 |
 |
 |
|
 Nguyên văn bởi mayxanh1234
Con trai ngày xưa nối dõi tông đường cho cha mẹ, chớ con trai thời nay lo nối dõi tông đường nhà ... vợ thôi ... Thời nay mà có con trai thì kể như mất cả vốn lẫn lời, chưa kể mai này nó vác cháu về cho mình nuôi mà mình cũng không thể biết chắc có phải cháu mình hông nữa :D :D ... Bởi chị "tính toan' kỹ như vậy, cộng thêm bé gái đòi em gái, không chịu có em trai nên chị chỉ mong có con gái đâu ... Nhưng rốt cuộc mình tính không bằng ... Chúa tính ... :D ...
Chị đặc biệt ưu tư về vấn đề ơn gọi của các cháu cũng có lý do ... Thời buổi hiện đại này, nhất là ở Bắc Mỹ, sống đời tận hiến là một thử thách vô cùng lớn lao và đòi hỏi 1 sự hy sinh cao hơn ngày xưa rất nhiều ... Tại sao? Đời tu, sống độc thân đã là một chuyện khó, nhưng thời xưa, sự cô đơn thể xác được bù đắp tràn đầy bằng sự an ủi tinh thần, đó là lòng kính trọng, quan tâm của các giáo dân ... Thời buổi này, con người đề cao cá nhân chủ nghĩa, mạnh ai chỉ lo lấy thân, không ai bận tâm tới ai, kể cả cha mẹ chị em ruột ... Các tu sĩ, ngoài sự cô đơn thể xác, còn là một sự cô đơn tuyệt đối về tinh thần ... Lúc khoẻ mạnh, còn chạy đôn chạy đáo lo cho Nhà Chúa thì còn đỡ, chứ lúc ốm đau, nằm liệt giường liệt chiếu mà không một người (giáo dân, con cháu) đến thăm viếng hỏi thăm, ngó ngàng tới thì kinh khủng lắm đó ... Có thể ví như sự cô đơn tuyệt đối của Chúa Giêsu trong vườn Gietsemani ... Sự cô đơn thể xác đã khó vượt qua, nhưng sự cô đơn tinh thần còn đáng sợ và khó vượt qua gấp triệu lần ...
Muốn sống đời tận hiến cho đến nơi đến chốn thời nay, nhất là ở Bắc Mỹ, thì phải có sự trưởng thành rất đặc biệt trong đức tin ... Mà đức tin của đám trẻ thời nay nói chung, so với thời cha ông khi xưa, thì rõ ràng quá ... xìu ... Chúa Giêsu có nói con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào được Nước Trời. Cuộc sống hôm nay quá dễ dãi so với cuộc sống ngày xưa ... Vì thế, đức tin rất khó tìm được đất tốt để có thể nảy mầm, lớn lên, sinh hoa, kết trái ...
Chị thiết nghĩ, nếu Chúa muốn cái gì, thì Chúa tính hết cho chị, chứ thiệt tình, chị tự nghĩ ra cái gì cũng không nổi :)
Chị à em nghĩ nếu chị đã nghĩ nếu Chúa muốn cái gì, thì Chúa tính hết cho chị thì chị cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa chi cho rối đâu vì đi tu cũng tốt còn không đi tu thì cũng không phải là xấu đâu, mình làm cha mẹ thì lúc nào cũng muốn con cái được sống tốt và được vẻ vang nhưng có đôi khi cha mẹ lại bắt ép con cái làm những điều cha mẹ thích mà không phải là điều nó thích và nhất là với ơn gọi nữa, ngay từ bây giớ chị có thể hướng con cái đi về hướng đi tu nhưng đừng đặt nặng vấn đề và đừng bắt buột nó là phải đi tu cho bằng được vì nếu nó không thích thì mình pó tay chị ơi vì thế em nghĩ hãy để thời gian trả lời cho, còn chị thì hãy cứ tiếp tục cầu nguyện cho tụi nhóc,... và hãy luôn đặt mình vào nó mà suy nghĩ đễ thật sự hiểu con nhiều hơn.
|
|
|
|
 |
Có 4 người cám ơn Gia Nhân vì bài này:
 |
 |
 |
|
Cám ơn GN đã trả lời nhưng hình như em chưa hiểu đúng ý chị ...
