Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 2 trên 2

Chủ đề: Bài giảng Chúa nhật 3 Phục sinh năm 2013

Hybrid View

  1. #1
    gioanha's Avatar

    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan
    Giới tính: Nam
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,919
    Cám ơn
    2,244
    Được cám ơn 5,742 lần trong 2,079 bài viết

    Default Bài giảng Chúa nhật 3 Phục sinh năm 2013

    GIÁO HỘI CÙNG NHAU RA KHƠI


    Lm. Đỗ Đức Trí
    GP. Xuân Lộc


    Kính thưa quý OBACE, có lẽ gần đây chúng ta thường được nghe nói về sư vất vả khó nhọc của nghề chài lưới bắt cá, phần thì do tàu bè và ngư cụ của người dân còn rất thô sơ so với nghề cá của các nước, phần thì do nguồn cá cạn kiệt vì khai thác kiểu hủy hoại, và vì tàu quá nhỏ không thể đánh bắt xa bờ, ngoài ra các ngư dân phải đương đầu với bão tố nguy hiểm, và nguy hiểm hơn nữa là họ có thể bị “tàu lạ” tấn công, bị “người lạ” cướp bóc, vậy mà nhiều ngư dân của chúng ta vẫn nhất quyết bám biển, nhất quyết ra khơi dù phía trước mặt họ biết bao nhiêu khó khăn nguy hiểm.
    Hình ảnh những con tàu căng buồm ra khơi, là một hình ảnh đẹp và cũng là hình ảnh thường dùng để chỉ về sứ vụ của giáo Hội là lên đường ra khơi và thả lưới bắt cá, và nếu Chúa Thánh Thần là người hoa tiêu dẫn đường cho con thuyền Giáo Hội, thì Simon Phêrô là thuyền trưởng đã được trao phó cho việc điều khiển con thuyền đi theo sự hướng dẫn của vị hoa tiêu là Thánh Thần, đồng thời bên cạnh vị thuyền trưởng Phêrô, cả thủy thủ đoàn là các tông đồ và Giáo Hội đang đồng tâm nhất trí với ông trong tất cả những sáng kiến và trong hành động của Phêrô.

    Tất cả các bài đọc trong Mùa Phục sinh đều nhấn mạnh đền vai trò của Phêrô và giáo Hội trong việc làm chứng cho Chúa phục sinh và trong sứ mạng truyền giáo như câu chuyện trong bài Tin Mừng hôm nay thuật lại. Các tông đồ sau biến cố Chúa tử nạn, đã lui về với nghề chài lưới trước đây tại hồ Tiberia, trong bầu khí như thế, Tin Mừng nhấn mạnh rằng: Chính Simon Phêrô là người khời xướng và là người đưa ra mọi kế hoạch cho anh em: Tôi đi đánh cá đây. Các ông kia đáp: Chúng tôi cùng đi với ông. Rồi họ lên thuyền ra khơi. Chi tiết này cho thấy Simon là người khởi xướng việc ra khơi và bên cạnh ông, là một cộng đoàn các tông đồ hết sức đồng tâm nhất trí với vị thủ lãnh, họ trả lời rằng: Chúng tôi cùng đi với ông. Điều này cho thấy rằng, nếu như trước đây các ông đã từng muốn là người lớn nhất trong anh em, từng muốn là người chiếm chỗ bên phải bên trái của Chúa, thì giờ đây, các ông không còn quan tâm đến điều đó nữa mà các ông đã bày tỏ sự vâng phục và đồng thuận của mình với vai trò thủ lãnh của Phêrô.

    Tuy nhiên Tin Mừng cho thấy nguyên chỉ có cố gắng của các tông đồ thôi thì chưa đủ, và không thể thành công được, các ông đã vất vả suốt đêm mà không bắt được con cá nào. Chỉ khi Chúa Phục sinh xuất hiện và chỉ cho các ông: Cứ thả lưới xuống bên phải thuyền thì sẽ bắt được cá. Các ông đã thả lưới và không sao kéo lên được vì một mẻ lưới đầy cá. Chi tiết này cho thấy, các tông đồ đã không cậy dựa vào kinh nghiệm của mình, nhưng các ông đã hoàn toàn vâng nghe sự hướng dẫn của Chúa Phục sinh trong việc thả lưới để đem các linh hồn về cho Chúa và chỉ khi nghe theo sự hướng dẫn của Chúa các ông mới thành công.

    Một sự lạ thứ hai mà Tin Mừng cho thấy, đó là khi lên bờ các tông đồ đã thấy có sẵn than hồng, bánh và cá nướng sẵn để ở đó. Chắc chắn các tông đồ hết sức ngạc nhiên và vui mừng, vì sau một đêm mệt nhọc, vất vả, giờ đây họ đã có sẵn lương thực để ăn uống và nghỉ ngơi. Tác giả muốn nhấn mạnh rằng: Chính Chúa Giêsu phục sinh là người dọn bữa ăn đó cho các tông đồ, và trong bữa ăn chính Ngài là người phục vụ các ông, Ngài cầm bánh và cá trao cho các tông đồ. Điều đó cũng cho thấy, Chúa Giêsu mặc dù không còn hiện diện với các tông đồ như trước đây nữa, song Ngài vẫn không bỏ rơi các tông đồ và Giáo hội mà ngài đã thiết lập, nhưng vẫn hiện diện và chăm sóc cho đời sống của Giáo Hội.

    Cũng trong lần hiện ra này, Chúa Giêsu một lần nữa muốn thẩm định lại tình yêu và lòng trung thành của Phêrô trước khi trao phó hoàn toàn cho ông quyền dẫn dắt đòan chiên của Chúa. Chúa Phục sinh đã hỏi Phêrô đến ba lần: Simon con ông Gioan, con có yêu mến Thày hơn những người này không? Chúa Giêsu đã không đặt cho ông một điều kiện nào, không đòi ông phải có khả năng hay trình độ, mà Chúa chỉ muốn ông công khai bày tỏ lòng yêu mến của ông đối với Chúa. Khi được hỏi đến ba lần phêrô cũng cảm thấy buồn, ông buồn không phải vì nghĩ rằng Thày không tin ông, nhưng ông buồn vì mỗi lần trả lời là mỗi lần ông biết rõ nhất về con người của mình, để ông không còn cậy dựa vào khả năng riêng của mình nữa, mà ngay cả đến tình yêu của ông đối với Chúa, ông cũng chỉ dám khiêm tốn để trài lòng ra với Chúa: Lạy Thày Thày biết mọi sư, Thày biết con yêu mến Thày. Trước sư khiêm tốn của ông Simon, Chúa Giêsu đã hoàn toàn tin nhiệm và tuyên bố: Con hãy chăn dắt các chiên con và chiên mẹ của Thày, tức là Simon có bổn phận không chỉ chăm lo cho những chiên con mà còn chăm lo cho cả các chiên mẹ và tất cả đều là chiên của Thày chứ không phải là chiên của Phêrô.

    Trao cho Simon Phêrô nhiệm vụ chăn dắt đoàn chiên, Chúa còn nói với Phêrô: Lúc còn trẻ anh muốn đi đâu thì đi, nhưng về già anh sẽ phải giang tay ra cho người khác thắt lưng và dắt anh đến nơi anh không muốn, tác giả Tin Mừng đã thấy điều đó muốn ám chỉ cái chết sau này của phêrô, và Chúa nói: Hãy theo Thày. Lời mời gọi này với Phêrô thật là đặc biệt, vì ông vừa lãnh nhận một nhiệm vụ mới, nhiệm vụ chăm sóc và phục vụ anh chị em mình, nhiệm vụ dẫn dắt và củng cố đức tin cho anh em theo con đường của Chúa và trong sự phó thác hoàn toàn cho Chúa, chíng vì thế ông được Chúa mời gọi ông theo Chúa một cách triệt để hơn, quyết liệt hơn và quảng đại hơn lần đầu tiên theo Chúa tại bờ hồ Galilêa.

