Thực Tập Sống Đời Kitô (Tiếp)
BÀI BỐN: GIÁ TRỊ CỦA NU CƯỜI KHI GIAO TIẾP
1. LỜI CHÚA: Lời Chúa Giê-su: "Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em mình thôi, thì anh em có làm gì lạ thường đâu? Ngay cả người ngọai cũng chẳng làm như thế sao? Vậy anh em hãy nên hòan thiện, nhu Cha anh em trên trời là Đấng hòan thiện" (Mt 5,47-48).
2. CÂU CHUYỆN:
SAINT- EXUPERY từng là phi công tham gia chống Phát xít trong Thế chiến thứ hai. Chính từ những năm tháng này ông đã viết ra tác phẩm "Nụ cười". Không biết đây là một tự truyện hay một truyện hư cấu, nhưng tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint- Exupery là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông biết nay mai có thể bị xử bắn như nhiều người khác. Ông viết như sau:
"Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi giật giật, cố gắng rút trong túi áo một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua hàng chấn song nhà giam, tôi trông thấy một người cai tù. Tôi gọi: "Xin lỗi, anh có lửa không?". Anh ta nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt tôi. Tôi mỉm cười mà chẳng hiểu tại vì sao lại làm thế. Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười. Lúc này dường như có một đốm lửa bùng cháy nhanh qua kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, nhưng do tôi đã mỉm cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Anh ta bật que diêm, đến gần tôi hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây trước mặt tôi không còn là viên cai ngục phát xít mà chỉ là một con người. Anh ta hỏi tôi: "Anh có con rồi chứ?". Tôi đáp: "Có" và lôi từ trong ví ra tấm nhỏ của gia đình mình. Anh ta cũng vội rút trong túi áo ra hình những đứa con và bắt đầu kể lể về những kỳ vọng của anh đối với chúng. Đôi mắt tôi nhoà lệ. Tôi biết mình sắp chết và sẽ chẳng bao giờ gặp lại được người thân. Anh ta cũng bật khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh ta mở khoá và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi khu vực thị trấn chiếm đóng, thả tôi tự do rồi quay trở về. Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi chỉ nhờ một nụ cười!".
3. SUY NGHĨ:
- Giá của một nụ cười rẻ hơn giá tiền điện, thế nhưng nụ cười lại tỏa sáng nhiều hơn hàng trăm bóng đèn điện. Không ai nghèo đến nỗi không thể mỉm một nụ cười, cũng không ai đủ giàu để sống mà không cần đến nụ cười của người khác. Một nụ cười - vốn liếng tuy nhỏ bé - nhưng lại làm giàu cho kẻ đón nhận nó mà không hề làm kẻ trao tặng nó nghèo đi. Ngược lại, có khi người ta sẽ còn mãi mãi ghi nhớ. Nụ cười tạo được hạnh phúc trong gia đình. Nụ cười là dấu hiệu của trái tim nhân ái. Nụ cười làm cho kẻ nhọc nhằn tìm được sự thoải mái dễ chịu. Nụ cười đem lại sự can đảm cho người nản chí, hoang mang. Nếu có một lúc nào đó trong đời, bạn gặp một ai đó không cho bạn được một nụ cười như bạn đáng được nhận, thì bạn hãy quảng đại mà nở một nụ cười với người đó trước. Bởi vì không ai cần đến nụ cười cho bằng người không biết cười. Các bạn hãy trang bị cho mình luôn có một nụ cười tươi trên môi mỗi khi có dịp tiếp xúc với người khác. Bên dưới mọi thứ vỏ bọc chúng ta dùng để thủ thế, để bảo vệ phẩm giá và địa vị, vẫn còn có một điều thật quí giá gọi là tâm hồn. Nếu tâm hồn hai người nhận ra nhau thì chúng ta chẳng còn gì phải sợ hãi hay căm thù oán ghét nhau nữa. Nụ cười chính là một phép lạ nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà Thiên Chúa đã ban để chúng ta có thể dành trao tặng cho người khác".
- Bạn sẽ làm gì khi muốn bày tỏ sự đồng ý? Dễ lắm. Hãy cười thật tươi. Nụ cười cấn phải vận dụng tới 13 cơ bắp và 112 nếp nhăn trên khuôn mặt. Một nụ cười chân thật nói lên điều này: "Bạn là người thế nào thì tôi chấp nhận bạn như thế, chấp nhận vô điều kiện!". Khi bạn cười với một ai đó, người ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc và sẽ đánh giá tốt đẹp hơn về bản thân họ. Nói cách khác, nụ cười sẽ làm cho người tiếp xúc với ta "nở từng khúc ruột". Còn bạn, bạn sẽ thu phục được nhân tâm của nhiều người, là điều kiện để bạn thành công trong mọi việc. Bạn nhận được nhiều như vậy mà chỉ phải trả giá với đúng một nụ cười. Do đó, đừng tiết kiệm cười bạn nhé! (Viết theo Chicken soup).
- Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: "Ai không có nụ cười thì không nên buôn bán bất cứ thứ gì". Nụ cười có thể được ví như một ly nước mát đối với ngươi sắp chết khát trong sa mạc nóng bỏng, như ngọn lửa hồng trong đêm đông, nó sẽ làm tan đi băng giá lạnh lẽo và sưởi ấm lòng tất cả những ai có dịp tiếp xúc với nó. WILLY LOMAN đã từng nói:"Điều quan trọng nhất để thành công là được nhiều người ưa thích". Khi nào mọi người đều ưa thích bạn, họ sẽ cảm thấy dễ chịu khi được cộng tác làm việc với bạn. Nếu bạn muốn được người khác thích cộng tác thì bạn cần phải tỏ ra thích họ trước. Cách tốt nhất để bày tỏ tình cảm chân thành đối với kẻ khác và gây được thiện cảm với họ là nở một nụ cười thật tươi với họ mỗi lần gặp gỡ tiếp xúc (viết theo Chicken soup).
4. THỰC HÀNH:
Đương nhiên thật khó cười với ai khi bạn thực sự không thích họ. Dù vậy, nếu bạn luôn giữ nét mặt tươi vui thay vì cau có và nếu bạn hơi mỉm cười gật đầu chào họ trước thì hy vọng bạn sẽ sớm có thêm được một người bạn thân sau này.
Ngòai ra, để trở thành người lạc quan vui vẻ, mỗi buổi sáng trong lúc tập thể dục, bạn đừng quên tập cả động tác cười nữa. Khi cười một mình cách sảng khóai trong vài ba phút, thì lập tức bạn sẽ như được tiếp thêm nguồn sinh lực mới trong cơ thể, đồng thời bạn sẽ được có thêm nhiều nghị lực và niềm tin để dễ dàng vượt qua các khó khăn trở ngại gặp phải trong ngày. Đồng thời nhờ nụ cười buổi sáng mà bạn sẽ duy trì được thái độ thân thiện, mở lòng ra đón nhận mọi người trở thành anh em như Lời Chúa Giê-su: "Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em mình thôi, thì anh em có làm gì lạ thường đâu? Ngay cả người ngọai cũng chẳng làm như thế sao? Vậy anh em hãy nên hòan thiện, nhu Cha anh em trên trời là Đấng hòan thiện" (Mt 5,47-48).
5. THẢO LUẬN: 1-Bạn có đồng ý với những suy nghĩ liên quan đến nụ cười trong bài trên không? Tại sao? 2-Bạn sẽ làm gì để mỗi ngày thêm lạc quan yêu đời hơn?
6. LỜI CẦU: Lạy Chúa Giêsu. Xin cho chúng con biết trao cho nhau nụ cười và niềm vui mỗi lần gặp gỡ tiếp xúc. Xin cho chúng con biết tập cười vào mỗi buổi sáng khi vừa thức dây, để cả ngày chúng con luôn sống trong niềm vui với tha nhân khi giao tiếp với mọi người, để cuộc sống của chúng con chứa chan niềm vui của Chúa là dấu chỉ sau này chúng con sẽ được vui luôn trong Chúa trên Nước Trời vĩnh cửu. AMEN.
BÀI NĂM: NGHĨ TỐT NÓI TỐT LÀM TỐT CHO NHAU
1. LỜI CHÚA: Chúa phán: "Anh em đừng xét đoán để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán. Vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy. Và anh em đong bằng đấu nào thì Thiên Chúa cũng sẽ đong cho anh em đấu ấy" (Mt 7,1-2).
2. CÂU CHUYỆN: YÊU NÊN TỐT GHÉT NÊN XẤU
Sách "Cổ Học Tinh Hoa" có ghi lại câu chuyện về thói xét đoán chủ quan như sau:
Vua nước Vệ rất yêu thương một cô gái tên là Di Tử Hà. Theo luật nước Vệ: Ai phạm tội đi trộm xe của vua sẽ bị phạt chặt chân. Một hôm nghe tin báo mẹ bị ốm nặng ngay lúc nửa đêm, Di Tử Hà đã vội lấy xe của nhà vua mà đi. Sau khi biết chuyện vua liền khen rằng: "Di Tử Hà có hiếu thật! Vì hết lòng hiếu thảo với mẹ nên đã dám đi xe của vua là tội có thể bị chặt chân! " Lại một hôm khác, khi theo vua đi chơi ngoài vườn cây ăn trái, Di Tử Hà ăn quả đào thấy ngọt, liền đưa cho vua ăn nửa trái còn lại. Vua nói với các cận thần rằng: "Nàng ấy yêu trẫm thật! Của đang ăn ngon miệng mà sẵn sàng nhường phần cho trẫm".
