Sống đến bây giờ là nhờ biết sợ!
Lúc còn nhỏ mỗi khi bực tức chửi nhau hay là choảng nhau với mấy bạn nhỏ, tôi thường được người lớn khuyên:” Thôi đi chúng mày, một sự nhịn chín sự lành...”
Khi lớn lên hơn một chút, hoặc khi tạm đủ sự nhận thức, bố tôi kể cho nghe gương Tân Ti Tụ, một người nào đó thời xa xưa bên Tàu như sau: Tân Ti Tụ một đêm nằm mơ thấy có người đến chửi rủa mình, xong rồi nhổ vào mặt và bỏ đi. Sáng hôm sau ,Tụ than thở với một vài người bạn:”Từ nhỏ đến nay đã 60 tuổi, tôi nổi tiếng là người hiếu dũng! Thế mà đêm qua lại có người dám đến làm nhục, nếu tôi không tìm ra kẻ ấy để báo thù, tôi không thể chịu nổi...!” Nói xong Tân Ti Tụ cầm một thanh gươm lớn ra đứng ở đường cái để tìm người đêm qua trong mơ ấy, nhưng không tìm được, về nhà hận quá hộc máu ra mà chết!
Câu truyện trên cùng những lời khuyên nhủ của bố, đã làm tôi chế ngự được phần lớn những cái mà tuổi trẻ tự cho là “danh dự”, để rồi khi những kẻ đồng trang lứa va chạm với mình, tôi không đến nỗi liều chết để bảo vệ một chút cái lòng kiêu ngạo, tự ái được bọc bằng một lớp vỏ gọi là danh dự ấy! Cũng tương tự như thế, tôi hết sức tránh những sự mà giới trẻ cho là khiêu khích như đi xe nẹt ga, nẹt bô, đánh võng, không dám để cho ai nói mình là nhìn đểu họ, hoặc tụ tập bạn bè, băng nhóm để cự lại nhóm khác...! Có thể nhờ việc ấy mà ngày hôm nay tôi còn lành lặn và kể như chưa bị một “chiến thương” nào mang trên người!
Gần đây thôi! Tôi đã khám phá ra xuất xứ câu nói trứ danh mà bố tôi hay dùng, đó là câu của nhà văn Nguyễn Tuân sau năm 1975 khi vào Nam chơi với các bạn bè và văn nghệ sĩ,đó là:” Tôi còn sống được đến ngày hôm nay là nhờ biết sợ...”
Nếu ai cần tìm hiểu cái sợ của ông là như thế nào, xin cứ lên google, còn ở đây tôi nhớ lại rằng: vì nhờ biết sợ, mà tôi vẫn khỏe mạnh và lành lặn đến ngày hôm nay như đã kể!
Nhưng thứ gì cũng có cái giá của nó! Vinh quang nào cũng phải trả bằng đau thương nhọc nhằn! Trong chúng ta chắc không ai không biết đến Hàn Tín, một vị nguyên soái lừng danh thời Hán Sở tranh hùng bên Tàu. Ông ta gần như chưa thua một trận nào trong cả cuộc đời cầm quân! Mọi người có thể xem sơ lược tiểu sử của ông ta tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/Hàn_Tín
Thưở còn hàn vi, ông ta đã bị một tên đồ tể tay tung tăng một con dao mổ lợn thách đánh. Hắn còn ra điều kiện là nếu không dám thì phải chui qua háng của hắn mà đi, nếu không sẽ không toàn mạng. Và Hàn Tín vì muốn còn sống nên phải chấp nhận chui qua háng hắn mà đi!
Đã hơn hai ngàn năm trôi qua, và với những tư tưởng : “sống đến bây giờ là nhờ biết sợ” đang lên ngôi, thế mà rất nhiều người còn chê trách Hàn Tín là một người hèn hạ, huống chi hơn hai ngàn năm trước thì sự chê bai này còn đến đâu! Chính vì mang tiếng là:”thằng luồn khố”, cho nên Hạng Võ khinh thường nhất định không thèm dùng Hàn Tín cho dù quân sư của Hạng Võ là Phạm Tăng đã hết sức tiến cử vì nhận rõ tài năng của Hàn Tín! Cũng chính vì bị cho là một kẻ hèn hạ chịu sống nhục hơn là chết vinh cho nên Lưu Bang cũng chẳng thèm dùng, và gần như là phải nhờ mệnh Trời xui khiến , Hàn Tín mới được cất lên làm nguyên soái!
