| 
 |  
 
 Què quặt 26 năm, nhờ đọc kinh Mân côi, Mẹ đã cho khỏi
 
  
 
 
  
 
 						 							Ông Phêrô Sửu, thuộc giáo xứ Thanh Hóa, Bảo Lộc, giáo phận Đà-lạt, đã kể lại việc mình được ơn lạ đặc biệt của Đức Mẹ như sau: 
 
“Năm ấy tôi lên 14 tuổi, cha mẹ cho tôi đi học. Một hôm bỗng thấy hai  đầu gối tê tê, buồn buồn, có phần đau nhức… đang đi có lúc phải ngồi  bệt xuống, một lúc lâu mới đứng dậy được. Về mách với mẹ, mẹ lại mắng: 
 
 
- “Cứ vật nhau mãi với trẻ con, đau gì mà đau!” 
 
 
Chừng một năm tôi không còn đi được nữa, bấy giờ cha mẹ mới lo tìm  thầy chạy thuốc, nhưng quá rồi, vô ích, tiền mất tật mang, nhà nghèo hết  tiền uống thuốc. Cha tôi bảo: 
 
 
- “Thôi, nó chịu tật vì bệnh gia truyền rồi, ông nội nó cũng vậy, chịu què đến chết, không tài nào chữa được.” 
 
 
Tôi nay què thật. Sau đó hết đau nhưng đã thành tật: Chỉ ngồi, muốn  xê dịch phải nhảy chồm như con cóc, hai bàn tay thành chín dạn, ai thấy  cũng cười, trẻ con chế nhạo! Nhưng Chúa thương, cho tôi làm việc như  người lành lặn. Tôi chuyên môn làm nghề đơm tôm cá. Người ta lội xuống  nước đến đầu gối; tôi lội xuống thì nước đến cổ, đến cằm, thế mà tôi vẫn  kiếm được nhiều cá, tôm hơn người và mẹ tôi đi bán cũng đắt hàng hơn  người khác, khiến có người ghen: có tật có tài. Phần tôi, tôi tin chắc  Đức Mẹ thương vì gia đình tôi nghèo, cha tôi yếu bệnh, đến khi tôi được  30 tuổi thì cha tôi không làm gì được nữa, chỉ còn mẹ, tôi và một em  gái. Cha tôi bây giờ chỉ lo đi giúp đỡ kẻ liệt, đọc sách, mời cha xức  dầu hoặc đưa của ăn đàng .v.v… 
 
 
Một hôm cha tôi giúp một kẻ liệt nhà giàu, ông có nhiều ảnh thánh,  hôm ấy ông mua được bức ảnh Đức Mẹ mới tinh, về treo trên bàn thờ, còn  bức ảnh cũ ông bảo treo nhà dưới. Đó là ảnh Đức Mẹ hồn xác lên trời, cha  tôi xin, ông liền cho ngay; cha tôi mang về bảo tôi sửa bàn thờ và treo  lên rồi bắt tôi mỗi ngày ba buổi: sáng, trưa, tối đến trước ảnh đó ngắm  và đọc 50 kinh mân côi, cầu xin với Đức Mẹ cho đứng lên được mà đi nhà  thờ cho người ta khỏi chia trí. Tôi mừng lắm, tuân theo lời cha dạy, mỗi  lần đến trước ảnh Đức Mẹ, tôi lần chuỗi sốt sắng và tha thiết cầu xin  với Mẹ, cho tôi đi đứng như thường, kẻo mỗi lần lên rước lễ mà nhảy như  cóc thì cả nhà thờ chia trí lắm. 
 
 
Thi hành như lời cha dạy được bốn tháng, một hôm, tự nhiên tôi muốn  đi xưng tội mà nhà tôi ở xa nhà xứ độ ba cây số, đường đất bị mưa lầy  lội, nếu tôi cứ chồm nhảy sẽ lấm bẩn hết quần áo. Vì thế mẹ tôi phải  cõng đi. Nhưng vì già yếu, cõng được một quãng thì mệt, liền đặt tôi  xuống, tôi cởi áo quần dài, mặc quần cụt nhảy mà đi để mẹ tôi khỏi phải  cõng. Đến nhà xứ, vào nhà quen trọ, thôi thì người lớn trẻ con bu nhau  lại xem tôi và cười nhạo. Tôi xấu hổ quá, nhưng cắn răng chịu đựng. Tối  đến tôi nhảy đi xưng tội. Sáng mai, tôi nhảy đi lễ, ngồi tựa cột dưới  cuối nhà thờ. Lúc lên rước lễ, tôi nhảy lên làm cho mọi người chia trí.  Sáng ngày thứ hai, tôi nhảy ra nhà thờ thật sớm, lên ngồi với trẻ con  cho gần cung thánh để dễ nhảy lên rước lễ. Nhưng lúc đọc Phúc Âm, mọi  người đứng lên cả, tôi cứ ngồi, liền bị ông quản vụt cho một roi và  mắng: 
 
 
- “Thằng lười, Phúc Âm mà không đứng! Đi lễ làm gì!”. Tôi đành nín thinh chịu trận. 
 
 
Sáng sau hết, tôi đi lễ không dám ngồi với trẻ con nữa, tìm cột cuối  mà dựa. Lễ xong, mọi người ra về cả, một mình tôi ở lại, tôi nài xin với  Mẹ cho tôi được đứng lên dễ dàng, để đi lễ, rước Chúa .v.v… Tôi nài xin  rất tha thiết, sốt sắng, thỉnh thoảng ngó xuống chân mà khóc… thầm thĩ  giờ lâu, bỗng có tiếng lương tâm xúi giục “bám vào cột mà đứng”. Tôi  liền bám hai tay vào cột, rướn mình lên, thấy nhẹ nhàng và đứng thẳng  lên được. Tôi cứ đứng yên như người mê hoảng, chẳng biết gì, một lúc  định thần lại, tưởng mình mơ, mà quả thật mình đã đứng được. Tôi bỏ hai  tay ra, cám ơn Chúa và Đức Mẹ, ra cửa nhà thờ, nhưng sợ người ta thấy mà  bỡ ngỡ, liền bỏ hai tay xuống mà nhảy như trước để về nhà trọ. Đến nhà,  tôi đứng lên, kêu người nhà ra xem…cả nhà bỡ ngỡ vui mừng. Tôi từ giã  nhà trọ trở về nhà mình. Cả nhà vui mừng quá, quì xuống tạ ơn Chúa và  Đức Mẹ. Tin này vang ra nhanh chóng, nên làng nước tuốn đến hỏi thăm và  xem sự lạ chật ních nhà. Bấy giờ tôi đã được 40 tuổi, bị què 26 năm. Từ  lúc tôi đứng lên được, đi được, thì chân tôi nở nang lớn dần đều đặn như  chân thường chứ không gầy còm khô đét như lúc có tật. 
 
 
Đức Mẹ đã thương cho tôi khỏi què, tôi định sẽ “đi ở” giúp việc cho  các cha, đêm ngày làm tôi Chúa, sau khi lo liệu gia đình cho em gái,  nhưng thánh ý Chúa lại khác. Sau một năm lành bệnh, cha tôi tỏ cho tôi  biết: năm trước đi giúp kẻ liệt, có một ông nhà giàu ốm nặng, trối lại:  hễ ông chết, giao phó đứa con gái duy nhất của ông cho cha tôi, để cho  con ông và con cha tôi thành gia thất, vì cô ta là con út mà mẹ đã mất.  Cha tôi hỏi ý tôi, tôi xưng thú với cha, mình đã 42 tuổi, xấu xí, ai  chịu ưng. Nhưng việc phải đến đã đến, cha Giuse Maria Uy, chánh xứ Phúc  Lang, Thanh Hóa đã làm phép cưới cho chúng tôi. Chúa đã ban cho chúng  tôi được tám đứa con, bốn trai bốn gái. Chúa cất về trời hai trai, hai  gái lúc sơ sinh. Năm nay tôi đã 64 tuổi, tôi và bạn tôi định đăng lên  báo chi ơn đặc biệt Đức Mẹ đã ban, để cám ơn và cao rao lòng nhân thành  hay thương xót của Đức Mẹ, để tôi được thỏa mãn lòng đền ơn Đức Mẹ trước  khi nhắm mắt. 
 
 
(Fr. J. Nguyễn Tri Ân OP, Tháng Mười, Tháng Mân Côi Đức Bà. Chân Lý xuất bản 1964, trang 224-230) 
 
MB sưu tầm 
 
	
	
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
 
	
    | 
 |