Về sau khi vua không còn yêu Di Tử Hà nữa, một hôm Di Tử Hà phạm lỗi, vua liền nổi giận kể ra các tội cũ của nàng: "Di Tử Hà có lần đã dám tự tiện lấy xe của trẫm mà đi. Lại lần khác đã dám đưa cho trẫm ăn quả đào thừa. Nàng ta đã nhiều lần phạm tội đối với trẫm". Nói xong vua liền truyền quân lính trị tội Di Tử Hà.
3. SUY NIỆM:
Chúa ban cho lòai người chúng ta có trí khôn biết suy luận điều hay lẽ thiệt, biết phân biệt điều nào đúng sai phải trái, biết nhận xét người tốt kẻ xấu... để ứng xử cho xứng hợp. Như vậy sự xét đoán là một tài năng cao quý Chúa ban cho lòai người, làm cho con người trổi vượt trên mọi lòai vật khác.
Tuy nhiên chúng ta thường hay nghĩ sai, xét đoán ý trái cho kẻ khác nên Chúa Giêsu đã dạy: "Anh em đừng xét đoán để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán. Vì anh em xét đoán thế nào thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy. Và anh em đong bằng đấu nào thì Thiên Chúa cũng sẽ đong cho anh em đấu ấy". Vậy tại sao chúng ta thường xét đoán ý trái cho kẻ khác? Việc xét đoán ý tốt cho tha nhân mang lại những ích lợi gì? Để trở nên môn đệ thực sự của Chúa Giêsu, chúng ta cần làm gì để tránh xét đoán ý trái cho người khác?
1.- TẠI SAO CHÚNG TA THƯỜNG XÉT ĐOÁN Ý TRÁI CHO NGƯỜI KHÁC?
a) Do bản tính của chúng ta không tốt: Các thánh nhân là những người tốt, lòng trí đầy sự thiện hảo, nên thường hay nghĩ tốt về người khác, luôn cắt nghĩa ý lành cho tha nhân. Còn những người tội lỗi thường hay "suy bụng ta ra bụng người", nên hay nghĩ xấu về người khác. Chính thói xấu nhỏ nhen, ưa ganh tị với ai hơn mình làm cho chúng ta dễ xét đoán và đánh giá không đúng về người khác: "Cao chê ngỏng, thấp chê lùn, Béo chê béo trục béo tròn, Gầy chê xương sống xương sườn phơi ra!"
b) Do tình cảm yêu ghét chi phối: "Yêu nên tốt, ghét nên xấu!". Thực vậy, khi đã đeo cặp kính màu hồng rồi thì chúng ta sẽ nhìn thấy mọi người mọi vật chung quanh đều mang màu hồng cả. Ngay cả những sai lỗi, khuyết điểm của "người yêu" cũng trở thành duyên dáng dễ thương như ca dao Việt Nam: "Mũi em mười tám gánh lông, Chồng yêu, chồng bảo: Râu rồng trời cho! - Đêm nằm thì ngáy o o... Chồng yêu, chồng bảo: Ngáy cho vui nhà! - Đi chợ thì hay ăn quà, Chồng yêu, chồng bảo: Về nhà đỡ cơm! - Trên đầu những rác cùng rơm, Chồng yêu, chồng bảo: Hoa thơm rắc đầu!"...
2.- XÉT ĐOÁN Ý TỐT CHO THA NHÂN ĐEM LẠI ÍCH LỢI THẾ NÀO?
Việc xét đoán ý ngay lành cho người khác mang lại nhiều ích lợi như sau:
a) Tâm hồn ta sẽ có sự bình an và gặp được nhiều may lành trong cuộc sống: Người hạnh phúc là người có tâm hồn lạc quan vui vẻ, luôn nhìn vào mặt tích cực của sự việc và nghĩ tốt cho kẻ khác, nên dễ gây được thiện cảm và sự giúp đỡ của nhiều người. Trái lại, kẻ bất hạnh thường có thái độ "vạch lá tìm sâu", ưa tìm những điều tồi tệ trong mọi việc để chỉ trích kết án người khác. Từ đó họ sẽ có nhiều kẻ thù nên lúc nào cũng phải lo đối phó, công việc của họ sẽ khó đạt được thành quả như ý muốn.
b) Những ai sống ích kỷ và ưa xét đoán ý trái, thường chỉ trích và có thái độ thù ghét tha nhân sẽ chết trong bóng tối gian ác của chính mình.
3.- PHẢI LÀM GÌ ĐỂ TRÁNH XÉT ĐOÁN Ý TRÁI CHO NGƯỜI KHÁC?
a) Phải biết mình trước: Mỗi người chúng ta đều có đeo hai cái túi: Túi trước ngực đựng những ưu điểm và túi sau lưng chứa những khuyết điểm của mình, nên thường chỉ nhìn thấy ưu điểm của mình và thấy khuyết điểm của tha nhân, ngược lại không nhận ra khuyết điểm của mình và ưu điểm của kẻ khác như người đời thường nói: "Việc người thì sáng, việc mình thì quáng!". Do đó, thái độ nhìn lại chính mình để tự kiểm thảo luôn là một điều cần thiết mà mỗi tín hữu, nhất là những vị mục tử hướng dẫn các tâm hồn cần thực hiện:
- Biết mình hay hèn yếu lỗi lầm để không lên án anh em.
- Biết mình hay che đậy giả hình để dễ cảm thông và đối xử khoan dung với kẻ khác.
- Biết mình ưa phô trương háo thắng để tránh phê phán khinh thường anh em.
Binh pháp xưa có câu: "Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng!". Thánh Au-gút-ti-nô cũng thường cầu nguyện như sau: "Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết Chúa và xin cho con biết con".
b) Phải tự sửa lỗi trước: Người xưa rất có lý khi xếp việc tu thân đứng đầu các việc phải làm để thu phục thiên hạ như sau: "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ". Phải tự sửa lỗi mình trước khi sửa lỗi cho người khác để tránh tình trạng: "Chân mình những lấm bê bê. Lại cầm bó đuốc mà rê chân người". Chúa Giêsu dạy môn đệ: "Sao anh thấy cái rác trong mắt anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới" (Lc 6,41). Vậy để có đôi mắt trong sáng, chúng ta không nên nhìn vào "cái rác" nơi kẻ khác để xét đoán chỉ trích họ, nhưng hãy nhìn vào tâm hồn của mình, để thấy "cái đà" kiêu căng tự mãn, phô trương giả hình mà tu sửa cho tâm mình nên trong sáng, trước khi đủ sáng suốt và uy tín mà giúp anh em sửa đổi các thói hư tật xấu của họ.
c) Phải khiêm tốn và năng khen ngợi cái hay của người khác: Do thói kiêu căng tự ái cao, chúng ta thường không muốn bạn bè trổi vượt hơn mình Chúng ta thường hà tiện lời khen kẻ khác, nhưng lại hào phóng khi phê bình nói xấu họ. Có thể nói: một trong những tội mà người ta dễ sai phạm nhất là tội xét đoán ý trái, cố tình nghĩ sai và nghĩ quấy cho kẻ khác, nhất là những người mình không ưa.
d) Phải năng suy niệm Lời Chúa và nhờ ơn Chúa trợ giúp: Lời nói việc làm của chúng ta chỉ có thể sinh hoa trái nếu biết năng đọc, suy niệm và thực hành Lời Chúa. Chúng ta cũng chỉ có thể phát sinh hoa trái là các việc lành nếu năng đón nhận Thánh Thể là Bí tích tình yêu.
4. LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu. Do tính ích kỷ, con thường bỏ qua khuyết điểm của mình, để tìm bắt lỗi và khích bác tha nhân, nhất là những kẻ con không ưa thích. Do thói kiêu căng tự mãn con thích được người khác khen ngợi, và dèm pha nói xấu những ai hơn con. Từ nay xin Chúa giúp con biết trung thực để xét đoán ý ngay lành cho tha nhân, biết khiêm tốn khen các ưu điểm và thành tích của những người hơn con để động viên họ. Nhờ đó con sẽ nên hiền lành và khiêm nhường giống như Chúa xưa.- Amen.
