Những bài viết cảm động về Cha
Tôi chỉ có cha mà thôi...
Cha tôi kể, năm 25 tuổi, mẹ tôi bước chân về nhà chồng với một trái tim tổn thương vì bị người yêu phản bội. Mẹ tôi lấy bố tôi không phải vì tình yêu mà chỉ là để lấp chỗ trống. Bố tôi biết vậy nhưng tình yêu ông dành cho bà quá lớn nên mặc kệ bà có thờ ơ với ông thế nào chăng nữa ông vẫn quyết tâm lấy bà cho bằng được.
Mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp, nhan sắc hơn người, còn cha tôi chỉ là một anh kỹ sư bình thường, không có gì đặc biệt ngoại trừ đôi mắt cha tôi luôn ánh lên vẻ kiên nghị, hiền lành, trung thực.
Ngày tôi cất tiếng khóc chào đời, cha tôi bỏ cả việc ở cơ quan để chạy vào viện với mẹ con tôi. Đáp lại những tình cảm vồn vã của cha là thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của mẹ. Mặc dù vậy cha vẫn chăm tôi và chiều chuộng mẹ hết lòng.
Năm tôi lên ba tuổi, cha tôi gặp tai nạn. Một tai nạn giao thông đáng buồn mà không ai có thể ngờ tới. Những ngày cha tôi nằm viện, tất cả mọi sinh hoạt của cha đều do bà nội tôi lo, mẹ tôi có đến cũng chỉ là cho có mặt. Không chăm sóc cho cha tôi được giây phút nào, ngay cả một lời động viên an ủi cha tôi mà mẹ cũng không có.
Nằm viện hơn hai tháng, cha tôi bình phục trở về nhà. Ngay khi cha đặt chân vào nhà cũng là lúc mẹ bước chân ra đi. “Người cũ” đã quay trở lại đón mẹ vì vợ của ông ấy không sinh được con. Ông ta quay trở lại xin lỗi và năn nỉ mẹ hãy theo ông ta, cho ông ta một cơ hội vì ông ta vẫn còn yêu mẹ. Mặc cho tôi kêu khóc, mặc cho nước mắt cha lăn dài, mẹ lạnh lùng: “Tôi đã sinh cho anh một đứa con gái. Nó sẽ ở với anh. Tôi và anh hết nợ nhé”. Cha tôi chết lặng, không còn gì để nói. Biết phải nói sao đây khi mẹ tôi đã có ý nghĩ như vậy. Trong cái đầu óc non nớt của tôi lúc đó, làm sao tôi có thể hiểu được rằng cha yêu mẹ bằng cả trái tim mình, không so đo, tính toán thì làm sao có chuyện nợ nần kia chứ.
Năm tôi lên bảy tuổi, khi đó hai cha con tôi rất khó khăn vì sau đợt tai nạn cha tôi đã bị cho nghỉ việc ở cơ quan. Sức khỏe không còn được như trước nên cha tôi ở nhà chạy xe ôm lấy tiền nuôi tôi ăn học.
Có một lần, khi tôi đang lang thang trước cổng trường chờ cha đèo khách rồi quay lại đón tôi về, tôi đã gặp mẹ. Tôi chắc chắn đó là mẹ tôi vì tôi vẫn thường xuyên lôi ảnh cưới của cha mẹ ra ngắm. Nhìn mẹ tôi rất đẹp và sang trọng. Bà đi cùng ông chồng và đứa con trai bụ bẫm. Lúc đó, tôi quá mừng rỡ mà quên đi khoảng cách của hai mẹ con nên đã gọi rối rít: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ…” thế nhưng sau một thoáng quay lại rất nhanh, người đàn bà đó đã quay lưng bỏ đi không một chút ngập ngừng. Đó là lần cuối cùng tôi gặp mẹ và cũng là tiếng gọi mẹ cuối cùng trong đời của tôi.
Tôi lớn lên và trưởng thành trong vòng tay yêu thương và tình cảm vô bờ của cha. Tôi không thể nào quên được những đêm cha tôi ngồi cặm cụi khâu cho tôi cái áo mà cứ bị mũi kim đâm vào tay liên tục. Những ngày không có khách, cha chỉ dám mua một ít thức ăn và nhường hết cho tôi. Từ việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ đến chăm sóc con… cha tôi làm không thua gì một người mẹ vì trong thâm tâm tôi hiểu rằng cha tôi thương tôi bằng tình cảm của hai người gộp lại.
