Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 2 trên 2

Chủ đề: Phóng sự: Những Bước Chân Trở Về

  1. #1
    dominico_dung's Avatar

    Tuổi: 61
    Tham gia ngày: Nov 2007
    Tên Thánh: Dominico
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đàng trong
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,837
    Cám ơn
    6,848
    Được cám ơn 17,690 lần trong 2,615 bài viết

    Default Phóng sự: Những Bước Chân Trở Về

    Kỳ I
    Đứa Con Hoang Đàng
    Phần 1



    “…trong thâm sâu, anh biết Chúa đang xoa dịu vết thương lòng của anh
    và sẵn sang tha thứ cho anh tất cả với lòng thương xót của Người.
    Anh cảm nghiệm được điều đó rằng Chúa đã chạm vào cõi sâu nhất
    trong lòng anh và gỡ khỏi anh mọi đối kháng yếu ớt, anh đã quá mệt mỏi rồi..."




    Tôi nghĩ về câu chuyện người con thứ trong dụ ngôn “Đứa con hoang đàng“
    (Lc15, 11-32). Anh ta luôn cảm thấy gò bó trong chính gia đình vì phải sống cùng với cha và với những khuôn phép. Ở cùng cha nghĩa là không thể sống theo ý mình thích làm gì thì làm, vậy thì mất tự do quá. Cuộc sống sao mà chật chội, bức bối. Thời gian ở nhà dài vô tận và anh mơ tưởng đến một thế giới bên ngoài đầy tự do và quyến rũ. Ngày ngày qua đi, anh càng cảm thấy chán ngán, có lẽ anh cho rằng chính cha đã cố gắng ngăn cản mọi sự, còn anh lại không thể làm được gì nếu cứ phải phụ thuộc vào cha, vì vậy anh phải bức ra khuôn phép ấy. Sau bao nhiêu hằn học cùng với lời mời gọi hấp dẫn của thế giới bên ngoài ngày một mạnh mẽ, anh quyết định tìm đến cha đòi chia phần gia sản và hăm hở lên đường. Người cha với anh coi như không còn nữa…





    Cho tới bây giờ, Bảo vẫn không hiểu tại sao chỉ có một thời gian ngắn mà anh khi ấy không còn nghiện chơi game, chơi số đề hay tới vũ trường chơi thuốc nữa, bỗng dưng anh không thích chúng nữa và chúng cũng không quấy anh nhiều mà nhường chỗ cho những giấc ngủ bình an…

    Gặp Bảo khi cùng tham gia sinh hoạt với nhóm Sinh Viên Công Giáo Mai Khôi, anh luôn nói với tôi rằng anh chỉ là mình trong khoảng ba năm trở lại đây. Khúc mắc được giải đáp khi anh ngồi xuống chia sẻ với tôi về chính cuộc đời anh, một cuộc đời đầy biến động: “Mình sinh ra trong gia đình đạo gốc, và được rửa tội trở thành người Công Giáo. Lên cuối cấp II mẹ gởi mình cho chú trong Sài Gòn, cuộc sống bắt đầu thay đổi…”

    Xa gia đình, xa bạn bè, xa nếp sống sinh hoạt bình dị của khu xóm đạo và đứng trước nhịp sống tất bật, xô bồ của chốn thị thành khiến anh không khỏi bỡ ngỡ. Cảm nghiệm về giáo dục gia đình chưa đủ sâu sắc để khiến anh có thể khước từ những cám dỗ bên ngoài xã hội. Bảo bắt đầu lơ là việc học và kết bạn. Đời sống của anh bắt đầu nhộn nhịp, đó là những chuỗi ngày dài nối tiếp bởi những tiếng xập xình nơi vũ trường, bia rượu và trăng hoa. Bao nhiêu tiền mẹ làm cật lực ngoài quê gửi vào cho anh ăn học cũng không đủ để anh dồn hết vào những cuộc ăn chơi thâu đêm. Đó là cuộc sống của anh nơi thành thị, và khi biết anh không còn trong tầm kiểm soát của gia đình, mẹ anh vô cùng đau khổ, bà quyết định gọi anh về.