Sách sử khi nói đến chuyện này vẫn không đồng nhất với nhau về chuyện Hàn Tín luồn khố tên bán thịt! Người thì bảo ông ta khôn ngoan chịu hy sinh việc nhỏ để toàn mạng mà sau này làm nên nghiệp lớn! Người thì bảo kẻ sĩ thà chết vinh hơn sống nhục! Người thì bảo sao không xin xỏ, hay làm một gì khác hơn là việc rất ô nhục sống còn thua chết, ấy là chui qua háng!...
Như trên tôi đã nêu ra rằng: cái gì cũng phải trả giá nặng hay nhẹ và tùy theo quan niệm của mỗi người đối với sự trả giá ấy. Người lớn xưa kia dạy rằng:”Một sự nhịn thì chín sự lành...” Vâng! Vì Hàn Tín nghĩ rằng ông ta không thể chết khi chưa thực thi được thiên tài quân sự của mình cũng như chu toàn lời hứa đền ơn Phiếu mẫu khi mà bà ta cho ăn cơm nhưng không khỏi khinh thị chê bai. Cũng như ông ta không thể chết khi chưa thể làm cho sáng mắt những người chung quanh đã hết sức khinh bỉ ông ta là phường vô ích khi sống trên đời! Vì thế ông ta cần phải sống bằng bất cứ giá nào, để rồi sau đó ông ta đã trả ơn cho phiếu mẫu ngàn vàng, ngay cả tên bán thịt, kẻ gây cho ông nỗi nhục nhã tột cùng khi xưa cũng được tặng thưởng!
Riêng bản thân tôi giờ đây nghĩ lại tự nhiên thấy có một sự tủi hổ ghê gớm khi mà đã áp dụng chiến thuật:” còn sống là nhờ biết sợ”__ một phiên bản của chuyện Hàn Tín___ trong một sự kiện năm xưa...! Nỗi tủi hổ ấy là giả sử lâm vào tình thế như của Hàn Tín khi mà gần như cầm chắc chín phần chết hay bất lợi nặng nề nếu không thực hành điều kiện của tên bán thịt, thì có thể thông cảm! Trong khi ấy tôi luôn nhớ lại và day dứt rằng: có thể có một cách khác tốt đẹp hơn, hay ho hơn để không đến nỗi mất mạng mà vẫn vớt vát được danh dự, tỏ được cái khí phách của một bực trượng phu, nhưng vì tôi quá sợ, nên danh dự cũng mất mà người yêu cũng ra đi!
Trong đề tài:” Của anh tất, tôi không có gì”, tôi đã thuật lại việc vì khiếp sợ mấy tên học cùng trường đe dọa, tôi đã bỏ ngang không dám đệm đàn cho N., không dám giao thiệp công khai như trước khiến cho dưới mắt nàng, tôi tự nhiên mang nặng hình ảnh một thằng hèn nhát đáng khinh bỉ, không thể là một người trong mộng của nàng!
Tôi vẫn nhớ nét mặt của N. có vẻ chán nản xen lẫn một thứ gì đó như là thất vọng, khinh khi lúc mà tôi ráng hết sức giải thích sự cố! Đến bây giờ tôi không hề quên một từ trong câu nói của nàng trong cái ngày định mệnh, cái ngày nàng quyết dũ áo ra đi ấy:
___ “Có khi nào anh từ bỏ nhiều thứ đáng yêu đáng quý chỉ vì sợ nó tổn hại đến sự nghiệp sau này của bản thân hay không “?
