1. DÂNG VUA ÁNH MẶT TRỜI
Nước Tống có một nông dân, kiến thức rất ít, suốt đời chỉ có cái tài là tước đay để đun sôi vào mùa đông. Có một năm, vào mùa xuân, anh ta đến thôn Ðông để làm ăn sinh sống, lúc nằm một mình phơi nắng dưới ánh mặt trời, thì anh ta cảm thấy rất là ấm áp.
Sau khi trở về nhà thì nói với vợ: "Ánh mặt trời chiếu trên lưng thật là ấm, người khác có lẽ không biết, nếu đem dâng cho nhà vua, thì chắc là được thưởng lớn "(Liệt tử)
Suy tư: Mặt trời thì ngày nào cũng có, và trên qủa địa cầu nầy ngày nào cũng có ánh sáng mặt trời, mây mù chỉ tạm thời che lấp nó, bóng đêm cũng chỉ tạm thời che lấp nó. Nhưng nó vẫn hiện hữu, đó là chân lý.
Ân sủng của Thiên Chúa từng giây từng phút đổ xuống trong tâm hồn của chúng ta, nhưng tội lỗi như bóng đêm, khuyết điểm như mây mù che lấp ân sủng của Thiên Chúa, và có khi ngăn cản không cho ơn Chúa xuống trên chúng ta. Chúng ta sống trong tình thương của Chúa mà chúng ta không biết: không khí để chúng ta thở, gió mát để chúng ta vui tươi, mưa để tưới đất thêm màu mỡ, mặt trời để ta hân hoan... và còn biết bao là ơn lành khác mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta, mà chúng ta không biết. Như anh nông dân vừa quê mùa vừa ít học đã "tình cờ khám phá" ra ánh mặt trời rất là ấm áp, có thể lấy để dâng tặng vua. Thật là đơn sơ.
Tôi cũng có thể dùng ân sủng của Chúa như một món quà để dâng lại Chúa: kính mến Ngài và yêu thương anh chị em, đó chính là lòng biết ơn của tôi đối với Thiên Chúa vậy.
2. PHÁP THUẬT KHÔNG LINH
Có người nói mình nắm vững phép trường sinh bất tử, nhà vua nước Yên nghe được tin ấy, liền phái sứ giả đi đến nơi ông ấy để học tập. Học chưa xong thì người ấy chết, nhà vua rất nổi giận sứ giả, toan giết ông ta.
Có một vị quan được vua sủng ái khuyên nhà vua, nói: "Người ta ai cũng sợ chết và thích sống, cái người đã tự nhận mình nắm vững phép trường sinh bất tử đã chết trước, thì làm sao mà có thể bảo đảm cho đại vương biết rằng, đại vương không chết chứ?". Bấy giờ vua nước Yên mới không giết sứ giả đã được phái đi học tập pháp thuật.(Liệt tử)
Suy tư: Trường sinh bất tử, sống mãi không chết, đó là nguyện vọng lớn nhất của con người; đời sống của con người, ngoài Chúa ra, thì không một ai có thể ấn định cho mình ngày sinh và ngày chết.
Chúng ta hãy nghe sách Khôn Ngoan nói về tuổi thọ của con người:
-Quân vô đạo lên tiếng nói:
"Ðời ta thật buồn sầu vắn vỏi:
Không thuốc nào chữa cho con người khỏi chết,
Chẳng ai biết có kẻ nào thoát được cõi âm ty,
Bởi ngẫu nhiên ta đã ra đời, rồi lại như chưa hề có mặt,
Hơi thở của ta là làn khói,
Tư tưởng lóe từ nhịp đập trái tim.
Khi nó tắt đi, thân xác sẽ trở thành tro bụi,
Sinh khí biến tan như làn gió thoảng..." (Kn 2, 1-3).
Người công chính dù có chết non, cũng vẫn được an nghỉ,
Vì tuổi thọ đáng kính
Không phải bởi sống lâu, cũng không do số tuổi,
Ðối với con người, sự khôn ngoan còn quý hơn tóc bạc,
Sống không tì ố đã là sống thọ..." (Kn 4, 7-9)
Lm. Nhân Tài, csjb