BÀI SÁU: LẮNG NGHE THA NHÂN
1. LỜI CHÚA: Thánh Gia-cô-bê khuyên các tín hữu như sau:"Mỗi người phải mau nghe, đừng vội nói và khoan giận" (Gc 1,19).
2. CÂU CHUYỆN: BÀI HỌC TỪ MỘT VIÊN ĐÁ
Một doanh nhân trạc tuổi trung niên đang ngồi trong chiếc xe Jagua chạy khá nhanh trên một phố vắng người giữa buổi trưa hè. Từ đàng xa, ông thấy một đứa trẻ đang thập thò giữa mấy chiếc xe hơi đậu bên đường. Ông liền giảm tốc độ vì nghĩ rằng đã xảy ra một điều bất thường chi đó. Khi xe chạy ngang chỗ đứa trẻ thì ông lại không thấy ai cả. Nhưng rồi đột nhiên ông nghe một tiếng "cạch" bên cạnh như có ai đó vừa ném một viên đá trúng vào cửa hông chiếc xe mới tinh của ông. Ông liền đạp thắng gấp, rồi lập tức vòng xe quay trở lại chỗ viên đá vừa được ném ra. Quả nhiên có một đứa trẻ khoảng 6-7 tuổi đang đứng núp bên mấy chiếc xe. Nhảy bổ ra khỏi xe, ông chạy lại nắm chặt lấy cổ đứa trẻ, đè dí đầu nó vào thân chiếc xe bên cạnh và hét to lên: "Mày làm cái trò gì vậy hở thắng khốn?". Cơn giận bốc lên trong đầu, ông gằn giọng nói với chú nhóc: "Mày có biết là mày vừa làm một việc rất nghiêm trọng hay không? Rồi mày sẽ phải trả giá đắt vì viên đá của mày vừa ném ra đó!" Bấy giờ cậu bé kia liền khóc lóc năn nỉ: "Xin lỗi ông. Cháu rất tiếc đã làm việc này, vì cháu không còn có cách nào khác tốt hơn... Thưa ông. Cháu buộc phải ném viên đá vào xe của ông để buộc ông phải dừng lại, vì cháu đã vẫy tay ra hiệu cho rất nhiều xe chạy trên đường suốt cả nửa tiếng đồng hồ rồi mà không xe nào chịu dừng lại để sẵn sàng giúp đỡ cháu....". Rồi với hai dòng nước mắt lăn dài trên má, cậu bé chỉ tay về phía trong nói tiếp:"Thưa ông. Đứa bé gái bị té đang nằm bên chiếc xe lăn kia chính là em gái cháu. Cháu đang lăn chiếc xe chở em về nhà thì xe gặp chỗ dốc bị trượt bánh khiến em cháu bị ngã. Cháu đã cố gắng hết sức mà không sao nâng em cháu lên qua thành xe được". Vửa thổn thức, cậu bé vừa năn nỉ ông: "Thưa ông, xin ông giúp cháu đặt em gái cháu vào trong chiếc xe lăn. Nó đang bị đau và quả thật nó lại quá nặng đối với cháu!".
Tiến lại bên bé gái bị ngã, người đàn ông đã cố nuốt trôi một thứ gì đó đang chẹn ngang cổ họng của mình. Ông ta dựng chiếc xe lăn lên, đặt đứa bé vào trong xe. Rồi rút chiếc khăn trong túi ra phủi sạch các vết dơ trên quần áo. Bấy giờ ông nghe thấy tiếng thằng bé nói: "Cháu rất cám ơn ông đã giúp cháu. Xin Chúa trả công bội hậu cho ông". Ông doanh nhân thoáng nhìn thấy ánh mắt biết ơn trên khuôn mặt thằng bé trước khi nó quay mặt đẩy em gái đi về phía những ngôi nhà gần đó. Người đàn ông cứ nhìn theo hai đứa bé mỗi lúc một xa dần. Sau cùng ông bước chậm chạp về phía chiếc xe của mình. Ông có cảm giác như đó là một đoạn đường khá dài...
Về sau, dù đã nhiều lần mang chiếc xe đi sơn sửa lại, nhưng ông luôn bảo thợ chừa lại vết lõm mà viên đá của cậu bé kia đã để lại trên thành xe. Ông muốn giữ vết lõm ấy như một chứng tích nhắc nhở mình rằng: "Khi bị ai đó ném một viên đá hay một lời đả kích, tức là họ đang bị tuyệt vọng và đang rất cần một sự quan tâm giúp đỡ".(Viết theo Quick inspirations).
3. THẢO LUẬN: 1- Ngày nay chúng ta có thường cư xử giống như người đàn ông trong câu chuyện trên hay không? 2- Khi nghe tiếng ai đó kêu cứu, chúng ta sẽ mau mắn trợ giúp hay chờ một viên đá ném về phía mình?
4. LỜI CẦU: Lạy Chúa Giêsu. Xin giúp chúng con biết lắng nghe những tiếng kêu cứu của những người đang đau khổ thể xác cũng như tâm hồn và sẵn sàng chạy đến giúp đỡ phục vụ họ như phục vụ chính Chúa, khi xưa đã bị bỏ rơi trên thập giá. Xin đổ ơn Thánh Thần giúp chúng con trở thành những chứng nhân của Tin Mừng cứu độ qua thái độ khiêm tốn và sẵn sàng phục vụ tha nhân, hầu sau này trong giờ phán xét chúng con sẽ được Chúa xếp vào hàng chiên ngoan và được hưởng hạnh phúc với Chúa đời đời.- AMEN
Thực Tập Sống Đời Kitô (Tiếp)
BÀI BẢY: CÁM ƠN VÀ XIN LỖI
1. LỜI CHÚA: Thánh Phao-lô dạy các bậc cha mẹ như sau:"Những bậc làm cha mẹ, đừng làm cho con cái tức giận, nhưng hãy giáo dục chúng thay mặt Chúa bằng cách khuyên răn và sửa dạy" (Ep 6,4).
2. CÂU CHUYỆN:
Có một đôi vợ chồng nọ thường cư xử với con cái cách bình đẳng và thậm chí còn "lễ phép" nữa. Chẳng hạn khi khách đến nhà chơi, con gái lớn mang nước ra mời thay cho cô giúp việc đang bận làm bếp, anh chồng nói với con: "Ừ, con hãy để đó. Cám ơn con". Cháu chẳng những không ngượng ngùng mà còn sung sướng nở nụ cười tươi.
Tuy nhiên đây không phải là kiểu "màu mè" đột xuất mỗi khi có khách đến thăm, mà đã trở thành một thói quen hết sức tự nhiên trong gia đình này. Mỗi khi nhờ cậy người khác làm giúp một việc nào, dù là người nhỏ hay lớn hơn mình, người được giúp không bao giờ quên nói hai tiếng "cám ơn". Dù đã mướn người giúp việc nhà, nhưng chị vợ vẫn vào bếp nấu cơm phục vụ chồng con với sự phụ giúp của cô giúp việc. Khi chị đi làm về trễ, đứa con gái lớn 15 tuổi tình nguyện xuống bếp phụ với cô giúp việc nấu cơm thay mẹ, và chị nói lời cám ơn cả hai cô cháu. Có điều lạ này là khi làm điều gì có lỗi, chị sẵn sàng khiêm tốn xin lỗi trước mọi người trong gia đình.
Lần kia do quá nóng nảy, anh chồng đã vô tình buột miệng gọi con bằng "mày", một điều cấm kỵ trong gia đình này. Thấy con tròn mắt ngỡ ngàng, anh liền dịu giọng nói: " Cho Bố xin lỗi, vì đã gọi con bằng "mày". Lần sau Bố sẽ không nói thế nữa". Vợ anh trong một lần nói chuyện với bạn thân đã vô tình tâm sự không tốt về mẹ chồng mà con gái nghe được. Chờ cho bạn của mẹ ra về rồi, con gái chị liền góp ý với mẹ rằng: "Mẹ nói bà nội như vậy là không được". Dù bị con nhắc nhở, chị vẫn xin lỗi con: "Cám ơn con. Lần sau mẹ sẽ không nói như thế nữa".
Nhiều người phê bình rằng: anh chị làm như thế là coi con cái ngang hàng với mình và sẽ bị chúng coi thường. Nhưng đôi vợ chồng này lại có cách lý giải khác. Điều họ đúc kết được từ kinh nghiệm sống và tiếp xúc với nền giáo dục phương Tây trong nhiều năm đi du học là: Trẻ con dù còn nhỏ, nhưng chúng cũng có lòng tự trọng, và có nhu cầu được ngưới khác tôn trọng. Chúng sẽ rất vui sướng khi nhận đươc những lời cám ơn từ những việc tốt chúng đã làm. Từ đó chúng sẽ hăng hái làm việc và thích giúp đỡ người khác hơn.
Tiếng "cám ơn" được người lớn trong gia đình nói ra sẽ khiến trẻ em nghĩ rằng chúng đã là người lớn, nên sẽ có trách nhiệm hơn với bản thân và với các việc bổn phận trong gia đình. Đàng khác, nếu cha mẹ và những người lớn hơn trong gia đình làm sai mà biết nhận lỗi thì sẽ trở thành gương sáng cho chúng noi theo, để biết dũng cảm nhìn vào sự thật, khiêm tốn nhận ra cái sai của mình mà sẵn sàng sửa lỗi. Cách ứng xử như thế chắc sẽ giúp trẻ phát triển toàn diện, có sự tự tin và không bị ức chế do bị áp đặt bởi quan điểm của người lớn.
4. LỜI CẦU:
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho chúng con biết ứng xử thân thiện với mọi người bằng lời nói "cám ơn và xin lỗi". Xin cho các bậc cha mẹ trong giao tiếp xã hội biết làm gương sáng cho con cái và dạy chúng tập thành thói quen nói lời "cám ơn" khi nhận được sự giúp đỡ, và mau mắn "xin lỗi" khi lỡ làm phiền ai điều gì. Nhờ đó chúng con sẽ trở thành những người trưởng thành về nhân cách và sẽ gây được thiện cảm với mọi người, và giúp đưa được nhiều người về làm con cái Chúa. Xin Mẹ Maria cầu bầu cùng Chúa cho chúng con.- AMEN.
