|
Chúa nhật XXI Mùa Thường Niên – Năm C
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (13,22-30)
Khi ấy, Chúa Giêsu rảo qua các đô thị và làng mạc, vừa giảng dạy vừa đi về Giêrusalem. Có kẻ hỏi Người rằng: "Lạy Thầy, phải chăng chỉ có một số ít sẽ được cứu độ?" Nhưng Người phán cùng họ rằng: "Các ngươi hãy cố gắng vào qua cửa hẹp, vì Ta bảo các ngươi biết: nhiều người sẽ tìm vào mà không vào được. Khi chủ nhà đã vào và đóng cửa lại, thì lúc đó các ngươi đứng ngoài mới gõ cửa mà rằng: 'Thưa ngài, xin mở cửa cho chúng tôi'. Chủ sẽ trả lời các ngươi rằng: 'Ta không biết các ngươi từ đâu tới'. Bấy giờ các ngươi mới nói rằng: 'Chúng tôi đã ăn uống trước mặt ngài và ngài đã giảng dạy giữa các công trường chúng tôi'. Nhưng chủ sẽ trả lời các ngươi rằng: 'Ta không biết các ngươi tự đâu mà tới, hỡi những kẻ làm điều gian ác, hãy lui ra khỏi mặt ta'. Khi các ngươi sẽ thấy Abraham, Isaac, Giacóp và tất cả các tiên tri ở trong nước Thiên Chúa, còn các ngươi bị loại ra ngoài, nơi đó các ngươi sẽ khóc lóc nghiến răng. Và người ta sẽ từ đông chí tây, từ bắc chí nam đến dự tiệc trong nước Thiên Chúa. Phải, có những người sau hết sẽ trở nên trước hết và những người trước hết sẽ nên sau hết".
***
Bài chia sẻ Tin Mừng của Lm. Giuse Vũ Thái Hòa
Qua cửa hẹp để vào Nước Trời
Từ hơn hai ngàn năm nay, vẫn có rất nhiều Kitô hữu đã lo lắng đặt đi đặt lại câu hỏi mà chúng ta nghe trong bài Tin Mừng hôm nay: “những người được cứu thoát thì ít, có phải không?”
Đối với một số giáo phái, chỉ có ít người trong số được chọn sẽ được cứu, tất cả những người khác sẽ phải “khóc lóc nghiến răng.”
May mắn thay, đây không phải là câu trả lời của Chúa Giêsu. Thay vì xác định số lượng người được cứu rỗi, Chúa Giêsu cho biết cần phải làm những gì để được vào Nước Thiên Chúa và tránh những điều bất ngờ. Không phải vì thiếu chỗ mà Nước Thiên Chúa chỉ dành cho một số người, cũng không phải vì Nước Thiên Chúa có sức chứa vô hạn mà bất cứ ai cũng được vào Nước đó! Chúa Giêsu dạy rằng: dù là người Do Thái ngày xưa hoặc người Kitô hữu ngày nay, không nên dựa vào việc mình được cắt bì hay đã được rửa tội mà nghĩ rằng mình đã có trong tay một tấm vé bảo đảm để vào Nước Thiên Chúa. Là dân riêng hay là Kitô hữu cũng không bảo đảm được sự cứu rỗi, vì như Chúa Giêsu đã nói: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời cả đâu” (Mt 7,21). Không phải vì “đã từng được ăn uống trước mặt Chúa Giêsu và được nghe Người giảng dạy” là nắm phần chắc đâu, nhưng là việc “chúng ta yêu thương nhau như Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta” (x. 1 Ga 4,19).
“Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót.” Câu nói này của Chúa Giêsu liên quan trước tiên đến đa số những người Do Thái vào thời đó, vì họ từ chối nhận biết Người là Con Thiên Chúa. Việc từ chối này khiến họ là những người thuộc dân được tuyển chọn, từ nay nhường vị trí ưu tiên đó cho những người ngoại giáo tin nhận Chúa Giêsu. Nhưng những lời này của Chúa Giêsu cũng liên quan đến chúng ta nếu chúng ta chỉ dừng lại ở việc rửa tội và tuân giữ một số lề luật mà không sống giới răn cốt lõi là yêu thương.
