|
CHIẾC KHĂN THÊU (Tiếp theo)
TG: Ngu Lão Nhân
Họ vào trong lều của Balthasar, nằm nghiêng trên những tấm da dê, dựa người vào những chiếc gối dồn lông cừu. Giữa họ, một bình trầm hương được đốt lên, hương thơm ngào ngạt. Đám người phục vụ cùng con ăn kẻ ở ra vào tấp nập. David đứng hầu hạ ba vị đạo sĩ, và Esther, ái nữ của Balthasar, ngồi dưới chân ông, người con gái đẹp nhất, xinh nhất, duyên dáng nhất, lộng lẫy nhất trong lòng anh và trong đoàn người.
Ba đạo sĩ kể cho nhau giấc mơ của mỗi người. Thì ra cả ba đều mơ cùng một giấc mơ, cùng được báo mộng “hãy đi con đường khác mà về quê quán”.
Melchior nói:
- Nhị vị hiền đệ có nhớ không lời ca trên trời đêm ấy: “vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người Chúa thương”? Ngu huynh xác tín rằng mình đã tìm thấy bình an từ nơi máng cỏ, bình an không ai lấy đi được, bình an của sự giải phóng con người khỏi mọi quyền lực tối tăm muốn ăn tươi nuốt sống con người, bình an của sức mạnh thần thiêng làm cho ta không còn lo âu, sợ hãi bóng tối của sự dữ, sự tội, và kể cả sự chết nữa… Sự bình an này trả lại cho ta tự do của con cái Đấng Tối Cao, nhưng lại làm ta không còn an tâm, bình chân như vại được, mà khiến lòng ta đau đáu, ray rứt, thao thức khôn nguôi trên nẻo về của kiếp nhân sinh.
Niềm vui bừng sáng trên khuôn mặt của Gaspar:
- Tạ ơn Đấng Tối Cao, và cám ơn lão huynh đã nói thay đúng những điều tiểu đệ đã nghĩ mà không nói ra thành lời được.
Rồi Gaspar quay sang Balthasar:
- Hiền huynh khả kính! Tiểu đệ có được vinh dự nghe những lời vàng ngọc từ kim khẩu của hiền huynh không?
- Tại hạ xin được chia sẻ. Cả ba chúng ta đã được mộng báo: “hãy đi con đường khác mà về quê quán”. Chúng ta đã từ bỏ con đường bên kia Biển Chết, đã đi con đường khác, đường vào sa mạc. Nhưng theo ngu ý, con đường khác còn có nghĩa là một cách nhìn khác, một suy tư khác, một thái độ khác, một cách hành xử khác, một lối sống khác… Tại hạ cảm thấy mình không sao còn có thể làm trái với những tiếng nói thần thiêng trong lòng mình. Xin nhị vị huynh đệ vui lòng lắng nghe.
Nhị vị còn nhớ lúc ở hang đá Bethlem không? Khi dâng lễ vật cho lên vua dân Do Thái mới hạ sinh, trên cái khay bạc của tại hạ, hiền huynh Melchior đã đặt lên đó bao nhiêu là vàng. Không phải hiền huynh muốn dâng vàng để suy tôn vương quyền của hài nhi mới sinh đó sao? Còn hiền đệ Gaspar đã dâng nhũ hương. Chắc hẳn hiền đệ tin rằng con trẻ trong máng cỏ nghèo hèn ấy sẽ là vị tư tế đầy uy quyền, thánh thiện và khôn ngoan, sẽ làm đẹp lòng Chúa Các Đạo Binh, phải không? Còn tại hạ, tại sao tại hạ dâng Ngài mộc dược nhỉ? Ai cũng biết đó là loại dược liệu quý giá, nhưng để tẩm liệm người chết kia mà. Hay là có phải vị vua dân Do Thái kia sẽ cho đi, hiến tế chính bản thân Ngài thay cho toàn dân. Có phải Ngài là Vua của tất cả muôn vua, là tư tế tối cao của mọi tư tế, là hy lễ của mọi hy lễ… Có phải Ngài sẽ trải qua cái chết nhưng lại bất tử không? Tại hạ suy tư lung lắm mà không sao hiểu nổi. Nhưng có một điều chắc chắn là bất cứ ai đã gặp Ngài, đã chạm đến Ngài thì như một mũi tên đã bắn đi, hoặc trúng đích hoặc rơi trong bụi gai. Hay như người cỡi trên lưng cọp, không thể ngủ mê được nữa. Hoặc là hắn ta sẽ vấp ngã vì Ngài, hoặc là hắn sẽ trở nên con cái thần linh. Không thể nửa vời, dở dở ương ương, cuộc đời hắn sẽ quay ngoắt một nửa vòng tròn…
Nhị vị chắc không quên tại hạ đã tái mét mặt đi, muốn chui xuống đất vì xấu hổ không? Xấu hổ với Hài Nhi trong máng cỏ, xấu hổ với thân phụ, thân mẫu Ngài, xấu hổ với nhị vị huynh đệ, xấu hổ với chính mình. Ai đời một kẻ suốt đời say mê cái đẹp, từng mê mẩn với một ánh sao lạ, từng ngây ngất với một tia nắng cuối ngày, từng thổn thức với một câu thơ hay, từng đắm đuối với bài hát mục đồng nơi thôn dã…, thế mà lại để lễ vật trên một chiếc mâm cũ, dâng lên đấng quân vương mà không một miếng vải đậy lên…
Gaspar cướp lời:
- Có, có mà. Tiểu đệ còn nhìn ra đó là tấm khăn lụa của đám khách thương Hoa Hạ nữa kia.