    Đón nhận sứ mạng làm chứng và rao giảng về Chúa Giêsu, Phêrô và các tông đồ đã cùng nhau miệt mài thi hành sứ vụ ấy dù các ông bị người đời ghét bỏ hành hạ, bị bắt bớ tù đày chỉ vì tin vào Đức Giêsu và vì nói về Đức Giêsu. Bài đọc một đã kể lại những khó khăn mà các tông đồ đã gặp ngay tại Giêrusalem. Vị thượng tế đã cảnh cáo Phêrô và các tông đồ: Chúng tôi đã nghiêm cấm các ông không được rao giảng về danh ấy nữa, thế mà các ông đã làm cho Giêrusalem ngập đầy giáo lý của các ông. Phêrô và các tông đã chẳng những không sợ hãi mà còn hiên ngang nói rằng: Phải vâng lời Thiên Chúa hơn là vâng lời người phàm. Các ông lại tiếp tục rao giảng về chúa Giêsu cho mọi người với một tinh thần hân hoan phấn khời vì được chịu khổ nhục vì chúa Giêsu.

    Thưa quý OBACE, Suy niệm Tin Mừng hôm nay, chúng ta được mời gọi để xác tín hơn và sư dẫn dắt của Phêrô và Giáo hội, chúng ta là những thành viên và con cái của Giáo Hội, hãy đồng tâm nhất trí, chung tay góp sức với vị thủ lành và với mọi người trong việc ra khơi để bắt cá, để làm chứng và rao giảng về Chúa Giêsu Phục sinh cho mọi người. Hãy dành cho các vị chủ chăn của chúng ta một lòng yêu mến và kính trọng, cộng tác và vâng phục, vì dù các Ngài cũng chỉ là những con người yêu đuối, song Thiên chúa đã muốn dùng các Ngài và đã chọn các Ngài, trao cho các Ngài bổn phận yêu mến, phục vụ và dẫn dắt các tin hữu, nhất là vì Chúa Phục sinh và Thánh Thần của Ngài luôn hiện diện và dẫn dắt các ngài. Hãy yêu mến và gắn bó với Giáo hội bằng tình con thảo và cùng cộng tác xây dựng, đừng biến mình thành những người lên án hoặc chỉ trích Giáo Hội.

    Vì là môn đệ Đức Giêsu và vì Tin Mừng của Người, mà chúng ta bị xã hội loại trừ nghi kỵ hoặc cấm đoán; đừng vì một vài người gây xấu gương xấu trong Giáo hội mà chán nản hay thất vọng, nhưng vững tin rằng Thiên Chúa vẫn có những cách của Ngài, để gìn giữ và dẫn dắt Giáo Hội đi theo con đường Chúa muốn. Hãy trở thành những thành viên có trách nhiệm và là thành viên tích cực, cùng đồng tâm nhất trí với chủ chăn để cầu nguyện cho Giáo Hội, xây dựng Giáo Hội nhất là giáo hội địa phương là giáo xứ mỗi ngày tiến xa hơn trong việc đem các linh hồn về với Chúa.

