|
CHÚA NHẬT LỄ LÁ. ( Mt 27, 11 – 53 ) Suy niệm:
Hôm nay chúng ta bước vào tuần lễ trọng đại nhất tức là Tuần Thánh bắt đầu từ lễ Lá. Chúng ta dành trọn tâm hồn để lắng nghe, nhìn ngắm, và hòa mình vào cuộc thương khó của Chúa Giêsu bằng trái tim với lòng xót xa thương cảm. Chúng ta hãy nhập cuộc với tất cả tâm hồn và thể xác như chính mình đang thật sự hiện diện, đang được chứng kiến, chính mình là một nhân vật trong cuộc Thương Khó đó, chính mình đã tham dự vào cuộc khổ nạn của Chúa một cách trực tiếp, chớ không phải chỉ là một khán giả vô tội. Trong suốt tuần lễ này, chúng ta đừng trở thành những người vô tình trước cái chết của Chúa.
Chúng ta hãy cố gắng hơn, hy sinh thêm bằng những điều mình có thể làm được. Hãm mình nhịn bớt các cuộc vui chơi giải trí không có ích, thay thế bằng các việc đạo đức, bằng những sự hãm mình, chúng ta cố gắng siêng năng hơn để đến viếng Thánh Thể Chúa. Chúng ta cảm nhận nỗi cô đơn của Chúa trong vườn Cây Dầu, Chúa Giêsu đã buồn bã thốt lên; “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được.” Trong nơi Nhà Tạm, Chúa cũng âm thầm chờ đợi chúng ta đến . Người cũng buồn đến chết được khi không có ai đến thăm viếng Người.
Câu 11 – 14 :
11 Đức Giê-su bị điệu ra trước mặt tổng trấn ; tổng trấn hỏi Người : "Ông là vua dân Do-thái sao ?" Đức Giê-su trả lời : "Chính ngài nói đó." 12 Nhưng khi các thượng tế và kỳ mục tố Người, thì Người không trả lời một tiếng. 13 Bấy giờ ông Phi-la-tô hỏi Người : "Ông không nghe bao nhiêu điều họ làm chứng chống lại ông đó sao ?" 14 Nhưng Đức Giê-su không trả lời ông về một điều nào, khiến tổng trấn rất đỗi ngạc nhiên.
Chúa Giêsu im lặng trước những lời tố cáo, vu khống Chúa đủ tội. Người không bào chữa, không tự biện hộ cho mình, cũng không trả lời một tiếng dù chỉ toàn là những lời cáo gian. Người ta ngạc nhiên vì Chúa chẳng hề tức giận, chẳng chống trả trước những lời bịa đặt chói tai đó.
Lay Chúa Giêsu, Chúa thật hiền lành chịu đựng biết bao. Nếu trong cuộc sống chúng con, chúng con biết nhẫn nại chịu đựng một chút nào như Chúa thì gia đình chúng con sẽ đâu có bất hòa, giáo xứ của chúng con nếu biết khiêm tốn, nhường nhịn nhau thì không có sự chia rẽ, chống đối. Chính Chúa đã im lặng để muốn dạy cho chúng con tấm gương hiền lành và khiêm nhường. Xin cho chúng con biết sống hiền lành, nhẫn nại, chịu đựng. Vì đó là mối phúc Chúa đã dạy cho chúng con “Phúc cho những ai bị bách hại vì lẽ công chính, vì Nước Trời là của họ.”
Câu: 15 – 19.
15 Vào mỗi dịp lễ lớn, tổng trấn có lệ phóng thích cho dân chúng một người tù, tuỳ ý họ muốn. 16 Mà khi ấy có một người tù khét tiếng, tên là Ba-ra-ba. 17 Vậy khi đám đông đã tụ họp lại, thì tổng trấn Phi-la-tô nói với họ : "Các ngươi muốn ta phóng thích ai cho các ngươi đây ? Ba-ra-ba hay Giêsu, cũng gọi là Ki-tô ?" 18 Bởi ông thừa biết chỉ vì ghen tị mà họ nộp Người. 19 Lúc tổng trấn đang ngồi xử án, thì bà vợ sai người đến nói với ông : "Ông đừng nhúng tay vào vụ xử người công chính này, vì hôm nay, tôi chiêm bao thấy mình phải khổ nhiều vì ông ấy."