BÀI TÁM: TINH THẦN TRÁCH NHIỆM
1. LỜI CHÚA: Chúa phán:"Vậy tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta. Vì Luật Mô-sê và lời các Ngôn sứ là thế đó" (Mt 7,12).
2. CÂU CHUYỆN:
Muốn làm việc thành công trong cuộc đời, ngoài những kiến thức cần thiết thu thập tại học đường và trên các phương tiện truyền thông đại chúng, mỗi chúng ta còn phải trang bị cho mình một số đức tính cần để có thể gây được thiện cảm với những người chung quanh, đặc biệt với bạn bè hay những ai đang làm việc chung với mình. Một trong những yếu tố để dễ gây thiện cảm với ngưới khác là
có tinh thần trách nhiệm đối với công việc chung. Câu chuyện sau dây cho thấy điều ấy:
Ngày xưa, có một ông vua kia muốn biết tinh thần trách nhiệm với việc chung của dân chúng trong nước như thế nào, đã sai người khiêng một tảng đá lớn đặt chắn ngang một con đường liên tỉnh và nấp vào một bụi cây gần đó quan sát thái độ của người qua lại. Vua thấy có nhiều người đi bộ đi xe trên con đường này. Những người đi bộ thì vòng qua tảng đá mà đi. Còn nhiều người đi xe đến nơi gặp tảng đá chắn ngang chỉ biết dừng lại càu nhàu kêu trách nhà vua đã không sớm cho người đến khai thông con đường cho dân được nhờ, rồi họ quay đầu xe trở lại để tìm đi con đường khác. Và tảng đá to đùng kia cứ tiếp tục nằm chắn ngang trên mặt đường. Đến gần trưa, nhà vua thấy một bác nông dân đang ngồi trên chiếc xe bò cồng kềnh đi tới. Nhìn thấy tảng đá chắn ngang đường, bác ta liền dừng xe lại nhảy xuống và cố sức đẩy tảng đá sang bên vệ đường. Loay hoay một mình mãi không xong, bác ta lại kêu gọi thêm một số thanh niên trai tráng gần đó cùng hợp tác với mình để đẩy tảng đá. Sau đó, con đường trở nên thông thoáng và xe cộ lại có thể tiếp tục qua lại bình thường. Sau khi dời được tảng đá, bác nông dân trở lại chiếc xe bò để đi tiếp cho kịp phiên chợ. Bỗng bác nhìn thấy một gói tiền vàng ai đó vừa mang đến đặt ngay tại chỗ tảng đá khi nãy. Đó chính là món quà do Đức Vua truyền thưởng cho người có tinh thần trách nhiệm đối với công việc chung (Viết theo Inspiration and Friendship).
3. SUY NIỆM:
Trong cuộc sống hằng ngày tại gia đình hay ngòai xã hội, chúng ta luôn gặp phải những kẻ thiếu tinh thần trách nhiệm đối với việc chung như người đời có câu:
"Cha chung không ai khóc!": Chẳng hạn trong mùa mưa, các lỗ ga trên cống nước tại các khu xóm thường bị nghẹt, vì rác bít lỗ chảy xuống cống gây ra tình trạng lụt lội cục bộ, nước dơ bẩn chảy ngược vào những nhà có nền thấp hơn mặt đường. Thế mà nhiều người trong xóm vẫn có thái độ thờ ơ và bình chân như vại. Họ chỉ lo quét nước dơ từ trong nhà ra ngòai sân và kêu trách cơ quan chức năng không sớm khắc phục tình trạng lụt lội này, đang khi lẽ ra họ có thể hợp tác để giải quyết việc khai thông cống rãnh kia. Cũng có nhiều người sống chung trong một chung cư lại thiếu ý thức vê sinh và thiếu tinh thần trách nhiệm, nên đã quẳng nhửng bịch ny-long rác thải từ lầu cao xuống đường vỡ tan làm rác rến bắn tung tóe, gây ô nhiễm môi trường và làm mất vẻ mỹ quan của một thành phố văn minh.
4. THẢO LUẬN: 1-Bạn cho biết câu người ta thường nói:"Thà thắp lên một ngọn đèn, còn hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối" có ý nghĩa thế nào? 2-Bạn có kinh nghiệm gì về những kẻ thiếu tinh thần trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng cho vệ sinh chung hay làm những việc có hại cho ngân quỹ của đất nước không? 3-Bạn quyết tâm làm gì để tập luyện cho mình tinh thần trách nhiệm cao, là điều kiện để gặt hái thành công trong cuộc sống sau này?
5. LỜI CẦU: Lạy Chúa Giêsu. Xin giúp chúng con luôn có tinh thần trách nhiệm cao đối với mọi việc trong gia đình, khu xóm, đòan thể, nhà thờ và tại cơ quan làm việc. Xin cho chúng con tránh thói ích kỷ vụ lợi, nhưng biết ý thức trách nhiệm đối với các việc chung tập thể. Xin cho chúng con năng cầu nguyện cảm thông, chung tay góp sức và sẵn sàng đóng góp tài chánh cho việc chung. Nhờ đó bất cứ việc nào dù khó đến đâu, nhờ ơn Chúa giúp mọi người cũng có thể làm được. Xin Mẹ Maria cầu cầu cùng Chúa giúp chúng con luôn ý thức trách nhiệm trong mọi việc đối với gia đình và xã hội và cộng đòan.- AMEN
BÀI CHÍN: PHẦN THƯỞNG CỦA LÒNG KHOAN DUNG
1. LỜI CHÚA: Chúa phán: "Thầy bảo anh em: Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời" (Mt 5,44-45).
2. CÂU CHUYỆN: KINH NGHIỆM CỦA MỘT THẦY GIÁO
"Làm nghề dạy học đã nhiều năm, tôi nghĩ mình nếu như chưa nói là hiểu hết thì cũng hiểu gần đủ về tâm lý của sinh viên. Một lần tôi nhận được một mảnh giấy. Nhìn nét chữ tôi biết đó là của một nữ sinh. Cách viết của một người bướng bỉnh đầy cá tính. Lối hành văn thì sắc sảo và có phần hơi hỗn: "Thầy có nghĩ rằng có những lúc chúng em nghe mà không hiểu thầy đang nói gì cả? Đôi khi em cho rằng thầy đang nói với chính mình chứ không phải đang giảng bài. Một bài giảng sẽ trở nên ít ý nghĩa biết bao nếu như nó không có sự đồng cảm giữa thầy và trò".
Đọc mảnh giấy tôi bị sốc thật sự. Gần như là cảm giác bị ai đó tát một cái vào mặt. Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ nổi. Đầu tiên là cảm giác bị xúc phạm bởi một kẻ hỗn xược và không biết điều. Sau đó là ý định thôi thúc tôi phải tìm cho được "cô ả" lếu láo nào để cho cô ta một bài học. Hôm sau lên lớp, tôi "đọc lệnh" cho cả lớp làm bài kiểm tra 15 phút. Cả lớp ngơ ngác nhưng phải chấp hành. Tôi ra một đề thi thật dễ trong môn lịch sử Trung Hoa. Tôi tin bằng cách đó người viết sẽ viết nhanh và quả quyết. Vì thế tôi sẽ dễ dàng tìm ra tác giả của mảnh giấy "bố láo" kia. Sau buổi học, tôi đem bày cả 60 bài kiểm tra lên bàn để chuẩn bị đảm trách vai trò của một cảnh sát hình sự. Đúng vào lúc ấy, hình như từ tiềm thức của một con người đã mách bảo rằng: tôi đang phạm phải một sai lầm khó chấp nhận. Tôi đang hành động như một kẻ tiểu nhân chứ không phải cao thượng cần có của một người thầy. Tại sao tôi không nghĩ là cô nữ sinh ấy đúng, còn tôi đã sai? Nhất định có không ít bài giảng mà tôi đã không làm chủ giáo án. Cái quan trọng nhất là với một nhân cách như cô gái ấy, tôi không hề bộc lộ một chút trân trọng mà chỉ nghĩ đến cách "trị" - một kiểu nói thật là hay ho của sự trả thù hay "đì". Những trăn trở như thế đã buộc tôi phải dừng lại. Mấy ngày sau đó là những ngày mà tôi thật sự cảm thấy khó khăn nhất trong đời dạy học. Cuộc đấu tranh giữa điều muốn biết và cái lẽ không cần biết; giữa bản năng và lương tâm đã làm tôi nhiều lúc thấy mệt và khó thở. Thế rồi tôi đã chọn cách có lẽ là tốt nhất: tôi đốt cả tập bài kiểm tra, cả mảnh giấy kia. Hôm sau trở lại lớp tôi thản nhiên thông báo rằng vì bài làm quá kém nên tôi không chấm nữa.
