|
Những ngày này, sài gòn có những cơn mưa thoắt đến , thoắc đi .
Tôi dắt xe ra đường , mưa không cản được những cuộc hẹn cuối tuần .cũng như mưa không cản được cái đầu sắp nổ tung , nhưng tôi muốn ra ngoài cho dịp bớt .Tôi cảm thấy cuộc sống thật đáng chán ,khi cứ phải sống trong muôn vàn áp lực như thế này .Đã bao nhiêu ngày , một ngày, hai ngày , một tuần hay một tháng .tôi sống trong cảm giác bực bội , điên đầu với mớ công việc chồng chất mà chưa giải quyết cái nào ổn thỏa , bất đồng ý kiến bố mẹ .cãi nhau với con bạn thân ....Blah...Blah.....và muôn vàn thứ vặt vãnh khác .
Tôi đạp xe qua từng con đường và dừng chân ở một quán nước nhỏ .Mưa đã nặng hạt hơn . Và quán rất vắng .Tôi chọ một vị trí đối diện ra cửa kính , ở đó ,tôi có thể nhìn mưa và thầm ngâm một chút ,tìm cho mình một khoảng yên lặng hiếm hoi .Trong muôn vàn khoảng xao động trong thời gian qua . Anh phục vụ bước đến và mở nụ cười với tôi .Tôi đáp lại anh ấy bằng một nụ cười , tuy ngượng gạo nhưng tôi nghĩ đó là phép lịch sự tối thiễu tôi phải làm .Phải rồi , một nụ cười ngường gạo mà đã bao lâu tôi không muốn cười ,mà tôi cũng chẳng nhớ nữa .
Mọi người bảo tôi là một người bi quan và quan trọng hóa vấn đề .Chuyện đôi khi rất đơn giải , mà tôi lại nghĩ nó rất quan trọng . "Hay dù hoàn cảnh mà tôi đang đối mặt có 90% là tia hy vọng ,thì tôi vẫn chứ nghĩ chẳng có tia hy vọng nào" .Đó là nhận xét của đứa bạn thân . Nó là đứa hay làm cho tôi cười nhiều nhất Là đứa không bao giờ chịu thua cái khuôn mặt" lanh tanh " của tôi . Thế mà lần này nó nổi giậu với tôi .Nó bảo tôi cứ như thế không thấy mệt mỏi à .Chứ phải lạnh tanh với người khác khi mình gặp khó khăn mới vừa lòng à .Nó bảo tôi là kẻ đáng chán ,là đứa chỉ biết mình ,nó bảo tôi chắc nghĩ chỉ trên đời này có mình tôi mới gặp khó khăn chắc , nó va chạm tự ái của tôi .Tôi đã quát lên với nó , mặc xác tao , tao là thế đấy !
Nghĩ tới đó tôi thấy mình vô duyên tệ .Phải ôi hay quan trọng hóa vấn đề của mình .Tôi luôn nghĩ sẽ chẳng vượt qua bất cứ thứ gì ,Vì tôi tự ti . Tôi hay thắc mắc tại sao ai nhìn tao cũng mặt cũng tỉnh rụi vậy .tôi ít khi nào bắt gặp họ cười với tôi .Bạn nó bảo tôi có khi nào mình cười với họ đâu , mà họ cười với mày . Nó bảo con mặt lạnh như tiền . Đúng vậy ! tôi luôn chờ người ta cười với mình rồi mới cười lại .Còn bình thường dù là quen biết tôi chỉ chào một câu rồi thôi .Khi gặp chuyện bực mình , tôi không thèm để ý người ta có cười với mình hay không , mặt tôi vẫn lạnh tanh .
Lời bài hát " Hảy cho nhau một nụ cười " chợt vănng vẳng bên tai tôi .
Tôi chợt nhận ra trong cuộc sống này mỗi người có những nỗi buồn khác nhau .Nhưng người ta đều buồn một kiểu như nhau .Liều thuốc đặc hiệu để trị là " Nụ cười ".Nụ cười cho họ xích lại gần nhau hơn và dễ dàng vượt qua khó khăn hơn .Nụ cười khiến người ta muốn giúp đỡ người khác . Dường như nhịp sống trôi qua nhanh khiến người ta choáng ngợp.khiếm tôi quen mất cách lạc quan trước khó dồi dập của cuộc sống khiến tôi quen mất một chân lý đơn giải rằng . "Một Nụ cười "Bằng mười thang thuốc bổ ." vô vàn thứ hữu ích của Nụ cười mang lại mà tôi quen mất bấy lâu .
Mưa đã tạnh bớt , một phụ nữ bước vào quán , dắt theo một đứa bé .Tôi bất chợp nở một nụ cười .Con bé cũng nhoảnh miệng đáp lại ,Phải tôi thấy dễ chịu hơn ! Dễ chịu hơn rất nhiều . Một tin nhắn lọt vào máy tôi .của thằng bạn thân từ hồi cấp 2 " lâu rồi nhớ nụ cười của mày quá .Ngày mai đi uống nhé "Và đôi khi một nụ cười , dù chĩ là một icon , cũng khiếm người ta cũng thấy đỡ mệt mởi hơn .
Tôi phải nhà con bạn thân xin lỗi nó cười với nó .Rồi sẽ bắt đầu lại giải quyết từng thứ một. Đuơng nhiên bằng một cười .
ST
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|