    Bảo nói về cuộc sống sau đó buồn tẻ, anh ở ngoài quê chán nản rỗi nghề trong khi đó đám bạn bè trong Sài Gòn đang vui chơi ở vũ trường. Rồi cũng đến lúc, anh yêu một người con gái cùng quê. Gia đình cô gái theo Phật giáo và không muốn con gái lấy người có đạo, nhưng việc đó với anh chẳng có gì phải đắn đo vì tám năm trời ngoài thành phố coi như anh đã bỏ đạo sau ngần ấy thời gian không đến nhà thờ. Mẹ anh cũng phản đối, bà không chấp nhận việc đó. Mặc cho những cản trở, Bảo vẫn tự tiến hành đám cưới cho riêng mình, mọi sự tưởng như êm thắm thì ba ngày trước hôn lễ cô dâu gọi điện thoại đòi hủy hôn vì gia đình nhất định không cho. Trong phút chốc, bảo mất tự chủ và xúc phạm gia đình cô gái nặng nề mà không ngờ đầu dây bên kia ngay từ đầu đã mở loa lớn trước cả nhà. Chuyện hôn sự chấm dứt cùng với lời đe dọa của anh trai cô gái.

    Sau vụ tai tiếng đình đám, anh bị chỉ trích từ mọi phía và gia đình coi như không có đứa con đáng xấu hổ như anh. Bảo vào lại Sài Gòn để trốn tránh tất cả mọi dư luận, anh hận đời, hận cô gái bạc bẽo với anh, hận gia đình đã từ anh, hận mọi người, hận tất cả… anh nương nhờ những người bạn ở Sài Gòn và chỉ biết vùi sâu vào rượu, anh lui tới vũ trường nhiều hơn và biết chơi thuốc lắc. Bảo bắt đầu nghiện game, chơi số đề. Anh chẳng còn gì cả ngoài tấm thân tàn ma dại này, anh chửi rủa tất cả rồi bật khóc tức tưởi.

    Dừng lại châm điếu thuốc trên môi, Bảo thở dài: “…Khi ấy mình không có tiền để chơi, và mình làm mọi thứ có thể để có tiền, thậm chí là ăn cướp… Bạn mình ngày đó bây giờ phần thì đi tù, không thì cũng chết vì nghiện…”

    Đó là khoảng thời gian vô cùng đen tối với Bảo, đã có lúc anh cảm thấy chán nản, chán nản với những gì diễn ra trong cuộc sống này. Đời rồi sẽ đi đâu về đâu? Không biết nữa. Anh không còn biết mình là ai, trước mắt anh tất cả là một vùng đen tối có rượu bia, vũ trường, cờ bạc và gái… anh phẫn nộ với đời và hoàn toàn mất định hướng. Không có tương lai, không có hy vọng. Và như một lẽ tất nhiên, không ít lần anh nghĩ tới cái chết.



    Anh con trai thứ bỏ nhà trẩy đi phương xa, nơi anh có thể thỏa mãn mọi thú vui trần tục của mình mà không sợ bị la rầy hay chống đối. Anh có tiền là phần gia sản đòi từ cha. Có tiền nghĩa là anh có quyền định đoạt mọi thứ và nhanh chóng đắm chìm trong sắc dục và những cuộc ăn chơi trác táng. Một ngày kia tiền hết. Anh là khách trọ nay bị đuổi ra ngoài đường một cách nhục nhã trước bao nhiêu ánh mắt chế diễu, dè bỉu của những người trước kia từng coi anh là ông hoàng khi còn có thể vung tiền thoải mái. Rồi nạn đói về anh chịu không thấu, anh xin được làm công và ao ước được nhét thứ thức ăn chỉ dành cho heo vào đầy bụng, thế mà chẳng ai chịu cho. Hàng đêm anh bị cái đói dày vò, và có lẽ không ít lần anh cũng khóc tức tưởi vì tủi thân khi nhận ra đời quá bạc bẽo, khác xa những gì khi anh tưởng tượng về một thế giới đầy sung túc, sắc dục và tài sản. Có rơi vào tình cảnh này, anh mới sáng dần ra. Cái đói hành hạ anh vật vã, anh không dám nghĩ về những ngày còn sống với cha khi còn gọi cha là cha, cái sự thật nghiệt ngã trước mắt đã làm anh bừng tỉnh khỏi cơn mê để biết rằng mình không còn xứng đáng với cha, anh chỉ dám nghĩ tới những người làm công cho cha được ăn no mặc ấm, và anh đứng dậy trở về nhà với hy vọng cha sẽ cho anh làm công như một người tôi tớ. Trên đường về, hẳn anh đã nghĩ rất nhiều rằng mình sẽ phải nói với cha như thế nào….





