Nguyên văn bởi
teresaMK
Cậu và mình học chung 3 năm cuối thới cấp II, có lẽ cũng là một trong những người hiếm hoi mình nói chuyện thời ấy, mình không có nhiều bạn trong khoảng này.
Cậu là một học trò hiếu học, năng nổ, có năng khiếu văn và hội họa với đam mê trở thành nhà thiết kế thời trang. Lớp 9 cậu mất danh hiệu học sinh giỏi 4 năm liền chỉ vì hạnh kiểm khá và với một lý do hết sức… cho tới ngày tổng kết ra trường cậu mới đem đóng đủ học phí, nhưng ban giám hiệu vẫn xếp cậu vào hạnh kiểm khá. Mất học danh hiệu sinh giỏi vì điều đó, cậu khóc ấm ức còn mình im lặng ngồi cạnh bạn và nằm chặt tay bạn...
...Cậu muốn học, ban ngày cậu phải đi làm, vậy nên cậu học bài ban đêm, và bằng mọi nỗ lực có thể, bạn vẫn luôn dành danh hiệu học sinh giỏi suốt mấy năm liền...
...Lớp 11 cậu buộc phải thôi học dưới áp lực của má và gia đình. Má nói lên cấp ba cậu đi học suốt, tốn thời gian vô ích lại không có thời gian đi làm kiếm tiền...
...Mỗi lần gặp lại cậu, mình luôn hỏi liệu rằng cậu có tính học lại không? Có tính theo đuổi ước mơ không? – Cậu luôn gật đầu…và lắc đầu
26.11.2011