Mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20/11
BÀI HỌC KHÔNG CÓ TRONG GIÁO ÁN
Năm lên lớp 9, tôi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi toán của Trường. Qua những vòng thi đầu, tôi vượt qua các bạn để ghi tên vào đội tuyển của Huyện. Niềm vui cùng với chút kiêu hãnh, tôi hạ quyết tâm phải cố gắng đạt thành tích cao. Với quyết tâm đó, tôi miệt mài đèn sách cùng Thầy trong 3 tháng. Người thầy ôn luyện cho tôi thật giản dị. Dáng người mảnh khảnh pha chút vẻ lam lũ của miền quê, nhưng thầy rất tận tình trong giảng dạy. Bất chấp trời mưa hay nắng, thầy vẫn hiện diện với lớp trong các buổi ôn luyện. Thầy nhiệt tình dạy - trò miệt mài học. Dù vậy, tình thầy trò trong tôi lúc này chỉ đo đầy bằng những trang vở, bài toán hay con số chứ chẳng có gì khác hơn.
Thế rồi, hình ảnh về thầy dần đậm nét khi ngày thi cận kề. Thầy không chỉ dạy những kiến thức nhưng còn luôn động viên tôi bình tĩnh, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Sáng ngày thi, vừa đến cổng trường, tôi đã thấy thầy đứng đó để động viên khích lệ. Thầy hỏi thăm và chúc tôi làm bài tốt. Như được tiếp thêm sức, tôi bớt đi căng thẳng bước vào phòng thi. Ra khỏi phòng sau giờ làm bài, Thầy vẫn còn đó để chờ đợi tôi:
"Sao em, làm bài tốt chứ?" Thầy hỏi.
"Khả quan lắm thầy ạ!" Tôi trả lời với vẻ tự tin.
Rồi thầy đưa tôi về tận nhà
Thời gian chờ đợi kết quả đã hết, sáng hôm đó tôi tranh thủ đi xem điểm thật sớm. Tôi không báo cho thầy vì muốn mang đến cho thầy một niềm vui bất ngờ chăng? Tôi nghĩ mình sẽ đậu theo đánh giá của cá nhân. Hồi hộp! Run! Tôi bước gần đến bảng niêm yết kết quả. Kết quả hiện ra trước mắt, cả người tôi bần thần và run lên khi thấy hai chữ "Không đạt". Như không tin vào mắt mình, tôi cố gắng đọc lại một lần nữa cho kỹ, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Thất vọng! Hụt hẫng! Tôi không làm chủ được dòng lệ tuôn trào từ đôi mắt. Bỗng phía sau có đôi bàn tay quàng lên vai, giọng nhẹ nhàng, quen thuộc và đầy tình yêu thương: "Thất bại là mẹ thành công em ạ!" Thì ra, thầy cũng đến từ sớm. Thầy lại đứng phía sau để một lần nữa động viên tôi.
Lời an ủi của thầy lúc đó chẳng có nghĩa gì cho tôi. Tôi cứ mang tâm trạng buồn vì đã làm thầy thất vọng. Thế nhưng, lời đó như bài học lại được mang theo cuộc đời tôi. Thời gian là liều thuốc giúp tôi quên đi nỗi buồn thất bại nhưng lời động viên và hình ảnh người thầy lại rõ nét trong tôi. Mỗi lần thất bại, tôi lại nhớ lời thầy hôm nào và cố gắng hơn nữa. Tôi vượt qua thất bại nhờ bài học quý giá hôm nào. Đến hôm nay, nó vẫn còn trong túi hành trang cho đời tôi. Mỗi khi áp dụng bài học trong những biến cố trường đời, tôi lại nhớ đến khuôn mặt thân thương của thầy. Bài học này tôi chưa thấy trong trang giáo án suốt thời gian thầy ôn luyện, cũng như chưa hề nghe trong khi thầy giảng. Nó lại là bài học quý giá nhất cho tôi vào đời. Từ đây, tôi rút ra kinh nghiệm là phải chăng mỗi bài học đều có ý nghĩa trong một khoảnh khắc nào đó. Mỗi bài học dệt nên hành trình cuộc đời. Tôi cũng thêm tin rằng thất bại cũng là một kết quả như bao kết quả khác. Đôi khi kết quả thất bại còn để lại một ý nghĩa sâu lắng hơn, vì nó giúp cho tôi thêm bao kinh nghiệm quý giá, dạy tôi cách đón nhận thành quả từ việc làm không chỉ là những thành công mà còn phải là những trái đắng chất chứa vị ngọt của niềm tin.
Những trang vở, bài toán hôm nào đã bị quên lãng, nhưng bài học làm người vẫn còn rõ nét trong tâm trí và hành trình đời tôi. Từ nay, tôi càng thêm tin rằng bất kỳ điều gì xảy đến cho tôi dù là thành công hay thất bại, đều có một giá trị nhất định trong tôi. Điều quan trọng là tôi biết đón nhận với niềm hy vọng và tin tưởng.
Tôi viết những dòng này nhân dịp ngày 20.11 - ngày nhà giáo Việt Nam như món quà của lòng biết ơn gửi đến thầy. Chúc thầy mạnh khỏe và nhận được nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Học trò của thầy