    Đang lúc Bảo gần như điên dại và mất kiểm soát với chính mình, thì người bạn giới thiệu anh với một người mà anh có thể gọi bằng chú và người ấy tìm gặp anh mới ý muốn anh sẽ làm việc cho người ấy. Bảo không muốn làm gì cả, cũng chẳng nghĩ tới việc mình sẽ làm công cho ai đó, nhưng tình hình trước mắt bết quá, không có chỗ ăn, chỗ ngủ nên đành nhận lời. Lần đầu tiên trong đời Bảo làm việc và cảm thấy mệt khi muốn có đồng tiền, nhưng anh không hứng thú mấy, hứng thì làm, không hứng thì thôi. Người chú tốt bụng vẫn trả lương cho anh đầy đủ. Có lẽ vì tình trạng tinh thần hiện giờ của anh. Và chú là người Công Giáo.


    Chỗ Bảo làm thi thoảng có người anh em ghé chơi, người này là em của chú mà anh đang làm công. Sau mấy lần hỏi han thân tình thì biết Bảo cũng là người Công Giáo, nhưng 8 năm đã bỏ không đi nhà thờ. Những ngày sau người ấy lại tới chơi, và nói chuyện với Bảo nhiều hơn. Có một ngày bất chợt anh đó đưa ra một đề nghị nhỏ gợi ý cho Bảo tới đền Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp tại dòng Chúa Cứu Thế. Vì cả nể người anh em nên Bảo gật đầu cho qua chuyện. Ít ngày sau gặp lại anh ấy hỏi Bảo đã tới đền Đức Mẹ chưa và Bảo nói thẳng: “Em không có hứng thú và cũng không muốn đến”. Người anh em vẫn chưa bỏ cuộc, anh đưa ra một kiến nghị khác “Vậy hãy thử đọc kinh xem !”.

    Dừng lại một chặp, Bảo tiếp tục câu chuyện của mình: “Khi ấy mình không có hứng thú nên tối về quên luôn, nhưng mấy ngày sau ngồi buồn không biết sao cũng ngồi đọc kinh, rồi cũng bức quá không biết nói cùng ai nên mình tự tâm sự chuyện đời mình cho Đức Mẹ, cứ vừa kể vừa khóc. Rồi lòng nhẹ lắm, và lâu lắm rồi mình mới ngủ được, vì mọi đêm vào giờ này mình thức chơi game online tới sáng, không thì cũng phải đánh số đề mới chịu được, giống như cơn nghiện không dứt ra được vậy”.

    Ngày hôm sau người anh em lại ghé chơi và gửi cho anh một số sách đọc, trong đó có tập sách về lòng thương xót Chúa, sau dư âm của đêm hôm trước, Bảo tự nhủ với mình thử bỏ rượu và game để đọc sách một đêm. Anh lật từng trang sách ra và bật khóc. Từ trong thâm sâu, anh biết Chúa đang xoa dịu vết thương lòng của anh và sẵn sang tha thứ cho anh tất cả với lòng thương xót của Người. Anh cảm nghiệm được điều đó rằng Chúa đã chạm vào cõi sâu nhất trong lòng anh và gỡ khỏi anh mọi đối kháng yếu ớt, anh đã quá mệt mỏi rồi…

    Như một thôi thúc lạ kì nhưng không cưỡng lại được, Bảo thèm được quay trở lại nhà thờ đi lễ. Đặt chân vào nhà thờ Mai Khôi khi ấy, Bảo ngỡ ngàng vì một cảm giác ấm chạy dọc trong người, cảm giác mà anh chưa bao giờ cảm nhận được trong gia đình hay bất cứ nơi đâu. Anh tiến dần đến nơi gần bàn Thánh nhất và dự Lễ sau 8 năm không đi nhà thờ, Thánh Lễ kết thúc anh ra về như người mộng du. Những ngày sau anh càng muốn đến nữa, có lẽ vì điều ấy khiến anh cảm thấy cuộc sống có chút niềm vui sâu lắng và đó là lý do duy nhất Bảo có thể có để trả lời cho chính mình. Nhưng với Bảo, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Trong anh vẫn còn một thao thức, cho tới lúc này anh đã tin Chúa đến và hiện diện trong cuộc đời mình, nhưng lòng anh còn đau đáu một điều khiến anh không dám lên rước Lễ, anh thèm được hòa giải, thèm được cảm giác của một người con hoang đàng được Cha tha thứ hết mọi lỗi lầm và cả quãng đời đen tối của mình…


    (còn tiếp)


    Phóng sự:
    Nhữ Nguyên (TeresaMK)
    Hình ảnh: Tổng hợp
    Bài viết được chính tác giả gởi cho diễn đàn TCVN
    Chữ ký của dominico_dung
    "ĐỪNG SỢ, BỞI VÌ CHA GỌI ĐÍCH DANH CON" (Isaia 43,1)

  2. Có 19 người cám ơn dominico_dung vì bài này:


  3. #2
    dominico_dung's Avatar

    Tuổi: 61
    Tham gia ngày: Nov 2007
    Tên Thánh: Dominico
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đàng trong
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,837
    Cám ơn
    6,848
    Được cám ơn 17,690 lần trong 2,615 bài viết

    Default

    (tiếp theo)
    Phần 2



    “…Nơi tòa giải từng giọt nước mắt rơi xuống gội rửa anh khỏi mọi ám ảnh quá khứ,
    hóa giải anh khỏi mọi đau khổ chất chứa bấy lâu nay.
    Như được tái sinh lại từ con người cũ, anh đã trở về với một Đức Tin
    vững mạnh hơn bao giờ hết…”




    Từ ngày đứa con trai đòi bỏ nhà ra đi, người cha như kẻ mất hồn. Ông không thể giữ chân nó lại bên mình ngày ấy vì nếu vậy thằng con sẽ càng chán ghét và căm phẫn ông, vậy nên ông đành nuốt nước mắt để nó ra đi. Nhưng tấm lòng cha bao dung thắng vượt cả sự bội bạc, bất trung của đứa con thứ. Tội nó ông không thèm chấp. Ngày đứa con bước ra khỏi nhà là lúc ông đợi nó quay trở về. Ngày nào cũng vậy, sáng sớm người cha già ra ngõ đứng đợi con về, chờ tới trưa rồi tới lúc trăng lên. Cửa không khóa, then không cài. Căn phòng vẫn vậy, vẫn sạch sẽ gọn gàng, vật dụng của nó, tấm áo của nó và cả chiếc nhẫn nữa vẫn còn đó như thể nó còn đang hiện diện. Người cha tội nghiệp chưa bao giờ mất đi niềm hy vọng, ông tin rồi một ngày nào đó con ông sẽ trở về. Dám chắc, ông sẵn sàng từ bỏ mọi thứ chỉ để tìm lại được đứa con đã mất. Rồi một ngày đứa con trai trở về, người cha già quên đi tất cả mà chạy tới ôm chầm lấy con. Chuyện quá khứ ông đã không còn nhớ, chỉ có giây phút hiện tại ngập tràn hạnh phúc khi thằng con ông hằng yêu quí đang ở trước mặt ông. Chẳng để nó kịp nói lời nào, ông đã hôn lấy hôn để rồi sai người mang áo cho nó, đeo nhẫn cho nó và mở hội lớn…






    Bảo tâm sự: “Ngày ấy mình thèm được xưng tội nhưng không biết phải làm sao gặp được cha, mình cầu nguyện xin Chúa cho mình được gặp cha giải tội dễ dàng nhất. Rồi đang làm việc thì anh đó tới chơi, nói mình đi xưng tội vì anh đã tự ý hẹn với cha: “con có thằng bạn muốn đi xưng tội” và xin số điện thoại của cha để liên lạc khi mình sẵn sàng, ngạc nhiên quá, mình chẳng hề nói gì. Trưa đó cơ quan cúp điện đột ngột nên mình được nghỉ sớm, anh đó hối mình nên gọi cho cha và mình gọi”.

