

Maryt
26-04-2009, 12:13 AM
Chúng ta hãy cân nhắc thật kỹ mọi việc trước khi quyết định, đừng để quá muộn rồi lương tâm bị cắn xé. Xin Chúa luôn ở cùng ta luôn mãi.

Cô Nến nhắn nhủ vậy nhé...