-
Tự tình tháng 10
https://i0.wp.com/gxthohoang.net/med...83ce1ef_XL.jpg
Tự tình tháng 10
Trời se lạnh đầu tháng mười mưa khóc
Đất buồn tênh bởi mây giận hững hờ
Gió cuộn về chút nắng nhẹ ngẩn ngơ
Nhìn chiếc lá cuối thu vừa rơi rụng.
Ta chợt thấy một nỗi buồn hoang dại
Ngó heo may xô chiếc lá cuối cùng
Buồn lắm chứ, lá hốt hoảng bật rung
Cố một chút bám nắng chiều mê mải.
Rồi ta thấy gió đông về tê tái
Khóc thương người duyên nợ lỡ làng xa
Cỏ và hoa thay lá cả bốn mùa
Còn yêu không trong đông về vội vã?
Tháng mười ơi ta đem hồn ra thả
Để nhớ ngày vội vã ngỏ lời yêu
Nhìn lại mình thương cái dáng liêu xiêu
Ngồi cô độc ôm mùa thu buồn bã.
Gió mạnh về tiễn vội lá vàng qua
Mong manh lắm cho dù lòng tiếc nuối
Tuổi xuân tàn nếp nhăn tìm rượt đuổi
Ừ phải rồi ta đã bước sang đông.
Hồng Bính
-
-
-
"Tự tình tháng 10" của tác giả Hồng Bính là một bài thơ thất ngôn thể hiện tâm trạng buồn man mác, cô đơn của nhân vật trữ tình khi thu tàn và đông đến, qua việc miêu tả khung cảnh thiên nhiên chuyển mình và sự hoài niệm về tình yêu đã lỡ làng, để rồi nhận ra sự trôi chảy của thời gian và tuổi xuân đang phai tàn.
Nội dung chính của bài thơ:
Mở đầu bài thơ: Thiên nhiên tháng mười được miêu tả với không khí se lạnh, mưa giăng, mây hờ hững và gió mang theo chút nắng nhẹ, khiến không gian trở nên buồn tẻ và cô đơn.
Sự xuất hiện của chiếc lá cuối thu: Chiếc lá vàng lìa cành như một biểu tượng cho sự tàn lụi, gợi lên một nỗi buồn hoang dại cho nhân vật trữ tình.
Nỗi buồn và sự hoài niệm: Gió đông về mang theo sự tê tái, khiến tác giả khóc thương cho những duyên nợ đã lỡ làng, đồng thời cảm thấy tiếc nuối cho tuổi xuân đã qua.
Nhận thức về sự chuyển mùa và tuổi tác: Cuối bài thơ, tác giả nhận ra rằng tuổi xuân đã dần trôi đi, nếp nhăn bắt đầu xuất hiện, đánh dấu sự chuyển sang mùa đông, một mùa của sự cô độc và già cỗi.
Bố cục và ý nghĩa:
Bài thơ tuân theo bố cục của một bài thất ngôn bát cú, với các cặp câu đối nhau về ý và hình ảnh để làm nổi bật tâm trạng buồn bã, cô đơn. Thông qua việc sử dụng những hình ảnh quen thuộc của mùa thu và mùa đông như lá rụng, gió heo may, mưa, tác giả đã thể hiện sự tiếc nuối và nỗi cô đơn của mình khi đối diện với sự cô độc của tuổi xế chiều.
Thông điệp:
Bài thơ là lời tự sự về một tâm hồn đang chìm trong nỗi cô đơn, tiếc nuối về quá khứ và sự trôi chảy của thời gian. Tác giả đã khéo léo lồng ghép những cảm xúc cá nhân với khung cảnh thiên nhiên thay đổi, tạo nên một bức tranh buồn man mác nhưng đầy tính suy ngẫm.