Giờ đây khi tôi chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng thì mẹ tôi lại xuất hiện trong bộ dạng tiều tụy. Bà ra nông nỗi này là do người chồng của bà bị bắt do buôn hàng lậu, tài sản thì bị tịch thu, không còn nơi nào để đi nên bà quay lại xin cha tôi tha thứ.
Liệu tôi có thể chấp nhận một người mẹ như vậy không khi mà bà đã gây ra cho cha tôi và tôi những vết thương lòng không thể nào xóa được. Bà đã bao giờ nghĩ cho cha con tôi? Liệu bà có hiểu được tâm trạng của một đứa con gái không có mẹ? Tôi không thể tha thứ, mặc dù cha tôi đã khuyên rằng trong ngày vui của tôi nên để cho mẹ xuất hiện. Để làm gì khi mà từ lâu trong trái tim tôi không còn hình bóng của mẹ.
Tôi chỉ có cha tôi thôi, người cha đã coi tôi là cuộc sống của chính mình. Sẽ chẳng bao giờ tôi có thể quên năm tôi 14 tuổi, vào một buổi tối, cha gõ cửa phòng tôi rồi rụt rè đưa cho tôi một bịch nilong màu đen, ngượng ngùng nói: “Cha xin lỗi. Vì mải làm mà không để ý đến con, hôm nay mấy cô hàng xóm hỏi thăm, cha mới biết rằng con đã lớn, con… con… ”. Tôi vội mở túi nilong ra, trong đó là mấy chiếc áo con và mấy… gói Kotex. Nhìn khuôn mặt bối rối của cha mà tôi thương cha vô hạn. Ôm chầm lấy cha mà nước mắt tôi rơi lã chã: “Cha ơi, con dậy thì từ năm ngoái rồi."
Yukily (diendan.vtc.vn)
Thư của đứa con bất hiếu gửi bố
Thư của đứa con bất hiếu gửi bố
(Dân trí) - “… Chính con đã phụ lại tất cả những cố gắng của bố. Lẽ ra cuộc sống gặp khó khăn con phải về nhà tâm sự với gia đình, nhưng con không làm thế, con chọn cái chết để giải thoát trong một phút quẫn trí...”.
Kính gửi bố thân yêu của con,
Con vẫn nhớ tuổi thơ con, một khoảng thời gian không biết nên gọi là vui hay buồn. Nhớ lúc con ốm được bố ôm vào lòng, dỗ cho uống thuốc, thứ nước màu đen đầy cả cốc mà chỉ mới nhìn con đã sợ. Rồi khi con học lớp 6, xin đi chơi xa cách nhà 10km với bạn từ 5h sáng, bố đã dậy mở cửa cho con và hỏi “Mẹ đã cho tiền chưa…”. Thời đấy làm gì có ai tâm lý như bố nhỉ!
Tuy thế, con còn quá nhỏ dại để nhận thấy bố yêu thương con như thế nào. Đôi lúc con còn tưởng “mình với bố không hợp nhau” cơ, vì lúc nào bố cũng bênh chị và mắng con. Bố toàn sai con làm thứ nọ thứ kia chứ chẳng bao giờ sai chị.
Con nhớ những lần bị bố quát, nhớ những đêm tủi thân nằm khóc một mình. Rồi nhớ rằng đã có một lần bố gọi con bằng “con”, con đã mừng đến nỗi ghi vào nhật ký rằng “hôm nay bố đã gọi mình bằng con… giống như bố gọi chị...”.
Lớn thêm một chút, con vào lớp mười, đỗ trường chuyên, con nghĩ rằng mình đã không phụ công lao của bố mẹ, con cảm thấy bố đã công bằng với con hơn một chút. Con không còn nghe mắng nữa, con được tùy quyền quyết định những điều trong khả năng có thể tự quyết. Bố cũng hay cho con tiền tiêu vặt, thỉnh thoảng con đi xa, bố nhắc những chuyện tế nhị dù mẹ cũng nhắc rồi.
Đến năm lớp 12, con và bố ít gặp nhau hẳn, con đi học sớm, về muộn, bố đi làm muộn, về sớm và cũng đi ngủ sớm. Con ít có thời gian được tâm sự cùng bố, con chỉ cảm thấy hình như bố đã yêu con hơn.
