Lâu ngày không gặp, mà cũng bận quá làm sao gặp nhau được. Có chăng chỉ là nhờ những cuộc điện thoại để thăm hỏi cũng là may lắm rồi. Nhờ những cú điện thoại như vậy mà có thể trao gửi nhưng tâm tình của cuộc đời, và có những cú điện thoại dù không còn nghe tiếng nữa nhưng để lại nỗi lòng nặng trĩu với những tâm tư.
Vị nữ tu bên đầu phone kể chuyện rằng sơ mới ghé thăm cha già quen biết với sơ. Biết gần đến Trung Thu, sơ hỏi cha già là có ai biếu bánh cho cha không thì cha nói có 1 người kia nhớ đến cha biếu cha cái bánh nhưng là bánh thập cẩm. Già rồi thích bánh đậu xanh chứ ăn bánh thập cẩm cũng e ngại nhưng đâu ai nhớ đến để biếu đâu. Nghe những lời ấy, lòng nó làm sao đó. Kẻ mọn này xin được phép ngày mai chạy ra tiệm mua ngay cho cha già cái bánh đậu xanh ăn cho “vui nhà vui cửa”.
Chẳng là cái gì cả, chỉ là cái bánh Trung Thu nhỏ bé nhưng khi nghe sơ nói như vậy bỗng dưng lòng mình chạnh lại một chút. Chạnh lại vì được biết cha già ấy đã một thời lao nhọc lo cho anh em, lo cho bổn đạo nhưng giờ đây khi tuổi về chiều thì mấy ai nhớ đến.
Nghiệt ngã thay cái bánh Trung Thu ! Thời còn trai trẻ, thời còn làm chánh xứ, thời còn chức còn quyền thì trong phòng có lẽ đủ bánh, đủ loại nhưng giờ này làm gì có. Những ngày ấy lượng bánh Trung Thu nhiều đến độ mỗi ngày một cái mà ăn cả tháng cũng chưa hết nữa. Phải đem chia đầu này, phát đầu kia kẻo nó quá “đát”. Giờ người đã hết “đát” rồi mong cái bánh quá “đát” cũng chẳng còn.
Chạnh thì chạnh đó nhưng nó cũng là chuyện bình thường trong cuộc đời đó thôi. Khi còn chức còn quyền, khi còn tiền còn bạc trong tay thì kẻ đón người đưa nhưng khi ngồi trên chiếc xe lăn, nằm trên giường bệnh thì mấy ai nhớ đến. Thi thoảng những người thân quen tạt ngang phòng, ngó vào giường, vịn vào chiếc xe lăn cũng là phúc lắm rồi !
Nhớ cha già với chiếc bánh Trung Thu lại càng nhớ đến hình ảnh của nhiều và nhiều cha già khác. Cha thì còn đỡ, phận làm thầy già không chức linh mục và các nữ tu thì còn tệ hơn. Cũng một thời bôn ba lo cho bao kẻ xa gần nhưng khi tuổi đà xế bóng chẳng còn mấy ai nhớ đến. Làm cha thì may ra còn người này kẻ nọ còn làm thầy hay là một nữ tu thì còn ai nhớ đến đâu ?
Vẫn biết rằng sống trên đời này không mong danh không trông vọng nhưng cần lắm chút tình người. Người vẫn có đó, người vẫn còn đó nhưng nó bạc bạc làm sao đó !
Nhìn những chiếc xe lăn, nhìn những chiếc giường bệnh lại nhớ đến phận mình. Tất cả cũng đều đi theo hành trình đó, tất cả đều đi theo con đường đó để rồi thương cho phận già của các vị hơn.
Chỉ mong mình có sức khỏe để làm một chút gì đó, để phụ một chút gì đó cho những đôi tay già yếu, những đôi chân không còn đứng vững.
Mọi người chúng ta, đã từng có ai đi vào các nhà hưu dưỡng của các cha già chưa? Nếu chưa lần nào, xin mời anh chị em hãy một lần ghé qua để thấy được cuộc sống của các Ngài như thế nào.
Vui mừng khi có ai đến thăm, dù là thăm cha bạn của mình chung nhà. nâng niu từng cái bánh cái kẹo, ánh mắt vui mừng khi được tặng quà, những cái bánh, cái kẹo mà khi còn đương nhiệm chánh xứ, các ngài chỉ dành cho các em thiếu nhi! Các Ngài buồn và thật buồn khi tâm sư: " Già rồi con ạ ! cha không còn làm được gì nữa nên các con chiên khi xưa của cha quên hẳn cha rồi ! Những con chiên mà khi xưa từng dạ, thưa và luôn mang đến biếu cha những món ăn ngon khi gia đình có tiệc. Giờ. Khi cha có dịp về lại thăm các Giáo Xứ xưa, cũng những con chiên đó, nhưng họ đã như không hề biết đến cha nữa đâu con!!!!"
Đau lòng lắm ! mong sao mọi người hãy đừng tống cựu nghênh tân với các đấng chăn chiên của mình, các đấng đã dâng trọn cuộc đời mình cho Giáo Hội rồi. Hãy quan tâm và ủi an các Ngài khi về già....
mong lắm thay.
thay đổi nội dung bởi: viễn phương, 06-09-2011 lúc 10:01 PM
Bài Thơ Viết Trên Tường Nhà Dưỡng Lão
- Con ơi ! Bây giờ mẹ đi chân không vững,
Nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ dìu mẹ, chậm thôi…
Như năm đó Mẹ dìu con đi những bước đầu ...
Con ơi ! Khi con còn thơ dại,
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi
Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút
Cho mẹ suy nghĩ thêm
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì
Mẹ cũng quên…
Con ơi ! Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời ?
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ đâu
Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng
Ngâm nga những khúc ru con thời con bé
Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé !
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà !
Con ơi ! Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày,
Ăn cơm vãi đầy vạt áo
Chải đầu tay bần bật run
Đừng giục giã mẹ
Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm
Mẹ chỉ cần có con ở bên
Mẹ đủ ấm.
Con ơi ! Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ
Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó....
Mẹ dìu con đi những bước đầu đời
( ghi nhanh trong chuyến đi thăm viện dưỡng lão)