Nhiều năm sau, vào ngày 20-11, tôi nhận được một tấm thiệp chúc mừng và một bức thư ngắn với nét chữ rất quen: "Có lẽ cho đến tận lúc này thầy vẫn chưa biết em là ai. Em tin chắc vào điều em nghĩ vì hồi đó khi thi vấn đáp thầy đã không đọc bất kỳ phần chuẩn bị nào của sinh viên nữ. Em hiểu thầy không muốn biết ai là kẻ đã hỗn xược dám viết những dòng chữ ấy. Thầy ơi, lần đó em "vượt" qua môn học của thầy với điểm 9. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất. Từ sau khi em viết để bày tỏ ý kiến của mình, những bài giảng của thầy đã hay và dễ hiểu hơn rất nhiều. Vẫn chưa hết thầy ạ: thầy đã dạy cho em một bài học về sự cần thiết của cái đúng mức, về giá trị của lẽ phải, về lương tâm trong sáng của con người...".
3. SUY NIỆM:
Trong cuộc sống hằng ngày, rất nhiều lần chúng ta gặp phải những sự bực bội do người chung quanh gây ra, mà nếu chấp nhất, chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải nhiều khó khăn hơn nữa như lời Chúa Giêsu đã dạy: "Thầy bảo anh em: Đừng chống cự người ác, trái lại: nếu bị ai vả má bên phải thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa. Nếu ai muốn kiện anh để lấy áo trong của anh, thì hãy để cho nó lấy cả áo ngòai." (Mt 5,39-40). Việt Nam chúng ta cũng có câu: "Một sự nhịn bằng chín sự lành" hay "Dĩ hòa vi quý". Nếu có lòng khoan dung tha thứ, chúng ta có thể sẽ gặt hái được những kết quả không ngờ mà câu chuyện của một thầy giáo nói trên đã chứng minh.
4. THẢO LUẬN: 1- Trong câu chuyện trên tại sao ông thầy được coi là có thái độ khoan dung? 2- Khi khiêm tốn tiếp thu lời phê bình của cô sinh viên, ông thầy đã được những ích lợi gì? 3- Bạn sẽ làm gì khi nghe được những lời kẻ khác phê bình nói xấu về mình?
5. LỜI CẦU: Lạy Chúa Cha giàu lòng từ bi thương xót. Xin dạy chúng con biết ứng xử khoan dung nhân hậu để sẵn sàng bỏ qua những xúc phạm của kẻ khác đối với mình, biết lấy ơn báo óan để mỗi ngày nên giống Cha hơn. Xin cho chúng con biết cầu xin Cha tha thứ cho những kẻ làm khốn mình (x Lc 23,34), nhẫn nhịn chịu đựng trước những lời khích bác nhục mạ của những kẻ thù ghét mình (x Lc 23,35-37), hầu chúng con xứng đáng được Cha xác nhận là "Con yêu dấu luôn làm đẹp lòng Cha" như đã xác nhận Chúa Giêsu sau khi chịu phép rửa tại sông Gio-đan xưa. -AMEN.
Tác giả: LM ĐAN VINH
www.hiephoithanhmau.com
Thực tập nếp sống yêu thương cụ thể
THỰC TẬP NẾP SỐNG YÊU THƯƠNG CỤ THỂ
1. LỜI CHÚA: Thánh Phaolô đã khuyên các tín hữu Cô-lô-xê: ”Anh em là những người được Thiên Chúa tuyển chọn, hiến thánh và yêu thương. Vì thế, anh em hãy có lòng thương cảm, nhân hậu, khiêm nhu, hiền hoà và nhẫn nại. Hãy chịu đựng và tha thứ cho nhau, nếu trong anh em người này có điều gì phải trách móc người kia. Chúa đã tha thứ cho anh em, thì anh em cũng vậy, anh em phải tha thứ cho nhau. Trên hết mọi sự, anh em phải có lòng bác ái: Đó là mối dây liên kết tuyệt hảo” (Cl 3, 12-14).
2. CÂU CHUYỆN: TÌNH YÊU MỞ RỘNG
Vào năm 2001, chiến tranh giữa Israel và Palestine lại bùng phát dữ dội. Hầu như ngày nào cũng có nhiều người chết và bị thương. Số nạn nhân Palestine luôn nhiều hơn bên Israel. Tuy nhiên, giữa bầu khí hận thù giữa hai dận tộc này, thỉnh thoảng vẫn loé sáng lên những câu chuyện cảm động như chuyện Tình Yêu không biên giới sau đây:
Ngày 6 tháng 6 năm 2001, các đài phát thanh và truyền hình khắp thế giới đã loan truyền một bản tin đặc biệt: Trong một trận tấn công của quân đội Israel, một số người Palestine đã bị giết chết, trong số này có một thanh niên người Palestine. Sau đó gia đình anh đã tình nguyện hiến tất cả các bộ phận trong cơ thể của anh cho các bệnh nhân đang điều trị tại bệnh viện. Nhờ đó mà 5 người đã được cứu sống, trong số này có một thanh niên người Israel. Anh ta bị suy tim rất nặng đang nằm chờ chết. Nhưng nhờ quả tim của người thanh niên Palestine trên đã bị quân đội Israel bắn chết mà anh thanh niên người Israel này lại được sống. Khi phóng viên hỏi tại sao lại cho đi trái tim của con trai để cứu sống một người dân Israel thù địch, thì ông bố người Palestine đã cho biết: ông chỉ quan tâm cứu mạng bất cứ người nào đang phải đau khổ không cần biết họ là ai. Còn viên bác sĩ làm phẫu thuật ghép tim thì phát biểu: Khi so sánh 2 quả tim của người Palestin và người Israel trên tay. Tôi thấy cả hai đều có cấu trúc giống y như nhau và không thể phân biệt đâu là tim của người Palestin, đâu là tim của người Israel”.
3. SUY NIỆM:
1) Thiên Chúa là Tình Yêu:
Thánh Gioan Tông đồ viết: “Chúng ta hãy yêu thương nhau, vì tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa. Phàm ai yêu thương thì đã được Thiên Chúa sinh ra và người ấy biết Thiên Chúa. Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là TÌNH YÊU” (1 Ga 4,7-8).
2) Tầm quan trọng của giới luật yêu thương:
Chúa Giêsu đã yêu thương nhân loại đến cùng và để lại giới răn yêu thương cho các môn đệ: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau. Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Ở điểm này mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy, là anh em có lòng yêu thương nhau” (Ga 13,34-35).
3) Thực hành yêu thương cụ thể:
Yêu thương không phải chỉ bằng lời nói suông, hay bằng thứ tình cảm nhất thời, nhưng bằng việc làm cụ thể noi gương Chúa Giêsu như kinh Thương Người dạy. Trong đó thương xác có bảy mối và thương linh hồn có bảy mối. Thánh Giacôbê đòi tín hữu phải yêu thương cụ thể như sau:
“Giả như có người anh em hay chị em không có áo che thân và không đủ của ăn hằng ngày, mà có ai trong anh em lại nói với họ: "Hãy đi bình an, mặc cho ấm và ăn cho no", nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần, thì nào có ích lợi gì ?” (Gc 2, 15-16). “Nhờ hành động mà con người nên công chính, chứ không phải nhờ đức tin mà thôi” (Gc 2,24).
4) Yêu thương cụ thể là điều kiện để được vào Nước Trời:
Đến ngày tận thế khi đến lần thứ hai để xét xử muôn dân, Vua Thẩm Phán Giêsu sẽ xét theo tiêu chuẩn bác ái cụ thể như sau:
“Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên phải rằng: Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói các ngươi đã cho ăn. Ta khát các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm nom; Ta ngồi tù, các ngươi đã đến thăm…” "Ta bảo thật: Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,34-36.40.45).
5) Thực hành yêu thương cụ thể còn là phương thế hữu hiệu để làm chứng cho Chúa:
Tập sống vị tha bác ái, dấn thân hy sinh và quên mình phục vụ tha nhân là lối sống của Chúa Giêsu và Mẹ Maria, đã được thánh Phanxicô tóm lại trong Kinh Hòa Bình mà mỗi tín hữu cần đọc hằng ngày và lấy làm nguyên tắc ứng xử bác ái đối với tha nhân như sau:
Lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người.
Lạy Chúa xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa.
Để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm.
Để con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng.
Để con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu.
Lạy Chúa xin hãy dạy con:
Tìm an ủi người hơn được người ủi an.
Tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết.
Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu.
Vì chính khí hiến thân là khi được nhận lãnh.
Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân.
Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ.
Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời.
Ôi Thần Linh thánh ái! Xin mở rộng lòng con. Xin thương ban xuống những ai lòng đầy thiện chí Ơn An Bình.
4. THẢO LUẬN:
1) Sau nhiều năm theo đạo, bạn đã thực hành được giới răn yêu thương tha nhân của Chúa Giêsu nơi gia đình, tại khu xóm, giáo xứ và trong môi trường làm việc chưa? Tại sao?
2) Nguyên việc nghe giảng Lời Chúa và cầu nguyện đã đủ để sống tình yêu thương cụ thể hay không? Tại sao?
3) Bạn cần làm gì để sống giới răn yêu thương cách cụ thể như ý Chúa muốn?
