Linh mục Vũ Thái Hòa
 Trong                           Giáo Hội Công Giáo, với  phong trào canh tân  phụng vụ                          khởi phát ít lâu trước Công Đồng   Vaticanô II                          (1962-1965), được thảo luận rộng  rãi trong Công Đồng,  và                          dần dần được áp dụng  với những thay đổi mà ta đã thấy                           khá quen  thuộc như hiện nay, người ta càng ngày càng ý                           thức sâu  sắc hơn về ý nghĩa đích thật của thánh lễ như                           là hành vi cảm tạ,  ngợi khen và hân hoan. 
 
  Thật vậy,                           thánh lễ là hiến tế tạ ơn. Cách gọi  này đã xuất hiện từ                           lâu và gợi lên lịch sử  của thánh lễ. Thánh lễ bắt nguồn                          từ một  nghi  thức của Do-thái, nghi thức vọng lễ Vượt                          Qua,  trong đó mỗi  gia đình người Do-thái dâng lời cảm tạ                           Thiên Chúa đã thương giải  phóng dân tộc của họ thoát                           khỏi ách nô lệ của Ai-cập, cảm tạ  Người vì những cuộc                           giải cứu khác về mặt thiêng liêng mà cuộc  giải  phóng đầu                          tiên này là dấu chỉ. Nghi thức Vượt  Qua cũng loan  báo                          Đấng Cứu Tinh sẽ đến, là  Đấng Thiên sai sẽ chiến thắng                           sự chết và tội  lỗi, và sẽ đưa Lịch Sử thánh đến sự hoàn                          tất.
          Diễn  tiến của                          nghi thức này cũng chính là  diễn tiến mà chúng ta gặp                           trong thánh lễ hôm  nay: nhắc lại những kỳ công mà Thiên                          Chúa  đã  thực hiện cho dân Người, tiếng hát và lời tạ ơn,                           chúc tụng và  chia sẻ bánh, rượu.
    Bạn đừng  ngạc                          nhiên về những điểm giống  nhau của thánh lễ với nghi                           thức Vượt Qua của  người Do-thái: bởi trong chính một                          buổi cử   hành lễ Vượt Qua, Chúa Kitô đã lập bí tích Thánh                           Thể. Thay vì chỉ  chúc tụng và cảm tạ Thiên Chúa đã ban                           cho bánh, rượu và mọi điều  hạnh phúc, Chúa Giêsu "cầm                           lấy bánh, dâng lời tạ ơn, bẻ ra và  nói: "Này là Mình                           Thầy, chịu phó nộp vì các con: các con hãy làm   việc này                          để tưởng nhớ đến Thầy". Cũng vậy sau  bữa ăn, Người cầm                           lấy chén rượu và nói: "Chén  này là Giao Ước mới trong                          máu  Thầy; mỗi lần  các con uống, các con hãy làm việc                          này để tưởng  nhớ  đến Thầy" (1 Cor 11, 23-25).
    Như vậy,  chúng                          ta thấy rõ bữa Tiệc Ly bắt  nguồn từ một nghi thức tạ ơn                           của người Do-thái  được cử hành để tưởng nhớ cuộc giải                          phóng  của  dân riêng Thiên Chúa. Nhưng dù vẫn giữ lại ý                           nghĩa của nghi  thức này, Chúa Kitô lại làm phong phú                           thêm bằng một ý nghĩa mới  mang tầm vóc hoàn vũ. Chính                           Người, là Đấng Cứu Tinh mà mọi người  mong đợi, đang thực                           hiện cuộc giải phóng dân mới của Chúa, tức là   Giáo Hội,                          được cứu độ bởi Thánh Giá và sự phục  sinh của Người.  Từ                          bữa Tiệc Ly đó, các Kitô  hữu dâng lên Chúa Cha, mỗi ngày                           và mọi nơi,  của lễ hy sinh và tạ ơn của chính Chúa Kitô.