    Là thành viên của Hội Thánh, chúng ta được mời gọi đồng cảm với Hội Thánh và chia sẻ với Hội Thánh trong thao thức ra khơi để đem mọi người về với Chúa, hãy vâng lời Chúa để thả những mẻ lưới và để đem vợ chồng, con cái và hành xóm chung quanh về với Chúa, hãy thả những mẻ lưới yêu thương, trách nhiệm và công bằng tại công ty xí nghiệp, nơi buôn bán, chúng ta sẽ bắt được các linh hồn về cho Chúa. Amen
    Chữ ký của gioanha
    Ráng chiều ửng hồng, rạng đông sẽ đẹp

  2. Được cám ơn bởi:


  3. #2
    gioanha's Avatar

    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan
    Giới tính: Nam
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,919
    Cám ơn
    2,244
    Được cám ơn 5,742 lần trong 2,079 bài viết

    Default

    CẢM THÔNG VỚI NHAU



    Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
    GP. Xuân Lộc


    Có một lời tâm sự viết như sau: “Hôm qua, bị ngã rất đau, muốn khóc lắm, nhưng không dám khóc. Và cũng không thể khóc, vì cảm giác đau đã trôi qua nhanh, nhường chỗ cho cảm giác xấu hổ.

    Tất cả mọi người nhìn vào, hình như đâu đó có tiếng ai đó chê bai: “Lớn thế rồi mà đi đứng còn ngã”. Đâu đó còn có cái nhếch môi cười, và đâu đó còn có cả cái xuýt xoa . . .

    Tự dưng ước mình chỉ là một đứa trẻ, là trẻ con thì được ngã, ngã thoải mái, khóc thoải mái. Tiếc là đã lớn, lớn không được ngã. Ngã người cười chê . .”

    Ngã là chuyện thường tình. Nhưng xem ra nguời ta chỉ chấp nhận cho trẻ con được ngã, còn người lớn thì hình như không được phép ngã. Dẫu biết rằng: “Ai nên khôn mà không dại một lần”; và: “Một lần ngã là một lần bớt dại – Cho thêm khôn chút nữa trong đời”. Nhưng xem ra người ta dễ xem thường nhau mỗi khi ai đó vấp ngã trong đời.

    Đôi khi chúng ta vẫn chê trách, đàm tiếu với nhau về những lầm lỗi, khiếm khuyết của người này, người nọ. Đôi khi chúng ta ít cảm thông với những yếu đuối, thiếu sót của tha nhân. Dẫu biết rằng không ai hoàn hảo. Nhưng chúng ta vẫn thích bỉu môi, xuýt xoa về những lầm lỗi của tha nhân.

    Người lớn không nên ngã. Ngã bị người đời cười chê, bị người đời xem thường. Ngã là biểu hiện sự vô ý tứ hay bồng bột. Ngã là dấu chỉ của sự chưa cứng rắn hay trưởng thành. Thế là, người ta thường kết án nặng lời với những cái ngã của anh em. Người ta ít cảm thông cho cái ngã của tha nhân. Người ta thường xem thường những ai lớn rồi mà còn ngã. Xem ra, người bị ngã đã đau còn đau hơn bởi sự thiếu cảm thông của anh em mình. Họ bị cô đơn trong nỗi quặn đau không nói thành lời, vì chẳng ai hiểu mình, chẳng ai cảm thông với mình.

    Có người còn nói rằng: đau nhất là ngã hai lần cùng một lỗi. Ngã một lần, lần sau lại ngã. Có dại mới ngã, có ngã mới bớt dại, mỗi lần ngã thêm một lần bớt dại, mỗi lần ngã là một lần đau đớn. Nhưng có cái dại nào giống cái dại nào đâu! Thế nên, làm người thường vấp ngã về thể xác và tinh thần không chỉ một lần mà có khi rất nhiều lần. Không chỉ khi còn trẻ mà có khi vào tuổi gần đất xa trời vẫn vấp ngã vì dại! Nhưng nếu mỗi lần vấp ngã mà có ai đó cầm tay, nâng đỡ thì có lẽ cái đau sẽ bớt đi và tinh thần đứng lên làm lại sẽ mạnh mẽ hơn.

    Phê-rô đã từng vấp ngã. Tuy đối tượng khác nhau nhưng hoàn cảnh vẫn không thay đổi. Thế mà ông ngã đến ba lần. Ông vấp ngã không ai nâng đỡ ông. Không ai kéo ông đứng lên. Vì ông phạm tội chẳng ai biết. Ông té chẳng ai hay. Thế nhưng, có một người biết hết mọi sự. Có một người vẫn nhìn theo ông. Đó là Thầy Giê-su. Ngài không nói. Nhưng ánh mắt như một lời nhắc nhở, động viên Phê-rô hối cải và làm lại cuộc đời. Ánh mặt biểu lộ tấm lòng. Ánh mắt bày tỏ tấm lòng nhân ái mà Chúa dành cho Phê-rô. Ánh mắt ấy không xét tội của Phê-rô. Ánh mắt ấy chỉ nhắc nhở Phê-rô đã ngã đến ba lần mà là cái ngã mà Thầy đã cảnh báo trước nhưng ông vẫn xem thường.

    Xem ra Chúa cũng nhìn Phê-rô như một học trò cần được yêu thương vỗ về hơn luận phạt. Phê-rô ngã Chúa nâng đỡ. Phê-rô sai đường Chúa uốn nắn. Chúa không nói với Phê-rô : “lớn thế còn ngã”. Chúa cũng không xem thường Phê-rô, nhưng Chúa chỉ mời gọi Phê-rô: “Và phần con, khi đã trở lại, con hãy làm cho anh em con vững tin”.

    Hôm nay, sau khi Chúa sống lại, Ngài đã không tìm Phê-rô để luận tội. Ngài chỉ đòi Phê-rô nói lên tình yêu của mình với Thầy Chí Thánh Giê-su. Chúa đã hỏi Phê-rô đến ba lần: “con có yêu mến Thầy không”. Ba lần công khai nói lên tình yêu để xoa dịu nỗi đau dằn vặt lương tâm sau ba lần ông vấp ngã đến chối Chúa ba lần.

    Phê-rô hiểu tình yêu của Thầy. Phê-rô hiểu Thầy luôn yêu Phê-rô. Và Thầy cũng hiểu tấm lòng chân thành của Phê-rô. Phê-rô có té nhưng không chủ ý. Phê-rô té vì yếu đuối. Phê-rô té vì nhu nhược. Nhưng Phê-rô không té vì phản bội. Phê-rô vẫn yêu Thầy và gắn bó với Thầy. Thế nên, khi được hỏi: “con có yêu mến Thầy không?”. Phê-rô đã mạnh dạn thưa: “Lạy Thầy, Thầy biết con yêu mến Thầy”

    Cuộc đời hôm nay, có lẽ có nhiều lần chúng ta cũng từng vấp té, nhưng chẳng ai cảm thông, nâng đỡ. Đôi khi còn bàn tán, xem thường. Mỗi lần vấp té đã đau lại càng đau hơn khi không nhận được sự cảm thông nâng đỡ từ anh em. Một mình ta quặn đau. Một mình ta phải đương đầu với khó khăn. Một mình phải gượng đứng dậy. Đôi khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi, chán trường muốn buông xuôi mặc cho dòng đời đưa đẩy. Nhưng không Chúa biết mọi sự. Chúa vẫn nhìn chúng ta như Ngài đã từng trìu mến nhìn Phê-rô. Chúa đã từng hứa: “cho dù người mẹ có bỏ con, Ta vẫn không bỏ các ngươi”. Chúa vẫn ân cần vực dậy khi chúng ta váp té trên đường.

    Xin Chúa cho chúng ta luôn nhận ra Chúa luôn yêu thương để không bao giờ thất vọng về bản thân mình, nhưng luôn đứng dạy làm lại cuộc đời sau những lần vấp ngã. Xin cho chúng ta cũng biết học nơi Chúa để luôn nâng đỡ nhau, và cùng dìu nhau đi qua những thăng trầm của dòng đời. Amen
    Chữ ký của gioanha
    Ráng chiều ửng hồng, rạng đông sẽ đẹp

  4. Được cám ơn bởi:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com