5) LỜI CẦU:
Lạy Chúa Cha giàu lòng từ bi nhân ái. Xin ban Thánh Thần đến giúp chúng con thực hành giới răn yêu thương của Chúa Giêsu theo gương mẫu và lời dạy của Người. Nhờ quyết tâm sống yêu thương bằng việc thực tập sống nhân bản hằng ngày và việc học sống yêu thương noi gương Chúa làm và lời Người dạy, kèm theo cầu xin ơn Thánh Thần trợ giúp, chúng con mới hy vọng sẽ được Chúa biến đổi để ngày một nên giống Đức Giêsu: Làm con hiếu thảo luôn làm vui lòng Chúa Cha, nên môn đệ đích thực bằng việc thuộc lời Chúa dạy và thực hành bác ái cụ thể, chúng con sẽ ngày một nên hoàn thiện hơn, tích cực góp phần loan báo Tin mừng, làm chứng nhân tình thương của Chúa trước mặt người đời.
- X) HIỆP CÙNG MẸ MARIA.
- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON.
TÁC GIẢ: LM. ĐANVINH
Xây dựng hạnh phúc gia đình
XÂY DỰNG MỘT GIA ĐÌNH HÒA HỢP HẠNH PHÚC
1.LỜI CHÚA: “Đức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả” (1 Cr 13,7).
2.CÂU CHUYỆN:
Có hai vợ chồng nhà kia khi mới lấy nhau sống rất hòa thuận, luôn yêu thương và tôn trọng nhường nhịn nhau. Nhưng khi về già, hai người lại thường hay tranh cãi nhau : Ông nói một thì bà nói hai ba, chẳng ai chịu ai. Một hôm vào dịp giáo xứ mở tuần tĩnh tâm Mùa Chay để giúp các tín hữu dọn tâm hồn mừng đại lễ Phục Sinh. Cha giảng tĩnh tâm khai triển đề tài xây dựng gia đình hạnh phúc. Bà đã đến gặp riêng và thú nhận với cha về tình trạng xung khắc giữa hai vợ chồng để xin một lời khuyên. Nghe xong cha giảng phòng trao cho bà một chai nước phép và dạy bà mỗi lần bị chồng la rầy, thay vì nói đốp chát lại, bà hãy mở chai nước phép ra tợp một ngụm ngậm trong miệng không được nuốt và thầm thĩ đọc một chục kinh mân côi thì chắc chắn nhờ Mẹ chuyển cầu mà Chúa sẽ làm phép lạ cho chồng bà im lặng và gia đình sẽ êm ấm thuận hòa như hồi mới cưới.
Bà nghe lời cha mang chai nước phép về. Khi vừa tới đầu ngõ, ông chồng đã từ trong nhà chạy ra vẻ mặt giận dữ và quát mắng:
-Bà rúc ở cái xó xỉnh nào mà đến giờ này mới chịu vác mặt về nhà. Có mau vào bếp nấu cơm cho “ông” ăn hay không thì bảo.
Nghe vậy, bà liền mở chai nước phép ra tợp một ngụm ngậm trong miệng và âm thầm đọc một chục kinh mân côi như lời cha dạy. Thấy bà không nói đốp chát lại như mọi khi nên ông chồng cũng đành nín thinh.
Thấy hiệu quả rõ ràng, bà vui mừng tự nhủ : “Linh thật. Đúng là Chúa đã khóa miệng lão ta rồi !”.
Một lúc sau bà ra bờ giếng vo gạo thổi cơm, thì lại nghe ông chồng từ trong nhà nói vọng ra :
- Bà làm gì mà mãi tới giờ mới đi vo gạo thì biết đến bao giờ mới có cơm cho “ông” ăn đây hả ?
Bà toan mở miệng cự lại như mọi lần, nhưng nhớ lời cha dặn, bà lại tợp một ngụm nước phép trong miệng và lẩm bẩm đọc kinh. Thấy bà không cãi, ông cũng nín thinh... Từ ngày đó trở đi, hai ông bà đã dần dần thay đổi cách ứng xử với nhau và cuộc sống gia đình trở lại êm ấm như hồi mới cưới. Chai nước phép cha giảng phòng cho thực ra cũng chỉ là nước lã bình thường, nhưng chính thái độ không cãi lại chồng mới là nguyên nhân chính giúp gia đình được hòa thuận như cũ.
3. SUY NIỆM :
Khi cử hành hôn lễ, hai người nói lời thề hứa trước chủ sự và cộng đòan : “Anh (em) nhận em (anh) làm vợ (chồng) và hứa sẽ giữ lòng chung thuỷ với em (anh) khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khỏe cũng như lúc đau yếu để yêu thương và tôn trọng em (anh) mọi ngày suốt đời anh (em)”, qua đó họ được Chúa tác hợp nên vợ chồng, và trở thành dấu chỉ sự kết hợp giữa Đức Kitô và Hội Thánh. Vậy hai vợ chồng cần làm gì để đạt tới tình yêu đích thực là điều kiện xây dựng một gia đình hòa hợp hạnh phúc ?
1. Tình yêu đích thực đòi hai người phải tôn trọng lẫn nhau :
Tình yêu luôn đi đôi với sự tôn trọng. Tôn trọng trước hết là thái độ nhìn nhận chồng hay vợ là bạn ngang hàng : Người này không phải là đầy tớ, nhưng là nửa phần xương thịt của người kia. Tiếp đến, tôn trọng là đón nhận con người tòan diện cả ưu lẫn khuyết điểm, cả quá khứ hiện tại và tương lai của nhau… Tôn trọng những khác biệt về cách suy nghĩ, cảm nhận của nhau... Nhờ biết lắng nghe nhau, đôi vợ chồng sẽ hiểu biết nhau hơn. Sự tôn trọng được biểu lộ qua lời xưng hô, thái độ và cách ứng xử với nhau. Không những tôn trọng khi được thành công, mạnh khoẻ, mà cả trong những lúc gian nan thất bại hay ốm đau. Tránh xưng hô “mày tao” với nhau, tránh những lời lẽ thô tục hoặc chê trách nhau trước mặt người khác. Luôn nói những lời âu yếm và đối xử trân trọng như người xưa dạy : “Phu thê tương kính như tân” (vợ chồng kính trọng nhau như khách).
2. Tình yêu đích thực đòi hai người phải năng thể hiện tình cảm với nhau :
Đối với tâm lý người nữ: “Tình yêu bởi tai nghe”. Người chồng cần nói những lời dịu dàng êm ái kèm theo những cử chỉ âu yếm với vợ. Những lời yêu thương này là gia vị giúp tình yêu thêm nồng thắm. Đừng đợi đến lúc gẫn gũi ái ân mới nói và bày tỏ tình yêu thương nhau. Giữa vợ chồng có trăm ngàn cách bày tỏ tình yêu: từ lời nói đơn giản nhất : “Anh yêu em” hay “em yêu anh”, đến thái độ ân cần, tỏ lòng biết ơn, tặng nhau lời khen thành thật, chân thành xây dựng sửa lỗi cho nhau, nhớ tặng quà mừng sinh nhật hay kỷ niệm ngày cưới...
3. Tình yêu đích thực đòi hai người phải dành nhiều thời gian bên nhau :
Yêu nhau, người ta hay nghĩ đến nhau và muốn được ở gần nhau. Nhiều cặp vợ chồng đã đổ vỡ hạnh phúc vì sống xa nhau lâu ngày hoặc một người quá lo công ăn việc làm mà không quan tâm đến người kia. Bởi vậy, vợ chồng cần dành nhiều thời giờ để tâm sự, chia sẻ vui buồn và các nỗi ưu tư gặp phải, nhờ đó sẽ nâng đỡ khích lệ nhau, làm cho cuộc sống chung ngày thêm hòa hợp hạnh phúc.
4. Tình yêu đích thực đòi hai người phải năng đối thoại với nhau :
Đối thoại là nói chuyện với nhau trong sự bình tĩnh và tôn trọng nhau. Đối thọai giúp duy trì và củng cố hạnh phúc gia đình. Nhờ năng đối thoại mà vợ chồng sẽ hiểu biết về nhau hơn, giảm bớt những bất đồng ý kiến. Đối thoại đòi phải “người nói kẻ nghe”. Cần nói cho nhau biết những điều mình suy nghĩ và mong ước, đồng thời cần nghe những suy nghĩ và ước mong của người kia. Không những phải nghe bằng tai, mà còn phải nghe bằng cả con tim. Vợ chồng cần trao đổi trước khi quyết định điều quan trọng liên quan đến các thành viên trong gia đình như : Thay đổi chỗ ở hay công ăn việc làm, đổi trường học cho con, tổ chức lại gia đình cho ngăn nắp hơn, thống nhất về cách dạy dỗ con cái, cách ứng xử với cha mẹ đôi bên, cách giao tế với bạn bè, hình thành một nếp sống đạo đức cho gia đình... Nếu biết thường xuyên trao đổi ý kiến, vợ chồng sẽ dễ đạt tới sự hòa hợp là điều kiện để thành công như người xưa dạy : “Thuận vợ thuận chồng tát bể Đông cũng cạn”.