Cho đến bây giờ tôi vẫn không dám chắc là việc cúi đầu trước sự cảnh cáo đe dọa của mấy tên cùng trường, rồi lảng tránh giao thiệp với N, là một hành động đúng nhất, khôn ngoan nhất! Dù rằng tôi đã đưa ra một số lý do để biện minh cho việc “cúi đầu” của mình, nhưng điều luôn làm tôi băn khoăn và day dứt là có thể chưa phải đầu hàng trước địch thủ vội vàng như thế! Lẽ ra phải tìm một đường lối khác tuy rằng không cứng rắn phản đối quyết liệt dễ gây bùng nổ lớn, nhưng cũng phải đàm phán song phương ít là một thời gian ngắn, nhưng đàng này tôi lại áp dụng triệt để câu:” muốn sống còn là phải biết sợ”, cho nên rõ ràng trước mắt N, tôi chẳng khác gì một Hàn Tín đã đầu hàng tên đồ tể!
Tâm hồn tôi có lẽ giống như một mảnh đất khô cằn mà những hạt giống thơ, nhất là loại thơ mới tự do của thời đại ngày nay không thể đâm chồi nảy rễ trên ấy được, vậy mà ngay đến bây giờ, mỗi lần nhớ đến N, ,tôi vô cùng ngậm ngùi khi nhớ đến một vài câu thơ trong tác phẩm Dưới rặng thông:
“ Năm năm gợi mớ tro tàn. “
“Gió xuân lại hát muôn vàn nhớ thương!”
Phải chăng đây là một cái giá khá đắt cho cái quan niệm :” Sống đến bây giờ là nhờ biết sợ” ?
Hồi phục một phát minh vĩ đại!
Hồi phục một phát minh vĩ đại!
Phần trước đã nói về chuyện nhờ rút kinh nghiệm từ chuyện Tân Ti Tụ, tôi đã chế ngự được sự kiêu hãnh, lòng tự ái không đáng có của tuổi trẻ! Và cái câu:” Tân ti Tụ” được dùng như một điển tích để tự kiểm điểm, tu sửa con người của mình.Sang đến việc:”Còn sống đến bây giờ là nhờ biết sợ” tôi vẫn luôn luôn công nhận những cái hay của cẩm nang này, tuy thế , vì có những cái phải trả giá cho nó mà theo tôi là khá đắt, khá chua xót cho nên tôi vẫn còn băn khoăn ngần ngại và phải suy tính rất lâu mới dám áp dụng nó.
Thời thế đổi thay nhanh quá cho nên phải chăng “nhận thức cũng thay đổi “?
Một số năm trước đây, muốn sống thì chỉ cần biết sợ, nhưng đến bây giờ nhiều khi biết sợ vô cùng vậy mà nhiều khi vẫn không thể sống còn?
Tất nhiên đây không phải là một kiểu chơi chữ hay một cái trò làm khó chịu người nghe, bởi vì ít năm trở lại đây con người chúng ta, những người dân hiền lành rất sợ hãi nhưng chưa chắc có thể sống còn bởi vì:
___ Chỉ cần nhìn đểu, hay bị cho là nhìn đểu, có thể bị đâm, bị chém toi mạng!
___ Đi xe bị va quẹt, không cứ lỗi ở mình hay không, có thể bị xử ngay tại chỗ không cho phép khiếu nại!
___Chuyện bị chém đứt tay để lấy điện thoại xịn, hay bị chém đứt cổ để cướp xe ngay giữa ban ngày cũng là chuyện bình thường!
___ Bị chặn đường xin đểu và coi chừng bị mạng vong, coi chừng bị đâm kim HIV nếu không bựt hết những gì có trong người ra!
___Sinh viên, hoặc người mang laptop, một dụng cụ cần thiết nhưng khó dấu vào người, coi chừng chết uổng mạng khi đi đường!
___ Ở nhà đóng cửa không đi đâu hết là an tâm ư? Chưa chắc! Bởi vì thằng ăn cướp vào nhà định giết chúng ta để cướp của, nếu chúng ta tự vệ mà làm chết thứ cặn bã, ung nhọt của xã hội này! Chúng ta khó có thể thoát khỏi tù tội!
