Trích:
Hơn bao giờ hết, thời nay và hôm nay, con người say mê đi tìm cái vẻ bề ngoài. Và coi bề ngoài là tiêu chuẩn để chọn lựa, đánh giá một con người.
Một nhóm học trò thành đạt về thăm thầy cũ, người có tài pha cà phê tuyệt vời. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu kể lể, than phiền về những sức ép trong công việc cũng như trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy vào bếp lấy cà phê mời học trò cũ của mình.
Thầy đem ra nhiều tách khác nhau để trên bàn: bằng sành, bằng sứ, bằng thủy tinh, bằng pha lê. Từ loại đắt tiền, tinh xảo khó tìm đến loại rẻ tiền dễ mua. Thầy nói: các em tự chọn tách và rót cà phê cho mình đi.
Học trò nào cũng nhanh tay chọn cho mình chiếc đẹp và tinh xảo nhất, rồi bắt đầu bình luận về chiếc tách.
Thầy bắt đầu nói: em nào cũng chọn những chiếc tách quý giá và đắt tiền, chẳng ai thèm màng đến những chiếc tách bằng sành rẻ tiền này.
Thầy thở dài, nói tiếp: các em đến đây để uống cà phê chứ đâu phải để xem cái tách. Cà phê thì một thôi mà. Cho vào loại tách bằng pha lê đẹp nhất hay là loại bằng sành rẻ tiền thì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cà phê ?!?
Các em chọn, nhiều người chọn như thế cũng là điều bình thường, vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại là nguồn cội của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống.
Thầy tiếc là các em tuy học được nhiều thứ, thành công nhiều lãnh vực, nhưng điều quan trọng trong đời thì các em vẫn chưa học được. Đó là các em chỉ đi tìm cái vỏ mà thôi. Tìm vỏ mà bỏ ruột.
Học trò chú ý lắng nghe từng câu rồi trầm ngâm.
Hãy suy ngẫm điều này nhé: cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Và những “chiếc tách” này không hề xác định hay ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi, do cứ mãi để ý vào những “chiếc tách hư danh” mà chúng ta bỏ lỡ việc vui hưởng cuộc sống đáng yêu.
Món quà mà Thượng Đế ban tặng cho con người là cà phê chứ không phải tách. Vậy thì cứ thoải mái nhâm nhi cà phê của mình và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp…
( Sưu tầm )