5. Tình yêu đích thực đòi hai người phải hy sinh cho nhau:
Một trong những bằng chứng cho thấy tình yêu chân thật hay không là có biết quên mình và hy sinhcho nhau hay không. Yêu thương mà không hy sinh vì nhau, thì chưa phải tình yêu thật sự. Càng hy sinh nhiều càng chứng tỏ yêu nhiều. Hy sinh mạng sống vì nhau là dấu hiệu của tình yêu tột đỉnh như lời Chúa dạy : “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15,13). Trái ngược với hy sinh là thói ích kỷ, biểu hiệu qua cách cư xử gia trưởng độc đoán, chỉ biết nghĩ đến mình, chỉ lo bảo vệ quyền lợi của mình và mặc kệ người kia. Hy sinh còn là nhẫn nhịn chịu đựng nhau. Vì “một sự nhịn bằng chín sự lành”. Dĩ nhiên có những điều không thể nhượng bộ, nhất là về mặt luân lý đạo đức. Vì chịu đựng làm điều xấu theo ý chồng hay vợ không phải là hy sinh, nhưng là sự đồng loã với tội ác, làm hại cho hạnh phúc gia đình. Hy sinh cũng có nghĩa làtha thứ cho nhau vì . “Nhân vô thập toàn”. Sau hết, sự hy sinh còn được biểu lộ qua việc năng nghĩ đến nhau, quan tâm chăm sóc phục vụ cho nhau, không quản ngại vất vả vì nhau, nhất là khi một người bị bệnh nan y hoặc lâm vào hòan cảnh khó khăn bất lợi...
6. Tình yêu đích thực đòi hai người phải thuỷ chung với nhau :
Khi cử hành hôn lễ, hai người đã thề hứa chung thủy với nhau khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, mạnh khỏe cũng như lúc đau yếu… Do đó, hai vợ chồng đừng sử dụng tiền bạc, thì giờ, giải trí... theo sở thích riêng mình mà phải biết nghĩ đến chồng hay vợ nữa. Sau giờ tan sở người chồng cần nhờ mình còn một cái rờ-mọoc ở nhà, nên cần phải về nhà ăn cơm chung với vợ con. Cần tránh những giao tiếp với bạn bè khác phái có nguy hại cho sự chung thủy vợ chồng. Bên cạnh đó, cũng cần tránh thái độ ghen tương quá đáng vì dễ bào mòn tình yêu hoặc như con sâu đục khóet làm băng họai tình yêu giữa hai vợ chồng.
7. Tình yêu đích thực đòi hai người phải chu tòan bổn phận với nhau :
Thánh Phaolô khuyên các đôi vợ chồng : “Chồng hãy làm tròn bổn phận đối với vợ, và vợ đối với chồng. Vợ không có quyền trên thân xác mình, nhưng là chồng. Cũng vậy, chồng không có quyền trên thân xác mình, nhưng là vợ. Vợ chồng đừng từ chối nhau, trừ phi hai người đồng ý sống như vậy trong một thời gian, để chuyên lo cầu nguyện; rồi hai người lại ăn ở với nhau, kẻo vì hai người không tiết dục nổi mà Satan lợi dụng để cám dỗ” (1 Cr 7,3-5). Hai người hòa hợp để nên một thân mình là một trong những yếu tố nòng cốt của tình yêu vợ chồng. Chẳng những cần nên một về tâm hồn mà cả về thể xác nữa. Họ muốn trao hiến cho nhau, hòa tan trong nhau, để đem lại hạnh phúc cho nhau. Đừng làm cho việc chăn gối trở thành việc nghèo nàn nhàm chán phải làm cho xong, nhưng cần làm cho nó nên mới mẻ phong phú, để mỗi lần trao hiến cho nhau, cả hai đều cảm thấy hạnh phúc. Để tình yêu ngày một hoà hợp, vợ chồng cần phải học hỏi thêm về tâm sinh lý nam nữ qua các sách giáo dục hôn nhân gia đình hoặc tham dự những khóa hội thảo chuyên đề về tâm sinh lý vợ chồng.
8. Tình yêu đích thực đòi hai người phải năng cầu nguyện với nhau và cầu cho nhau :
“Thiên Chúa là Tình yêu”. Chính Ngài đã thiết lập hôn nhân và gia đình. Ngài luôn đồng hành với hai vợ chồng để giúp họ yêu thương nhau và xây dựng cuộc sống gia đình ngày thêm hòa hợp hạnh phúc. Giờ cầu nguyện trong gia đình rất cần cho gia đình. Vì thế, ngay từ khi mới về chung sống, hai người cần nhất trí cầu nguyện chung với nhau mỗi tối như lời Chúa dạy : “Đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ.” (Mt 18,20). Hạnh phúc gia đình đòi phải có Chúa hiện diện để chia sẻ mọi biến cố vui buồn của gia đình. Ngài ở giữa như mối dây nối kết giữa hai vợ chồng, giúp họ lắng nghe nhau, hiểu biết nhau, thuỷ chung với nhau và cùng nhau vượt qua mọi gian nan thử thách trong cuộc sống.
4. THẢO LUẬN : Hãy cho biết gia đình của bạn hiện đã có tình yeu đích thực theo các tiêu chuẩn nói trên hay chưa ? Bạn cần làm gì để xây dựng cho gia đình bạn ngày một hòa hợp hạnh phúc hơn ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa Cha từ ái. Xin giúp chúng con là những người đang chuẩn bị hay đang sống trong cuộc sống gia đình, biết từ bỏ ý riêng cùng những đam mê, tật xấu, để xây dựng một gia đình hòa hợp hạnh phúc. Xin cho gia đình chúng con ý thức chu tòan sứ vụ loan báo Tin Mừng bằng lối sống yêu thương quên mình vị tha, hầu giúp người lương bên cạnh nhận biết Chúa và cùng chia sẻ nuềm vui ơn cứu độ với chúng con.- AMEN.
TÁC GIẢ:LM. ĐAN VINH
Thực tập khôn ngoan noi gương Đức Giêsu
THỰC TẬP KHÔN NGOAN NOI GƯƠNG ĐỨC GIÊ-SU
1. LỜI CHÚA: Thánh Phao-lô khuyên tín hữu Ê-phê-sô: “Anh em hãy cẩn thận xem xét cách ăn nết ở của mình. Đừng sống như kẻ khờ dại, nhưng hãy sống như người khôn ngoan, biết tận dụng thời buổi hiện tại. Vì chúng ta đang sống những ngày đen tối. Vì thế, anh em đừng hóa ra ngu xuẩn, nhưng hãy tìm kiếm đâu là ý Chúa. Chớ say sưa rượu chè, vì rượu chè đưa tới trụy lạc. Nhưng hãy thấm nhuần Thần Khí. Hãy cùng nhau đối đáp những bài thánh vịnh, thánh thi và thánh ca do Thần Khí linh hứng. Hãy đem cả tâm hồn mà ca hát chúc tụng Chúa. Trong mọi hoàn cảnh và mọi sự, hãy nhân danh Đức Giê-su Ki-tô Chúa chúng ta, mà cảm tạ Thiên Chúa là Cha” (Ep 5,15-20).
2. CÂU CHUYỆN:
1) MỘT ÔNG VUA THIẾU KHÔN NGOAN (x 1 V 12,1-19):
Sau khi vua Sa-lô-môn băng hà, Rơ-kháp-am lên ngôi. Lúc đó dân It-ra-en đến tâu với vua mới rằng: Tâu đức vua, phụ vương ngài đã bắt chúng tôi mang một cái ách quá nặng. Bây giờ nếu ngài giảm bớt khổ dịch và ách nặng nề mà phụ vương ngài đã đặt trên chúng tôi, thì chúng tôi hứa sẽ phục dịch Ngài mãi mãi”.
Nhà vua liền nói với họ: “Ba ngày sau các ngươi trở lại đây, ta sẽ cho quyết định”.
Vua Rơ-kháp-am bàn hỏi với các cựu thần đã từng phục vụ cha mình là vua Sa-lô-môn. Họ góp ý với vua rằng: “Nếu ngài xử tốt với dân, chiều lòng và dùng lời lẽ ôn tồn mà nói với dân, thì họ sẽ làm tôi ngài mãi mãi”.
Nhưng vua không thích nghe họ, vua đi bàn hỏi với đám người trẻ là những người bạn của vua hồi nhỏ. Những người này góp ý: “Ngài hãy trả lời cho dân thế này: Ngón tay nhỏ của ta còn lớn hơn cả lưng của phụ vương ta. Vậy phụ vương ta đã đặt ách nặng trên các ngươi, còn ta, ta sẽ chất cho nặng hơn nữa. Phụ vương ta trừng phạt các ngươi bằng roi, còn ta, ta sẽ trừng phạt các ngươi bằng bọ cạp”.
Thế là vua không chịu nghe dân và không đếm xỉa gì đến ý kiến các kỳ mục góp ý, mà lại ngả theo ý kiến đám người trẻ. Ngày thứ ba toàn dân đến yết kiến vua, như vua đã hẹn. Nhà vua trả lời cứng cỏi với họ như đ1m người trẻ góp ý. Nghe thấy thế, mười chi tộc phía Bắc đã bất mãn, họ tách ra lập một nước mới là Ít-ra-en ly khai với nhà Đa-vít vào năm 931 trước Công Nguyên...