__....!
Bản thân tôi đã từng bị một lần trấn lột ngay tại xa lộ Hà Nội vào khoảng quá 7 giờ tối, mà cho đến bây giờ tôi vẩn không thể hiểu là có phải đó là bọn cướp chuyên nghiệp hay không hay chỉ là những kẻ nghiệp dư, thấy thời thế bây giờ trấn lột ngon ăn quá cho nên thử tay nghề!
Tối hôm ấy cũng may phúc là tôi đi bằng con wave tàu cũ xỉn nhưng máy móc rất tốt bởi vì như đã khoe ở trên rằng tôi là người rất biết sợ! Con tay ga đắt tiền tôi chỉ dùng để đi làm cho bằng anh bằng chị bằng em, còn con wave tàu với bề ngoài cũ và xấu để bất đắc dĩ thì đi tối! Đang mải mê phóng nhanh qua chỗ vắng thì thấy có hai ánh đèn phía sau vượt lên và thấy hai cặp thanh niên kè sát hỏi đường. Bởi vì cái xe của một trong hai cặp thanh niên cản trước đầu xe nên theo phản xạ tôi phải lách vào lề đường. Đang định trả lời tiếp câu bọn chúng hỏi thì một thằng bên cạnh nói nhỏ nhưng rất rõ:
___ Đang có việc cần, ông anh làm ơn ủng hộ bọn này một phát !
Lúc này tuy trời tối nhưng tôi thấy bàn tay thằng đứng bên cạnh tôi nguyên hình một con dao găm ánh lên màu sáng bạc.Trong lúc hồn vía đang lên mây thì có ba bốn bàn tay móc vào túi quần, ngực áo trong lúc tiếng nói của thằng hồi nãy vẫn vang lên đều đều, mà giọng vẫn nhỏ mà rõ:
___Đừng có kêu cứu vô ích ông bạn ạ vì tiền ủng hộ cho chúng tôi còn ít hơn là tiền phong bì cho bác sĩ khi ông bị ăn một vài dao vào người đó!
Hình như lúc ấy tôi chỉ còn nhớ là mình mếu máo như sắp khóc khi sợ mất những tư liệu trong cái điện thoại cũng như giấy tờ, nhưng phúc mấy đời khi thằng cầm dao giơ bàn tay có đeo găng màu đen ném trả lại cho tôi cái ví cùng cái điện thoại ,miệng còn tỏ bộ nhân từ:
___ Lại quả cho ông anh cái điện thoại cũ mèm này cùng với giấy tờ đấy!
Lúc chúng phóng đi mất dạng tôi còn đứng im lặng và ngỡ như mình đang ngủ mê! Mọi sự diễn ra quá nhanh và quá bình thường giống như một đám bạn bè gặp gỡ nhau trên đường!
Cách đây không lâu tôi có làm phụ đề Việt cho phim Ấn độ: Andhaa Kanoon 1983, mà tôi đã post lên diễn đàn. Xin nói thật cái nguyên nhân chính thúc đẩy tôi làm phụ đề đó là nhận thấy cái phim Công lý và Báo thù trên giống như một cái van hạ áp cực kỳ hữu hiệu để giải tỏa những uất ức, căm hờn bị dồn nén!
Có nhiều thằng bạn khoe với tôi rằng thời buổi côn đồ tội phạm lộng hành như thế này, đi đâu ra đường chúng nó thường thủ một cây mã tấu, dao bấm hay dao găm để trong cốp xe hay giắt theo trong người để chống lại trộm cướp. Có thằng còn đi kiếm cò để tìm mua một khẩu súng tự chế ,hay súng bắn đạn hoa cải để thủ thân! Có lúc tôi cũng nghĩ rằng cái biện pháp tự vũ trang này là hiệu quả nhất bởi vì khi gặp cướp, mình phòng vệ chính đáng và làm cho chúng nó què lăn hay ngã quỵ tại chỗ thì vừa bảo vệ được mạng sống mà còn “thế thiên hành đạo”. Bởi vì điều luật 96 của BLHS nước CHXHCNVN quy định:
Điều 96. Tội giết người do vựơt quá giới hạn phòng vệ chính đáng
1. Người nào giết người trong trường hợp vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến hai năm.
2. Giết nhiều người trong trường hợp vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng, thì bị phạt tù từ hai năm đến năm năm.
Nếu bị phạt cải tạo không giam giữ khoảng hai năm thì cũng còn hơn là mình thiệt mạng một cách oan ức.Trường hợp một sinh viên tên Hưng bị một bọn năm sáu người vây đánh đồng thời định hiếp dâm bạn gái tên Trang, anh ta đã dũng cảm chống cự lại và tiêu diệt một tên côn đồ ác ôn, sau đó anh ta bị xử 7 năm tù giam! Thôi thì 7 năm tù giam cũng còn đỡ hơn là bị giết chết, bạn gái bị làm nhục! Xin coi tại:http://vnexpress.net/gl/phap-luat/2012/12/vu-nam-sinh-gay-trong-toi-qua-loi-ke-nhan-chung/
Tuy thế, việc thủ súng thủ dao trong người để chống lại tội phạm và côn đồ cũng không phải là một biện pháp hữu hiệu bởi vì:
___ Công an giao thông, công an trật tự hay cảnh sát cơ động bây giờ hoạt động trên mọi tuyến đường rất tích cực. khi chặn xe lại để xét giấy tờ, họ thường yêu cầu mở cốp xe để khám xem có hung khí.Phòng vệ đâu thì chưa thấy, chỉ thấy rằng sẽ gặp rắc rối to! Còn nhét súng trong người thì khó mà qua được những cặp mắt tinh anh sáng suốt của các chiến sĩ cảnh sát!
___ Cho dù có mang sẵn vũ khí để tự vệ, nhưng bọn côn đồ tội phạm thời nay làm gì để cho chúng ta có cơ hội trở tay! Chúng từ đàng sau lao lên bất ngờ chém vào tay, vào người, vào cổ của chúng ta. Thế là chúng đã cướp được tài sản và một khi chúng ta toi mạng hoặc gục ngã, chắc chắn vũ khí như dao súng phòng vệ sẽ được bổ sung vào chiến lợi phẩm!
Gần như biện pháp trên đi vào bế tắc!
Không lẽ chúng ta chịu chết hay sao?
Tôi vừa nhắc đến ở trên là nhiều khi “biết sợ vô cùng vậy mà nhiều khi vẫn không thể sống còn”, và không cần phải giải thích thêm vì hình như mọi người hình như ai ai cũng đều biết, đều có cái tâm trạng này! Do đó ngày hôm nay tôi muốn hồi phục một phát minh vĩ đại của người xưa.
Phát minh này có thể ví như phát minh bánh xe, cái mà đã đưa nền văn minh của con người lên đến tột đỉnh kể ngay từ thời Ai Cập. Hoặc cũng có thể cho là một phát minh mới, bởi vì nếu phát minh này được ứng dụng rộng rãi, thì cái sự “biết sợ vô cùng vậy mà nhiều khi vẫn không thể sống còn” sẽ biến mất không còn tồn tại hoặc giảm thiểu đến mức tối đa!
Bây giờ bọn tội phạm, lũ côn đồ thường làm gì chúng ta?
___ Xin thưa: Đâm, hoặc Chém mà không cần báo trước khi mà chúng nó thích!
Vậy thì dễ ợt! Chúng ta cứ để cho chúng nó đâm hoặc chém!
