Có Ai Về Cát Minh (tiếp theo)
TẠI SAO
Lc 23,49
Và bây giờ đã xong, con ngồi đây tự hỏi:
Tại sao Chúa đã làm người?
Chẳng ai đòi buộc, chẳng ai mời,
Chẳng một ai đã từng nghĩ đến.
Nên tới lúc chương trình thực hiện
Không ai ngờ và chẳng mấy ai tin.
Lạy Ngôi Lời, con có một điều xin:
Hãy nói cho con nghe tại sao Ngài nhập thể?
Một bào thai cuộn tròn bụng mẹ,
Chín tháng mười ngày Galilê.
Rồi một đêm buốt lạnh xứ Giuđê
Đồng vắng Bêlem chào đời oe oe khóc.
Tại sao Ngài đã chịu cắt bì trên thân ngọc?
Và tị nạn ở Châu Phi?
Tại sao Ngài làm người? Xin hãy nói đi!
Hỡi Ngôi Lời âm thầm làng Nadarét
Người thợ mộc đục bào mỏi mệt
Như cha con khi ở Tuy Hòa.
Rồi chiều chiều lặng ngắm bông hoa
Mắt ứa lệ ca mừng ơn sáng tạo.
Này con đang lắng nghe, xin Ngài dạy bảo!
Chúa ơi, vì sao Chúa đã làm người?
Có buồn vui, thương nhớ, có khóc cười,
Có đói, có khát, có thèm, có ước!
Con tự hỏi làm sao ai biết được?
Thật Ngài yêu đến thế hay sao?
Chiều nay nhìn Ngài chết rũ đồi cao,
Con tự hỏi ai buộc Ngài cơ chứ?
Ngài không làm người thì ai giết được Ngài trên thập tự?
Ai đánh đập phỉ nhổ được Ngài?
Ai khoác áo điều, ai đội vòng gai?
Ai có thể biến Ngài thành trò đùa giễu cợt?
Và ai đẩy được Ngài vào chỗ chết?
Thế thì tại sao Ngài lại đến đây?
Con nhìn chiều, hỏi cỏ, hỏi cây...
Có yêu núi, yêu đồi, con cũng không đành hóa đá.
Có yêu hoa, con cũng không làm lá.
Còn Ngài yêu con, Ngài đã làm người
Để có thể khóc, để có thể cười,
Để có thể chết thay con mà chuộc tội,
Và nhờ đó con hiểu thế nào là tội lỗi,
Thế nào là lòng Chúa thương yêu.
Để con hiểu ra vẻ duyên dáng diễm kiều
Khi được làm người, khi được làm con Thiên Chúa.
Lạy Đấng Cứu Thế, là Trời, là Tạo Hóa,
Chiều nay trên thập giá,
Chúa có ân hận đã làm người?
Con hỏi và con tự trả lời
Khi con đã biết
Ngài yêu là yêu cho đến đời đời kiếp kiếp
Lạy Thượng Đế làm người, lạy Chúa Giêsu.
Trăng Thập Tự - 8/2/1993
GÓC NGUYỆN GIỮA ĐƯỜNG PHỐ
GÓC NGUYỆN GIỮA ĐƯỜNG PHỐ
Góc nguyện giữa đường phố
Lăn theo bánh xe đời.
Góc nguyện giữa lòng đó
Ta gặp Ngài khắp nơi.
Những người con Thượng Đế
Bên nhau, bốn phương về.
Chung cuộc đua trần thế
Bờ giác và bến mê.
Những hẹn hò trong mắt
Mọi góc phố đầu đường.
Con cùng Ngài đuổi bắt
Miệt mài cuộc yêu thương.
Nhâm nhi từng hạt sống
Chút thinh lặng giữa lòng
Dệt bằng muôn tiếng động
Đời xuôi ngược hai dòng.
Cuối ngày thương ngày khó
Tay chân đã rã rời
Chúa vẫn còn hẹn đó
Trong thinh lặng gọi mời.
Lại bước đều dạ khách
Lòng vọng về Sion
Đèn đường khuya là mắt
Chúa dõi nhìn thương con.
Trăng Thập Tự - 3/1999
ĐỐI THOẠI CỦA NHỮNG NGƯỜI CHĂN CHIÊN
ĐỐI THOẠI CỦA NHỮNG NGƯỜI CHĂN CHIÊN
Người thanh niên đang đứng kể
Chuyện anh vào thăm một mộ đá
Và nhặt được tấm khăn kia.
Còn người bọc trong khăn thì anh không thấy,
Anh không thấ́y nhưng anh tin.
Khi người thanh niên đang đứng kể,
Có một cụ già mắt chăm chăm.
Sau một hồi, cụ hỏi:
– Này cậu bé, cậu có phải là người chăn chiên?
Người thanh niên trả lời:
– Cũng gần như thế!
Hồi trước cháu đánh cá,
Nhưng mới gần đây,
Có một người bảo cháu chăn chiên.
Công việc của cháu bây giờ là
Đi đây đó
Để rủ rê thêm những con chiên.
Nhưng tại sao cụ lại hỏi như vậy?
– Già đã lớn lên trên đồng cỏ.
Thuở xưa khi bằng tuổi cậu,
Già đã đến một hang đá nọ.
Đến đó hai lần:
Một lần thấy cả tấm khăn và đứa bé.
Lần sau già trở lại,
Đứa bé biến đâu mất và tấm khăn cũng chẳng còn.
– Thưa cụ, cánh đồng cụ nói đó,
Có phải là Bêlem?
– Nhưng cậu đã bảo rằng ngôi mộ ở Giêrusalem!
Sao có thể như thế được?
Hãy nói ta xem!
– Thưa, vì người cụ nói đó
Và người mà cháu kể
Không phải hai anh em,
Nhưng chỉ là một,
Hôm qua cũng như hôm nay
Và cứ như vậy mãi.
– Có phải Ngài đã bị xua đuổi,
Khuất lấp
Và đã trở về?
– Vâng, em bé ấy đã trốn sang Ai Cập
Rồi đã cùng với gia đình
Trở về Nadarét.
– Thảo nào!
Vì từ Nadarét thì có gì khá được!
Lão đã bảo mà!
Phải đến từ Bêlem!
– Thì đấy, cụ xem
Bao nhiêu lời tiên tri đều nghiệm đúng hết!
– Thế mà bây giờ đã chết
Không còn.
Kẻ có giọng nói như sấm sét
Đã bị dẹp yên.
Người đã nói rằng chính Ta chăn chiên
Còn các ngươi là bầy nhỏ
Bây giờ không còn đó.
Không còn
Cái con người cả đời hiến mình cho phúc lợi của tha nhân!
– Thưa cụ, thế nhưng từ một tấm khăn,
Cháu đã nhận ra là Ngài vẫn sống.
– Rồi sao nữa?
– Rồi bên bờ biển động,
Cháu và các bạn đã gặp Ngài.
Đã cùng ăn cùng uống,
Đã chia chung với Ngài một tấm bánh
Như thế này đây.
– Đã chia chung một tấm bánh
Như thế này đây???
Như bọn nghèo chúng tôi vẫn làm trong đồng cỏ?
Ôi chao!
Trăng Thập Tự - Lễ thánh Gioan 90