Chúa Giêsu bị hạ xuống ngang hàng với một tên tù cướp của, giết người khét tiếng. Giữa Chúa Giêsu và tên tù Baraba, Chúa hoàn toàn vô tội nhưng chấp nhận để con người đem ra xét xử chọn lựa, Chúa cho họ quyền tự do kết án hay tha cho Chúa. Dù Chúa là Đấng có mọi quyền năng trên con người.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa khiêm tốn chấp nhận mọi quyết định của con người. Chúng con có thể chọn Chúa, tha cho Chúa, và cũng có thể kết án Chúa, giết Chúa, để chọn lấy tội lỗi, dung dưỡng cho nó. Trong cuộc sống của chúng con, sự ác cứ sống mãi, cứ tồn tại vì chính chúng con đã tha cho nó và giết Chúa. Đã bao nhiêu lần chúng con đứng trước một chọn lựa, và cũng nhiều lần chúng con không chọn Chúa. Xin Chúa tha thứ cho chúng con. Xin cho chúng con biết chọn Chúa trong bất cứ thử thách nào, và chọn một mình Chúa mà thôi.
Câu: 20 – 26.
20 Nhưng các thượng tế và kỳ mục lại xúi đám đông đòi tha tên Ba-ra-ba mà giết Đức Giêsu. 21 Tổng trấn hỏi họ : "Trong hai người này, các người muốn ta tha ai cho các người ?" Họ thưa : "Ba-ra-ba !" 22 Tổng trấn Phi-la-tô nói tiếp : "Thế còn ông Giêsu, cũng gọi là Ki-tô, ta sẽ làm gì đây ?" Mọi người đồng thanh : "Đóng đinh nó vào thập giá! " 23 Tổng trấn lại nói : "Thế ông ấy đã làm điều gì gian ác ?" Họ càng la to : "Đóng đinh nó vào thập giá !" 24 Tổng trấn Phi-la-tô thấy đã chẳng được ích gì mà còn thêm náo động, nên lấy nước rửa tay trước mặt đám đông mà nói : "Ta vô can trong vụ đổ máu người này. Mặc các người liệu lấy !" 25 Toàn dân đáp lại : "Máu hắn cứ đổ xuống đầu chúng tôi và con cháu chúng tôi !" 26 Bấy giờ, tổng trấn phóng thích tên Ba-ra-ba cho họ, còn Đức Giê-su, thì ông truyền đánh đòn, rồi trao cho họ đóng đinh vào thập giá.
Người ta đã chọn Baraba, chọn sự ác và giết Chúa. Tiếng gào thét, hô hào. “Đóng đinh nó vào Thập giá.” Làm cho trái tim Chúa đau đớn. Những người mà Chúa đã yêu thương, giảng dạy, chữa lành mọi bệnh tật cho họ. Những người mà họ đã theo Chúa, tôn vinh Chúa, muốn Chúa làm vua của họ, giờ đây nhìn Chúa trong cảnh thất bại, họ đã đồng lòng giết Chúa. Không một ai bênh vực Chúa. Cả những môn đệ thân yêu cũng không có ai dám đứng ra bênh vực cho Chúa. Người có quyền tha cho Chúa lúc này là quan tổng trấn Philatô, ông biết Chúa chẳng có một tội nào mà chỉ vì lòng ghen tị nên họ kết án Người. Nhưng ông hèn nhát và trao cho họ đóng đinh một người mà ông biết là hoàn toàn vô tội.