    Bước vào phòng đợi cha xuống, Bảo cảm thấy hồi hộp và lo lắng vì không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu, trong anh là một mớ lòng vòng rối rắm. Rồi cha xuất hiện và bắt chuyện với anh, sự cởi mở gần gũi của cha làm anh tan đi mọi rụt rè vốn có. Anh mạnh dạn kể chuyện đời mình và cha kiên nhẫn lắng nghe. Anh khóc như một đứa trẻ. Nơi tòa giải từng giọt nước mắt rơi xuống gội rửa anh khỏi mọi ám ảnh quá khứ, hóa giải anh khỏi mọi đau khổ chất chứa bấy lâu nay. Như được tái sinh lại từ con người cũ, anh đã trở về với một Đức Tin vững mạnh hơn bao giờ hết. Chiều đó Bảo ngồi chờ tới giờ lễ tại Mai Khôi mới biết hôm đó là bổn mạng anh – ngày lễ kính thánh Phanxicô Xaviê.

    Bảo trở về phòng vứt bỏ sạch những bộ đồ dị hợm anh vẫn thường bận và cắt nhuộm lại mái tóc dài đủ màu. Chúng không còn phù hợp với anh nữa. Có lẽ hành động của anh gây kinh ngạc cho những người bạn - những người từng biết đến anh, nhưng kệ chứ, anh vẫn quyết định là chính mình, rồi cảm thấy vui và tự hào về điều đó.

    Bảo quay trở lại Mai Khôi đi lễ thường xuyên hơn, anh thèm được cất lên những bài Thánh Ca mà với anh luôn rất có ý nghĩa, hơn nữa đã đến lúc anh cần quay trở về với cộng đồng và mở lòng mình ra. Anh muốn được tham gia vào ca đoàn nhưng còn đang phân vân thì gặp cha – người đã cho anh cuộc hẹn bữa trước. “Mình nói với cha rằng mình muốn tham gia một nhóm ca đoàn nào đó thì cha cười tươi lắm, cha nói mình vào nhóm của cha đang thiếu người, có sinh hoạt, và hát lễ vào chiều Chúa Nhật. Mình tham gia nhóm sinh viên Công Giáo Mai Khôi từ đó. Đúng là Chúa luôn hiểu ý mình rồi tạo cho mình mọi điều kiện thuận lợi nhất” – Bảo cười.



    Người anh trở về và thấy nhà mở tiệc lớn, có lẽ anh tờ mờ đoán ra nên gọi người tới hỏi và nổi giận đùng đùng, nhất định không vào nhà. Anh bức xúc vì thằng em xấc xược trở về mà cha lại mở tiệc, trong khi đó anh làm cật lực bao lâu nay không dám xin cha điều gì. Người cha ra ngoài năn nỉ và anh trút hết mọi nỗi niềm cay cú. Tim cha quặn đau khi đứa anh trai cố chối bỏ đứa em mình: “Thằng con của cha đó” (Lc 15,30). Lòng cha xót xa lắm, đó là điều ông không hề mong khi thấy gia đình có sự chia rẽ. Có nói gì đứa anh cũng không chịu nghe lúc này, nhưng người cha cần phải khẳng định thêm một lần nữa: “Em con đây đã chết, nay lại sống, đã mất, nay lại tìm thấy” (Lc 15,32) – người cha chỉ muốn cho đứa anh hiểu hai đứa là anh em với nhau, và cũng là con cha, các con phải yêu thương nhau. Người cha không muốn đứa con trai chối bỏ trách nhiệm làm anh của mình…


    Từ ngày tham gia sinh hoạt nhóm Sinh Viên Công Giáo Mai Khôi, Bảo có cơ hội tiếp xúc với tất cả mọi người, được học hỏi và mở rộng lòng mình hơn, anh coi đây như gia đình mình vậy. Bảo cũng có dịp tham gia những chuyến công tác xã hội của nhóm – điều vô cùng ý nghĩa với anh. Cuộc sống đích thực là đây khi anh thực sự có những người bạn tốt luôn nâng đỡ anh, có người cùng đồng hành với anh trên con đường trở về. Đó cũng chính là lúc Bảo thao thức về trách nhiệm đối với bản thân và tương lai của mình, anh cần phải có việc làm ổn định và không thể mãi thế này. Anh quyết định quay trở lại với việc học hành.