Những người đến từ “đông tây nam bắc”là những người sẽ được “dự tiệc trong Nước Thiên Chúa”. Họ là những người sẽ đến từ khắp mọi nơi, đôi khi từ những nơi mà chúng ta không ngờ tới. Họ sẽ được nhận ra, không phải bằng thẻ căn cước hoặc giấy chứng nhận rửa tội, mà bằng phẩm chất đạo đức của họ. Còn tất cả những người khác, “những quân làm điều bất chính” sẽ đứng ở ngoài. Chúa sẽ nói với họ: “Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta.”
Lời giảng dạy của Chúa Giêsu thật thẳng thắn và mạnh mẽ, như cây roi quất mạnh nhằm làm tỉnh giấc những người đặt niềm tin vào những đặc quyền đặc lợi vì đã rộng tay giúp đỡ, ủng hộ những công việc tôn giáo, hoặc yên tâm với “bảo hiểm mọi rủi ro” vì chuyên chăm tuân thủ mọi điều lề luật dạy. Họ tin rằng mình sẽ có được chỗ tốt trong Nước Trời! Đây là điệp khúc của họ: “Chúng tôi là Kitô hữu, lại là công giáo nữa. Chúng tôi không giết người cũng không cướp bóc, chúng tôi thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của một công dân, của một tín hữu công giáo: đi nhà thờ mỗi Chúa nhật, đọc kinh sáng tối, ăn chay kiêng thịt đúng luật Giáo Hội... Chúng tôi có lương tâm bình an, v.v... Như vậy là đầy đủ rồi! Thiên Chúa sẽ thật bất công nếu Người không mở cửa thiên đàng cho chúng tôi vào!...”
Chúng ta không trở thành Kitô hữu chỉ bằng việc đọc sách và suy ngẫm. Việc sống đạo chính là “giấy thông hành” để chúng ta được vào Nước Chúa. Trước tiên là việc lãnh nhận các bí tích. Việc cử hành Thánh lễ và lãnh nhận các bí tích khác sẽ giúp chúng ta hiểu biết rõ hơn về sứ điệp của Chúa Kitô, và cho chúng ta có được sức mạnh cốt yếu để sống đức ái mà Chúa đòi hỏi tốt hơn. Chúng ta hãy ghi nhớ những lời này của Chúa Giêsu: “Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,40). Nghe thật đơn giản, nhưng lại thật khó để thực hành cách trọn vẹn!
Chúa Giêsu nói với chúng ta: “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào”. Khi nói đến cửa hẹp, Người nhắc nhở mỗi người chúng ta rằng ơn cứu rỗi là một món quà đòi hỏi sự cộng tác của con người. Điều này đòi hỏi một sự lựa chọn quyết định và được thể hiện bằng sự dấn thân cụ thể và thường rất vất vả. Chúng ta không thể che mắt Chúa bằng những việc thiêng liêng bên ngoài hay một vài thực hành đạo đức nào đó. Không ai được miễn nỗ lực để được vào Nước Trời. Động từ “hãy chiến đấu” gợi lên sự cố gắng và phấn đấu. Chính vì thế, Chúa Kitô đánh thức những người đang ngủ trong thái độ vô tâm.
Tin Mừng hôm nay nói về cuộc hành trình dài của Chúa Giêsu lên Giêrusalem. Đây là con đường đau khổ, con đường dẫn đến cái chết. Nhưng cuối con đường là sự phục sinh vinh quang. Chúng ta hãy cầu xin Chúa cho chúng ta có can đảm và biết nỗ lực để đi trọn vẹn con đường mà Chúa Giêsu đã đi. Vì sẽ không có phục sinh và vinh quang nếu không đi qua con đường lên Giêrusalem với Chúa Giêsu.
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|