Em muốn tất cả thành điên loạn
Muốn thấy sóng trào xé nát bình yên
Muốn mưa giông phá tung màu nắng ấm
Muốn bão bùng cuốn hết màu xanh.
Những niềm đau không thể nói thành lời
Cứ âm ỉ đốt lòng thành tro bụi
Những niềm riêng không thể nào chia sẻ
Thành giọt đắng của lòng, thành giọt muối trong đêm
Em muốn phá nát để không còn yên tĩnh
Để trời đêm không chỉ có trăng mờ
Em muốn sấm chớp rạch tung bầu trời ấy
Muốn thế gian này về lại nguyên sơ
Em muốn căm ghét và hận thù cuộc sống
Muốn thấy đớn đau trên thân xác mình
Những đớn đau khiến con người kêu thét
Gào la lên những tiếng xé lòng
Bao cay đắng gom giữ mỗi ngày
Qua năm tháng trở thành ám ảnh
Những đắng cay chỉ riêng mình nhận lãnh
Đến bây giờ không thoát khỏi tâm tư
Em đã không thể vơi đi niềm đau
Bằng những tin yêu hư ảo của mình
Sự thật đắng lòng quất vào tim roi đòn trừng phạt
Phũ phàng xổ vào hy vọng sự mỉa mai
Em đã cố đi qua nỗi đau bằng niềm an ủi
Cố ru thất vọng mình bằng hy vọng mong manh
Níu kéo nụ cười trong dòng lệ rơi ngược
Để cuối cùng bại trận trước chính em
Chịu không nổi đớn đau mà vẫn phải nhận thêm vào
Xót xa dày vò từng tế bào, mạch máu
Thèm được nhận đòn roi vào xác thịt
Hy vọng lòng mình sẽ lắng dịu đi
Thèm thấy sự tàn phá tràn về nơi gian thế
Chôn vùi tất cả vào cát bụi ngàn năm
Cho dĩ vãng mỉm cười,
rồi ngủ yên vĩnh viễn…
Không sống lại gào thét những đêm đen.
Nhưng em vẫn là em,
nắm trái tim đầy thương tích
Âm thầm nhận về như lẽ đương nhiên
Và thế gian này vẫn yên bình lặng lẽ
Bọc trong lòng ngàn cơn bão dưới lòng sâu.
09-05-04
Ngây ngô nhưng chứa đựng thật nhiều bức bối, dữ dội, chán chường, đau đớn... Ngày ấy, nhiều sóng gió, nhiều áp lực, nhiều mệt mỏi nên những gì viết ra cũng vậy, chẳng thể nào nhẹ nhàng, trong sáng được. Đi qua rồi, nhìn lại, thấy mình sao già quá, già cả cái thời xưa ấy. Mà nào có xa xôi gì, chỉ mới mấy năm thôi.
Chẳng có ai làm thơ tặng em
Chỉ có mình em viết tặng cho mình
Những dòng thơ bão giông và nước mắt
Những dòng thơ tím ngắt nỗi buồn
Những dòng thơ không người chia sẻ
Viết cho mình để bội số niềm đau.
Chẳng có ai làm thơ tặng em
Bởi những nỗi đau cũng đã chia đều số phận
Em nắm giữ cay đắng người trao
và xót xa đời tặng,
trải lòng mình trên những lời thơ.
Em gom giữ nỗi buồn và gọi là thơ
Những lời thơ chưa một lần người đọc
Những lời thơ chỉ riêng mình hiểu rõ
Là những vết thương lòng người khắc trong em…
Nhưng dù nghiệt ngã đến hao mòn yêu dấu,
Thì thơ em vẫn tha thiết khôn cùng,
Mãnh liệt yêu như sóng cồn đá núi,
Miệt mài trôi như sông về biển cả,
Thủy chung như người hóa đá đợi chồng…
Vì người ơi, người có biết ?
Trái tim mình sống để yêu nhau.
21-05-04
Mấy năm rồi chẳng còn viết nữa, ngoài bài thơ cho nỗi đau mất con tội nghiệp. Giờ, thỉnh thoảng đọc lại những gì xưa cũ, thấy thanh thản hơn nhiều. Đọc để nhắc nhớ, để cảm tạ Mẹ đã nâng đỡ mình qua những ngày tháng ấy. Nếu không có Mẹ, chẳng biết giờ này mình sẽ ra sao.