    Khi nghe tôi đề cập tới vấn đề Đức Tin của người trẻ bây giờ, Bảo tâm sự: “Giới trẻ bây giờ không mấy người còn muốn tìm hiểu về đạo của mình sâu hơn nữa, hay đơn giản hơn như việc đi Lễ và học hỏi giáo lý”. Tôi nghĩ nhiều về những lời này, anh nói không sai. Người trẻ bây giờ có quá nhiều cám dỗ trong môi trường này.



    Không ít bạn trẻ bây giờ đang rơi vào tình trạng khủng hoảng trong hàng ngàn câu hỏi tự đặt ra cho chính mình: “Tôi là ai và ở đâu?”. Đứng trước một xã hội mà mọi thứ dần trở thành “thức ăn nhanh”, những giá trị nhân văn được tóm lược và gạt bỏ dần đi thì người ta càng phải chạy theo guồng máy dữ dội để có thể tìm một chỗ đứng và vơ về những nguồn lợi cho riêng mình và điều đó dường như là một qui luật để người ta có thể tự khẳng định, đánh giá hay loại bỏ nhau ra rìa xã hội. Với hầu hết các bạn trẻ thì điều đó trở nên quan trọng, và khi không còn theo kịp với “thời đại” thì các bạn dễ bị mất phương hướng.

    Sống giữa lòng xã hội này, đức tin của các bạn trẻ Công Giáo không khỏi bị ảnh hưởng mạnh mẽ từ những trào lưu này. Ngay cả những bạn được sinh ra và được giáo dục đức tin trong gia đình nơi những miền quê, được tham gia sinh hoạt, học hỏi giáo lý, đi lễ chăm chỉ hàng ngày như một truyền thống đạo đức và đạo hạnh nơi thôn xóm thì khi bước chân vào thành phố học tập, sống một môi trường mới lạ không chịu sự quản thúc chặt chẽ từ gia đình, lại ở trong môi trường đa tôn giáo cùng với những trào lưu tư tưởng lệch lạc dễ làm các bạn lơ là việc đạo và đi xa dần nếu không có nền tảng đức tin vững chắc. Và điều đó trở thành đề tài “hot” trong các buổi chuyên đề, họp mặt chia sẻ giữa các nhóm bạn trẻ Công Giáo: “Làm sao để có thể sống đức tin trong xã hội này?”.

    Có nhiều lắm những kiến nghị đưa ra. Nhưng chúng tôi luôn rất cần sự đồng hành và hướng dẫn để tiến sâu vào hơn trong đức Tin – Cậy – Mến, cần những nhóm đoàn thể qui tụ chúng tôi lại để cùng nhau động viên, nâng đỡ về mặt tinh thần cũng như về đời sống Đức Tin như các nhóm bạn trẻ Công Giáo bây giờ.

    Tôi hỏi Bảo: “Anh tham gia nhóm Sinh Viên Công Giáo Mai Khôi, và đời sống xã hội của anh thay đổi nhiều theo những gì tốt đẹp nhất. Nhưng với tư cách là một người từng có những trải nghiệm thiêng liêng về Đức Tin cũng như đời sống, thì anh có tâm tình muốn nhắn nhủ gì tới các bạn trẻ hay không?”.

    Mình từng có cuộc sống rất tệ, và tội lỗi. Nhưng mình chỉ muốn các bạn biết rằng Chúa yêu thương mình rất nhiều, dù bạn có sa ngã hay xúc phạm Người thì Người vẫn tha thứ và vẫn yêu bạn. Và cũng hy vọng, vết xe đổ này các bạn sẽ không bước vào…” – Bảo trả lời.




    Nhữ Nguyên (TeresaMK)

    Hình ảnh: Tổng hợp
    (Bài viết được chính tác giả gởi cho diễn đàn TCVN)

    Chữ ký của dominico_dung
    "ĐỪNG SỢ, BỞI VÌ CHA GỌI ĐÍCH DANH CON" (Isaia 43,1)

  4. Có 12 người cám ơn dominico_dung vì bài này:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com