Kỷ niệm của con gói gọn trong 12 năm con không làm bố thất vọng chuyện gì lớn cả, trừ một số lúc con trót dại lấy tiền của mẹ, và bố bảo như thế là xấu. Tuy nhiên không bao giờ bố đánh con, bố chỉ nghiêm khắc nói chuyện với con như một người đã trưởng thành.
Bố yêu kính của con,
Thời gian con đi đại học, có đôi lần vì chuyện tình cảm của con mà bố phải đứng ra giải quyết. Có lần gia đình người con yêu gọi điện lên nhà mắng bố-trong khi con là con gái-thế nhưng bố đã tin tưởng con mà nói với họ rằng bố tin là con không làm sai.
Sau đấy bố hay gọi điện an ủi và khuyên bảo con không được nghĩ ngợi nhiều, phải chú tâm học hành chăm chỉ. Thời gian đó con tuy bị ảnh hưởng nhưng nhờ có bố nên đã đứng vững được.
Hai năm qua, nhiều lúc con tự dằn vặt bản thân, tự tách mình khỏi bạn bè, khỏi gia đình, lao đầu vào công việc để có thể sống tốt hơn mà không trượt dốc. Con đã đau đớn khi mẹ bảo với con, vì con mà bố khóc, vì con đã gây ra chuyện quá động trời. Con không dám lên xin lỗi bố, không dám gặp bố, bố cũng không cần phải xuống nhà gặp con, bố bỏ bữa, không ăn uống gì, bố nằm trên phòng chờ con lên thú tội… Con đã nhiều lần làm bố buồn, nhưng chưa bao giờ thấy bố giận như thế.
Con đã không giữ được cho mình cái quý giá nhất của người con gái, bố đã khóc vì con, mọi người bảo thế, nhưng con đã không ý thức được, con chỉ cảm thấy sợ, thấy xấu hổ chứ không hề nghĩ rằng mình đã làm bố buồn như thế nào.
Những tưởng mọi chuyện đã yên ổn, tuy giận nhưng bố vẫn tha thứ cho con, bố không đả đụng gì nữa đến những vấn đề ấy. Con về nhà không khí vẫn yên ấm, bố hay nói chuyện với con hơn, thường xuyên hỏi ý kiến con về công việc trong nhà. Con hiểu ý của bố là các con đã lớn hết rồi và được quyền đóng góp ý kiến, con cảm thấy hạnh phúc và được tôn trọng.
Thế nhưng, chính con đã phụ lại tất cả những cố gắng của bố. Lẽ ra cuộc sống gặp khó khăn con phải về nhà tâm sự với gia đình, nhưng con không làm thế, con chọn cái chết để giải thoát trong một phút quẫn trí.
Con được bạn bè đưa vào viện, và trong viện con đã nghe thấy bố khóc qua điện thoại, bố khóc nấc, bố nói nhiều, bố trách con, trách bố, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm bố lại “mày, tao” với con. Những lời nói đó của bố đến giờ vẫn quanh quẩn bên con, đứa con gái bé bỏng bất hiếu chỉ biết ôm điện thoại khóc theo… Bố ơi, con có lỗi với bố, con xin lỗi, con sai rồi.
Thời gian trong viện, bố hay gọi điện, mẹ bảo bố xuống mà nhìn thấy con như thế này chắc không giữ được bình tĩnh. Lúc đấy con mới hiểu mẹ mạnh mẽ hơn bố, và vì bố quá yêu con nên bố không thể mạnh mẽ như con vẫn từng thấy. Bố nói: “Ngay cả lúc ông nội mất tao còn không khóc. Thế mà vì mày tao phải khóc đến hai lần”...
Con xuất viện, quay lại cuộc sống bình thường, nhưng những gì bố nói mãi mãi không bao giờ con quên: “Là con của bố thì phải mạnh mẽ, làm sao có thể vì một thằng con trai mà hủy hoại mình như thế, con phải học tập mẹ con ấy, bố thử mẹ con suốt mà mẹ có thèm quan tâm đâu”.
Bố ơi, cả đời này con chưa khóc được vì thương bố, mà lại làm bố khóc vì thương con. Nhưng con hứa sẽ không bao giờ để bố phải thất vọng về con thêm nữa. Con sẽ đứng dậy, sẽ làm lại từ đầu. Vì con yêu bố, và vì bố mẹ, gia đình là tất cả mọi điều tốt đẹp nhất trên đời dành cho con.
Con yêu bố.
T. (Dân Trí)