2) MỘT VIÊN QUAN ĐẠI THẦN KHÔN NGOAN MƯU TRÍ:
Xưa bên Nhật bản có một ông vua kia sưu tập được 100 chiếc bình cổ rất quý hiếm. Nhà vua trưng bày trong một chiếc tủ kính cho triều thần chiêm ngưỡng. Một hôm có viên quan đại thần tò mò cầm một chiếc bình ra quan sát và sơ ý đánh rơi bể nát. Vua tức giận sai thị vệ mang viên quan kia ra ngoài chém đầu. Bấy giờ một viên quan khác liền đến bên chiếc tủ đựng các bình quý hiếm kia, dùng vai đẩy cho tủ đổ làm tất cả 99 chiếc bình đều bể tan... Vua rất tức giận ra lệnh trừng phạt thật nặng kẻ đã cả gan làm điều này. Nhưng trước khi chém đầu, vua hỏi viên quan đại thần thứ hai rằng: “Tại sao khanh lại dám làm chuyện tầy đình như vậy?” Viên quan đại thần đáp: “Hạ thần thấy chỉ vì sơ ý làm bể một chiếc bình cổ, mà bệ hạ truyền giết chết một bề tôi trung thành. Thế thì 99 chiếc còn lại kia có thể sẽ làm cho 99 người khác phải chết. Vậy còn ai giúp bệ hạ cai trị thần dân trăm họ? Do đó hạ thần đã cố ý xô đổ để một mình hạ thần phải chết thôi”.
Sau khi nghe viên quan nói xong vua liền tỉnh ngộ nên đã truyền tha chết cho cả hai.
3. SUY NIỆM:
Có bốn nhân đức nhân bản giúp sống làm người trưởng thành về nhân cách là: Khôn ngoan, công bình, can đảm và tiết độ, trong đó, đức khôn ngoan đứng đầu. Vậy khôn ngoan là gì? Có mấy loại khôn ngoan? Muốn có đức khôn ngoan của Chúa ta cần phải làm gì?
1) Khôn ngoan là một nhân đức giúp ta nhận định rõ điều tốt phải làm và điều xấu cần tránh, và nên dùng phương cách nào hữu hiệu nhất để đạt được điều tốt và tránh được điều xấu. Khôn ngoan còn là sự nhìn xa trông động hay tiên liệu để phòng tránh những tai nạn và dự phòng trước để có thể ứng phó hữu hiệu với những tình huống khác nhau có thể xảy ra.
- Câu chuyện thứ nhất trên đây cho thấy sự thiếu khôn ngoan của vua Rơ-kháp-am là con vua Sa-lô-mon. Vì nếu là người khôn ngoan, hẳn ông đã biết phải nghe lời khuyên của ai và phải đối xử thế nào để được lòng dân mười chi tộc phía Bắc. Chính vì thiếu sự khôn ngoan mà vua Rơ-kháp-am đã làm cho đất nước bị chia cắt làm hai, là nước Giu-đa phía Nam và nước Ít-ra-en phía Bắc. Cả hai nước đều suy yếu và lần lượt bị các đế quốc xâm chiếm rồi bị diệt vong sau này.
- Trong câu chuyện thứ hai, viên quan đại thần đã khôn ngoan mưu trí xô đổ chiếc tủ đựng 99 bình cổ quý giá còn lại để can nhà vua và can đảm hy sinh chịu chết để mong nhà vua tỉnh ngộ. Nhờ đó đất nước đã không mất đi nhiều nhân tài.
2) Phân biệt khôn ngoan của Thiên Chúa với khôn ngoan của thế gian:
Khôn ngoan của Thiên Chúa nhắm tới mục đích tối hậu của cuộc đời và tất cả các suy nghĩ và lựa chọn phải đặt căn bản trên mục đích này; trong khi khôn ngoan của thế gian chỉ nhắm tới các mục đích trần thế. Vì mục đích nhắm tới khác nhau nên khôn ngoan Thiên Chúa trái ngược với khôn ngoan của thế gian. Chẳng hạn: khôn ngoan của Thiên Chúa đòi ta hy sinh mạng sống mà theo Chúa, đang khi khôn ngoan thế gian tìm mọi cách để bảo vệ mạng sống mình. Trong Tin Mừng, thánh Phêrô đã suy nghĩ theo lối suy nghĩ khôn ngoan của mình để can trách Thầy Giê-su đừng chấp nhận con đường qua đau khổ vào vinh quang, ông đã bị Thầy quở trách là “Satan, lui lại đàng sau Thầy. Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người” (Mt 16,23). Thánh Phao-lô dạy tín hữu C6-rin-thô: “Đừng ai tự lừa dối mình. Nếu trong anh em có ai tự cho mình là khôn ngoan theo thói đời, thì hãy trở nên như điên rồ, để được khôn ngoan thật”. (1 Cr 3,18).
Đức Kitô chính là sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Vì vậy, biết được Chúa Kitô là biết được sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Sự khôn ngoan Thiên Chúa bao trùm cả thế gian này: sự sống hay sự chết, hiện tại hay tương lai, tất cả đều thuộc về những người tin vào Chúa Kitô.
3) Muốn có đức khôn ngoan của Chúa ta cần khiêm tốn học hỏi Lời Chúa, năng kiểm điểm đời sống dưới ánh sáng Lời Chúa và xin ơn Thánh Thần soi sáng giúp ta làm theo thánh ý Chúa. Khi phải chọn một trong hai điều tốt, ta hãy bàn hỏi với những người đáng tin cậy, trước khi quyết định làm theo tiếng lương tâm mách bảo: Điều phù hợp với thánh ý Thiên Chúa là hợp với gương mẫu và lời dạy của Đức Giê-su, Đấng khi chịu phép rửa của Gio-an Tẩy Giả đã được Chúa Cha xác nhận là “Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người” (Mt 3,17) và trong cuộc hiển dung trước mặt ba môn đệ thân tín, đã được Chúa Cha từ trong đám mây tuyên phán: “Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy vâng nghe lời Người” (Mt 17,5). Đàng khác điều nào phù hợp với suy nghĩ của ta, sau khi quyết định làm, ta cảm thấy tâm hồn được bình an vui sướng, thì đó là điều hợp với thánh ý của Thiên Chúa.
4) Muốn tập đức khôn ngoan ta phải xin ơn Chúa giúp và nỗ lực tìm kiếm và học hỏi mỗi ngày:
- Vua Sa-lô-môn nổi tiếng là người khôn ngoan. Khi lên ngôi vua, việc đầu tiên ông làm là lên đền Ghíp-ôn hành hương, dâng của lễ cầu nguyện với Đức Chúa. Đức Chúa hiện ra hỏi: “Ngươi muốn xin gì?” Ông thưa: “Xin cho con được khôn ngoan”.
Lời cầu xin đẹp lòng Đức Chúa và Người đã ban cho ông nhiều hơn điều ông xin.
- Không chỉ cầu xin mà thôi, vua Sa-lô-môn còn nỗ lực tìm kiếm học hỏi. Ông nói như sau: “Từ thời trai trẻ tôi đã yêu quý và tìm đức khôn ngoan cho riêng mình” (1Vua 3, 4-15).
5) Ngoài ra chúng ta cần áp dụng các lời dạy của người xưa được diễn tả qua các câu ca dao tục ngữ. Sau đây là một số lời dạy cách ứng xử khôn ngoan:
- “Vàng thì thử lửa thử than; Chuông kêu thử tiếng, người khôn thử lời”.- Chính lời ăn tiếng nói sẽ chứng tỏ ai là ngưới khôn ngoan và ai là kẻ khờ dại.
- “Lửa thử vàng, gian nan thử đức”.- Một người tốt hay xấu sẽ biểu lộ ra khi gặp gian nan thử thách.
- “Phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói” vì: “Nhất ngôn hữu xuất, tứ mã nan truy”- Một lời nói ra bốn con ngưa khó đuổi bắt lại được.
- Trong cuộc sống cần ý thức: “Lời nói không mất tiền mua. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. “Người khôn nói mánh, người dại đánh đòn”. “Khôn cho người ta dái (kính nể), dại cho người ta thương, dở dở ương ương cho người ta ghét”.
- “Khôn ngoan đá đáp người ngoài. Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau” – Cần duy trì tình đoàn kết nội bộ.
- Mạnh Tử dạy: “Gần người hiền thì sáng, gần người tài thì thông”. Ngược lại, gần người ngu tối thường dẫn đến sự bực mình và đần độn theo: “Rồng vàng tắm nước ao tù. Người khôn ở với người ngu bực mình”.
- “Trăm năm ở với người đần. Không bằng một lúc ở gần người khôn”.
- “Làm đầy tớ thằng khôn, còn hơn làm thầy thằng dại”v.v.......
4. THẢO LUẬN:
Giữa hai điều tốt: một là tới giờ cơm gia đình, mọi người trong nhà đều ngồi vào bàn ăn. Nhưng lúc đó, có một việc thứ hai là nhà bị dơ cần phải được quét dọn. Vậy ta nên chọn đi ăn cơm chung cả nhà hay đi làm việc quét dọn cho nhà được sạch rồi sẽ ăn sau một mình? Tại sao?
5. LỜI CẦU:
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã mời gọi chúng con: “Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5,48) và câu: “Anh em phải khôn như rắn, và đơn sơ như bồ câu” (Mt 10,16). Xin ban Thánh Thần giúp chúng con biết kiên trì tập luyện thánh hóa bản thân. Cho chúng con biết khôn ngoan, thực tập các đức tính, nhờ đó mỗi ngày chúng con sẽ trở nên hoàn thiện giống Chúa nhiều hơn.- Amen.
LM ĐAN VINH