1/ Cái chuyện đi tu mang lại vẻ vang cho gia đình là chuyện xưa lắc rồi em ơi ... Ở xứ Bắc Mỹ thời nay, chẳng mấy ai bận tâm tới đạo giáo, chẳng mấy ai quan tâm tới các tu sĩ ... Vì thế mà những người đeo đuổi ơn gọi tận hiến sẽ phải đối đầu với sự thờ ơ, lãnh đạm của thế gian và một sự cô đơn tuyệt đối, vừa về thể xác lẫn tinh thần ... Vì thế, đi tu chẳng những chẳng vẻ vang gì mà còn là 1 thử thách vô cùng lớn lao, đòi hỏi một đức tin và một sự kiên nhẫn tột cùng ... Nếu em ở VN thì em khó mà hiểu được sự cô đơn tuyệt đối mà các tu sĩ bên này phải gánh chịu ... Ơn gọi giảm sút một cách đáng báo động ... Nhà thờ, nhà dòng nhiều nơi phải đem bán vì không có giáo dân, không có ơn gọi ... Hồi mới qua đây chị bị sốc kinh khủng khi cả một nhà thờ rộng lớn chỉ có vài ba mạng lèo lèo mà toàn các cụ ông, cụ bà ...
Cho nên sẽ không bao giờ có chuyện chị thúc ép con chị đi vào 1 con đường đã chẳng vẻ vang mà còn gian lao đến thế ... Nhưng chị sẽ xin Chúa giúp chị tiếp xức cho các cháu nếu Ngài thật sự muốn gọi chúng ...
2/ Chị từ nào giờ rất chăm cho con về mặt thể xác vật chất, nhưng lại rất lơ là về mặt giáo dục đức tin cho con ... Thời gian gần đây Chúa mới cho chị thấy là chị sai ... Nghĩa là chị cần đặt việc giáo dục đức tin lên hàng đầu ... Mà chị thấy khó thật, khó quá ... Cuộc sống bên này quá dễ dãi, quá êm đềm, nên người ta khó có được cái cảm giác "cần" Chúa, "khát" Chúa ... Khác với VN, người giàu thì giàu nứt đố đổ vách, đem tiền đi đốt hằng ngày, còn người nghèo thì không có ăn có mặc ... Ở các xứ văn minh, nhà nước lấy tiền thuế từ người giàu, để trợ cấp cho người nghèo ... Nên ở đây, khoảng cách giàu nghèo bị giảm đi, không có ai chết đói, chết khát cả, nhưng cũng rất khó làm giàu ... Kinh nghiệm đức tin của chị được hun đúc từ nhừng ngày tháng còn ở VN khi mà gia đình chị nghèo đến nỗi mỗi bữa ăn xong, lại phải lo xem bữa kế tiếp ăn gì ... Bây giờ đem cái film ảnh về người nghèo, người đau ốm, ra cho đám trẻ con bên này xem, các cháu không tài nào có thể hiểu được thật sự thế nào là khốn khổ đâu ... Chị thấy đám trẻ con sau này có trí tuệ rất thông minh uyên bác vì được cha mẹ chăm chút từng tý một và cho học đủ thứ, nhưng về mặt tinh thần thì rất yếu ớt, chỉ cần gặp chút vấp ngã, một chút thất bại, là chúng chịu không thấu, là bị rối loạn, rồi biến thành điên thành khùng đủ thứ ...
Giáo dục đức tin cho con cái thơi nay, nhất là ở xứ Bắc Mỹ cũng là một thách đố lớn lao nữa ... |
|
|
|
 |
Quyền hạn của bạn
- Bạn không được gửi bài mới
- Bạn không được gửi bài trả lời
- Bạn không được gửi kèm file
- Bạn không được sửa bài
Quy Định Diễn Đàn
Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com