Melchior cười, rung rinh hàng râu bạc
- Quả là Gaspar hiền đệ có con mắt tinh đời. Đó là tấm khăn xuất xứ từ Đông Á, nhưng theo ngu ý, đó là tấm khăn có nguồn gốc Âu Lạc. Huynh đã kịp nhìn ra hình những con chim Lạc bay, thêu quanh viền khăn.
Balthasar nói tiếp:
- Đúng vậy. Đó là một câu chuyện dài. Xin nhị vị huynh đệ rộng lượng nghe câu chuyện cuộc đời của tại hạ:
Thuở còn hàn vi, tại hạ đem lòng yêu thương Miriam, con gái cưng độc nhất của vị Magi, thầy mình. Một vị tiểu vương muốn cưới Miriam cho con trai mình, hứa tặng cho ông năm trăm con lạc đà, chưa kể vàng bạc, châu báu làm sính lễ. Ông hỏi ý kiến con gái. Đó là chuyện lạ, vì thời đó, có ai lại đi hỏi con gái về chuyện cưới xin cơ chứ! Nàng không đồng ý. Nàng thưa với ông nàng trót yêu tại hạ. Chuyện sau đó còn lạ hơn: ông từ chối vị tiểu vương cùng với núi tài sản kếch xù của hắn, để gả con cho tại hạ, một bạch diện thư sinh, một bạch đinh chân trắng…
Melchior hỏi:
- Có phải dòng chữ thêu trên khăn là: “chàng đi đâu thiếp theo đó, chàng ở đâu thiếp ở đó, dân của chàng là dân thiếp, Thượng Đế của chàng là Thượng Đế của thiếp. Chàng chết ở đâu thiếp chết ở đó” không? Có phải câu ấy trích trong sách Ruth không?
- Vâng! Đó là chiếc khăn cùng với dòng chữ Miriam thêu tặng cho đệ. Khi sinh con, nàng vượt cạn không nổi. Nàng về yên nghỉ cùng cha nàng. Đệ chôn nàng cùng với trái tim mình. Đệ không yêu được người phụ nữ nào nữa, nên ở vậy nuôi con, lấy tương lai con gái làm lẽ sống cho mình… Khi Esther trở thành thiếu nữ, nhân ngày làm lễ cài trâm cho nó, đệ đã tặng cho nó chiếc khăn thêu của mẹ nó. Sau này nó thêu thêm câu: “bếp lửa của chàng là bếp lửa của thiếp” (mà nhị vị huynh đệ đã tận mắt nhìn thấy trong hang đá Bethlem) rồi tặng cho David. Rồi David lấy đậy lên lễ vật của ba chúng ta, dâng cho Hài Nhi trong máng cỏ…
Sự việc xảy ra đan quyện vào nhau, nối kết với nhau một cách nhiệm lạ, như là có sự can thiệp của bàn tay Thần Linh, khiến cho tại hạ đi đến một quyết định mang tính định mệnh mà tại hạ không thể cưỡng lại được. Việc đó, tại hạ thực hiện ngay bây giờ đây.
Balthasar gọi người quản gia người Ai Cập của ông:
- Ismael! Hãy làm theo lệnh của ta! Ta trả tự do cho David. Hãy rửa chân cho cậu, Hãy xức dầu thơm, hãy thay áo mới và xỏ giày mới cho cậu, hãy đeo nhẫn cho cậu, vì từ giây phút này, David là người tự do. Và…
(Còn tiếp) |
|