Ngày còn bé chỉ thích Tết, Tết được ăn ngon, mặc đẹp, được đi chơi, và khoái nhất là được lì xì. Nghe người lớn chúc hay ăn chóng lớn thấy hay hay. Thế mà bây giờ thấm thoát đã qua tuổi 40. Thấy mai nở là chạnh lòng. Buồn, Vì mình già đi, Cha Mẹ yếu đi mắt mờ hơn chân chậm hơn , còn nhiều việc phải làm quá, cứ sợ không kịp thực hiện. Cũng may, ngẫm lại mình cũng đã làm được nhiều điều để không hổ thẹn với bản thân, với tha nhân và đặc biệt là với Chúa.
Bốn mùa trôi qua mà chẳng chờ ta, chẳng để ý đến ta. Vậy hãy cố gắng hơn nữa để hoàn thiện bản thân. Một mai khi tất cả qua đi thì vẫn còn thấp thoáng đâu đó hình ảnh thân thiện của ta trong ký ức người thân, bạn bè.Như lời bài hát " Khát Vọng" của nhạc sỹ Phạm Minh Tuấn:
Hãy sống như đời sông để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đồi núi vươn tới những tầm cao
Hãy sống như biển trào, như biển trào để thấy bờ bến rộng
Hãy sống và ước vọng để thấy đời mênh mông
Và sao không là gió, là mây để thấy trời bao la?
Và sao không là phù sa dâng mỡ màu cho hoa?
Sao không là bài ca của tình yêu đôi lứa?
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư?
Và sao không là bão, là giông, là ánh lửa đêm đông?
Và sao không là hạt giống xanh đất mẹ bao dung?
Sao không là đàn chim gọi bình minh thức giấc?
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư?