|
Chị Lit yêu! em không trói mình vào nỗi đau riêng mà em chìm vào trong nó để suy ngẫm, cảm nhận và bước đi.bước đi, mang theo mình nỗi đau mà trân trọng mình hơn, khao khát hạnh phúc hơn, yêu thương những gì đời trao ban hơn. Em đang ở trong Chúa, tin vào Chúa, mong thấu hiểu những đau đớn của Chúa và vì vậy càng muốn nhận chìm sâu hơn vào nỗi đau lớn nhất của mình. Chị yên tâm, lúc này ktt rất bình tĩnh, rất tĩnh lặng
Cuộc đời này, có ai là không đau khổ? Gian thế này, có ai không hề hạnh phúc? Anh NVY, ktt biết mình có gì trong hiện tại, và vẫn cảm ơn Mẹ đã cho ktt cuộc sống này, đối với em tất cả đều là ân sủng của Mẹ. Từ lâu rồi, đã biết nhìn xuống để thấy mình hạnh phúc và may mắn mà tạ ơn. Cũng đã biết nhìn lên để mà ước muốn và cố gắng. Em ổn về mặt này anh à. Khó khăn tôi, có thể chẳng là gì, nhưng nỗi đau khi này đang là tất cả. Tôi không đòi hỏi một sẻ chia, không mong chờ sự thông cảm, không hy vọng vào giúp đỡ bởi có những lúc cả sẻ chia, cả thông hiểu hay sự giúp đỡ nhiệt thành cũng trở thành nỗi xót xa cho riêng người nhận.<<<< khó khăn mà em nói tới không đơn thuần là vật chất hay những phù phiếm của đời đâu anh.
Ktt hoàn toàn đồng ý với anh tranbinh rằng trong cuộc sống có những điều ta không giải thích được. Nhưng anh biết không, em lại là kẻ luôn biết chấp nhận, có thể sẽ ngỡ ngàng, sẽ hoảng hốt, sẽ chới với và đau đớn nhưng chấp nhận anh à. Thật ! ktt không tự gán cho mình những điều không thể. Vâng, rất nhiều lúc em than phiền, em khổ sở nhưng không phải vì thế mà chối bỏ. Em chấp nhận tất cả như một lẽ đương nhiên vì hiểu rằng chẳng có gì là không thể.
Và những người ktt yêu quý, cảm ơn mọi người vì luôn quan tâm tới ktt nhưng bài viết này hoàn toàn không phải là một sự trút bỏ, không phải một nỗi muộn phiền. Quả thật, em đang chìm trong đau đớn nhưng là một nỗi đớn đau để trưởng thành, để gìn giữ những rung cảm của bản thân.Tôi không bám vào khổ đau để tìm kiếm một cái nhìn của những trái tim. Tôi hoàn toàn có thể đặt nỗi đau xuống chân mà dẫm bước đi qua. Tôi đã làm thế và đã đi qua biết bao đau đớn riêng mình, nhưng rồi khi nhìn lại, tôi hoàn toàn không thể nhớ mình đã sống như thế nào vào giai đoạn ấy. Tôi sợ hãi, thực sự sợ hãi vì quá khứ có nhiều lúc như một khoảng màu trắng xóa. Tôi không còn có thể nhớ gì nữa, và vì không nhớ nên có rất nhiều lúc tôi đã làm tổn thương những điều mà tôi phải đánh đổi bằng đớn đau. Và...tôi sợ phải đặt nỗi đau xuống chân mà dẫm bước qua, sợ phải giết chết đau đớn dù rằng trong cuộc sống này điều đó là cần thiết để đi lên... Và Tôi biết, có những nỗi đau mình buộc phải quên, nhưng riêng nỗi đau lớn nhất của cuộc đời này, tôi giữ lại! để yêu thương...
THƯƠNG YÊU NHIỀU !:3: |
|