Để cho mọi người khỏi nói tôi là khùng, tôi xin mọi người hãy nhớ đến bộ giáp sắt của các chiến binh ngày xưa. Trong truyện Đông Ki sốt (Don Quijote) nếu chàng hiệp sĩ khùng này không có bộ giáp sắt trùm kín cả mặt thì đã chết từ lần hành hiệp giang hồ đầu tiên! Cũng như trong cuốn tiểu thuyết Ivanho nổi tiếng của nhà văn Walter Scott, những thanh gươm, những mũi giáo được đâm cực mạnh bởi những hiệp sĩ mà vẫn không thủng được bộ giáp đối phương, huống chi thời nay mấy tên tội phạm côn đồ hầu hết là dân nghiện hoặc có khỏe mấy đi nữa cũng không bằng một góc của các hiệp sĩ thời xưa! Bởi thế nếu chúng ta, những người dân hiền lành vô tội được trang bị một bộ giáp sắt bằng những loại thép đặc biệt mỏng nhẹ nhưng chắc chắn, thế thì khi mà bọn côn đồ tội phạm bất thần đâm chém chúng ta, chắc chắn bọn chúng sẽ bị phản lực và té ngã.Lúc ấy nhân tiện chúng ta dùng vòng sắt ở cổ tay làm khí giới tặng cho chúng vài quả, rồi tỉnh bơ rút điện thoại báo công an! Hoặc cho dù là phụ nữ đi nữa, một khi các chị em vô hiệu hóa được những nhát dao đâm chém của bọn ác nhân được dung túng này, các chị em có thể la toáng lên cầu cứu và bảo đảm bọn chúng mất hết thời cơ sẽ phải cuốn gói bỏ chạy!
Với công nghệ thời đại mới này, những người muốn nhẹ hơn, tiện dụng hơn mà vẫn bảo toàn mạng sống có thể đặt mua một bộ áo giáp bằng loại vải sợi nylon như loại áo giáp chống đạn. Tôi không rành về các loại áo giáp bây giờ , nhưng trước kia nghe bố tôi kể rằng thời trước giải phóng 1975, mấy ông anh họ của bố tôi từng đi lính kể rằng: mặc áo giáp chống đạn dao găm không thể đâm thủng, thậm chí mảnh đạn đại bác trúng vào người cũng bảo toàn được mạng sống.
Chúng ta thử tưởng tượng nếu hồi phục , hoặc cải tiến những loại áo giáp quần giáp này, xã hội sẽ bình yên biết là bao nhiêu! Biết bao cái chết thương tâm và oan ức sẽ được ngăn cản triệt để! Cứ thử tưởng tượng nếu mỗi buổi tối, hay lúc tình nghi chúng ta đi xem xét xem có tên trộm nào lẻn vào nhà giống như trường hợp tên dã man Luyện lẻn vào nằm vùng ở tiệm vàng Ngọc Bích trước đây. Khi chúng ta phát hiện ra tên trộm, chắc chắn những tên cặn bã xã hội này sẽ xiên cho chúng ta một lưỡi dao găm chí mạng vào người ! Nhưng bộ áo giáp yêu quý đã bảo vệ hữu hiệu khiến tên cướp mất đà ngã lăn quay! Và với cây gậy đã chuẩn bị từ trước, chúng ta quật thẳng vào xương ống chân khiến cho tên cướp gẫy cẳng. Chúng ta chỉ việc tri hô và gọi mọi người tới tóm cổ tên cướp giao cho pháp luật! Điều quan trọng nhất là chúng ta không được đánh chết người bởi vì mạng người rất quý! Pháp luật của chúng ta thường dạy rằng: pháp luật hướng đến sự cảm hóa là chính, chứ không phải hướng đến sự trừng trị!
Tôi đã nghiên cứu trên mạng, và thấy rằng chưa có một quốc gia nào trên thế giới đã nghĩ ra được một biện pháp phòng trị hữu hiệu tội phạm như thế này! Vì thế các bạn và mọi người nghĩ sao khi một loại áo giáp quần giáp mang nhãn hiệu :”Nhân Đạo” ,hoặc ý nghĩa hơn là "Cảm hóa" , "Tình Người" chẳng hạn, cùng với dòng chữ Made in Việt nam cháy hàng trên một số quốc gia, nhất là các quốc gia có tỉ lệ tội phạm cao?
He he! Tối nay tôi không ngủ được vì đang hình dung ra một cơ hội kinh doanh mang lại nhiều vàng ròng… Lúc ấy tôi sẽ bỏ việc hiện tại để mà toàn tâm toàn ý cho một công ty….
Bạn the nguyen ơi! Ông bạn đối lập của tôi đâu rồi! Hãy tư vấn thử xem có trắc trở nào cần lưu ý hay không? Riêng tôi thấy chắc ăn quá rồi!