Lạy Chúa Giêsu. Trong đời sống chúng con có nhiều lần chúng con chọn Baraba, tha cho Baraba, và chúng con cùng với những người khác chung quanh chúng con, hợp lực với họ để kết án đóng đinh Chúa vào thập giá. Chúng con cũng hèn nhát không dám bênh vực cho Chúa, không dám làm chứng cho Chúa, dù biết Chúa vô tội. Chúng con cũng như Philatô không phải chỉ một lần trao Chúa cho quân dữ đem đi giết. Mà chúng con còn giết Chúa rất nhiều lần. Mỗi lần chúng con phạm tội trọng là chúng con lại giết Chúa, mỗi lần chúng con phạm những tội mọn là chúng con lại đánh đòn Chúa, sỉ vả Chúa, đóng đinh Chúa. Chúng con xin lỗi Chúa. Xin Chúa tha thứ cho chúng con.
Câu: 27 – 31.
Đức Giê-su phải đội vòng gai
27 Bấy giờ lính của tổng trấn đem Đức Giê-su vào trong dinh, và tập trung ca cơ đội quanh Người. 28 Chúng lột áo Người ra, khoác cho Người một tấm áo choàng đỏ, 29 rồi kết một vòng gai làm vương miện đặt lên đầu Người, và trao vào tay mặt Người một cây sậy. Chúng quỳ gối trước mặt Người mà nhạo rằng : "Vạn tuế Đức Vua dân Do-thái !" 30 Rồi chúng khạc nhổ vào Người và lấy cây sậy mà đập vào đầu Người. 31 Chế giễu chán, chúng lột áo choàng ra, và cho Người mặc áo lại như trước, rồi điệu Người đi đóng đinh vào thập giá.
Chúng đem Chúa Giêsu vào trong dinh và tập trung cả một cơ đội để hành hạ, đánh đòn, sỉ nhục, tra tấn nhạo báng Người. Chúng ta đặt trọn tâm hồn mình để nhìn thấy tất cả nỗi đớn đau, tủi nhục Chúa phải chịu. Chúng đánh đòn Chúa thật tàn nhẫn, trên thân mình Chúa không còn chỗ nào lành lặn. Chúng quì xuống nhạo báng Chúa, khạc nhổ vào Chúa, lấy cây sậy đập vào đầu Chúa, vào mạo gai chúng đã đội vào đầu Chúa, giờ đây thân thể Chúa tiều tụy, tan nát, bầm dập, đầy những thương tích, máu me. Chiếc áo choàng đã thấm đầy máu, dán chặt vào các vết thương, bỗng chúng lột phăng ra một cách tàn nhẫn.
Chúng ta có thể nào cảm nhận nỗi đau đớn, rên xiết, như hết sức ngăn lại tiếng kêu thảng thốt của Chúa. Chúa lịm người cắn chặt làn môi đến rướm máu. Các vết thương lại tha hồ tuôn máu. Rồi chúng đặt cây thập giá nặng trĩu lên đôi vai hầu như đã cạn kiệt sức chịu đựng làm cho Chúa lảo đảo không đứng vững. Nhưng Chúa lại cố hết sức để vác đi.
Lạy Chúa Giêsu. Chúng con đang hướng lòng theo Chúa, nhưng chúng con như không dám nhìn Chúa nữa, vì khi nhìn thấy Chúa trong tình cảnh ấy, chúng con lại đau buồn vì chính chúng con đã tham dự tích cực vào tất cả những hành động đó. Chúng con đã đánh đòn Chúa, chúng con đã sỉ nhục Chúa, chúng con đã nhạo báng Chúa. Chúa đã kiệt sức mà chúng con còn đặt thêm cây Thánh Gía của chúng con lên vai Chúa nữa. Mỗi khi chúng con xin Chúa cất nhẹ Thánh Gía của chúng con thì chính Chúa lại vác thế cho chúng con. Lại một lần nữa, chúng con xin lỗi Chúa. Chúng con không thể nào đền được tội lỗi của chúng con cho xứng đáng. Xin Chúa đừng nhìn đến tội nặng nề của chúng con, để từ nay chúng con cố gắng lánh xa tội lỗi.
Câu: 32 – 38
Đức Giê-su chịu đóng đinh vào thập giá
32 Đang đi ra, thì chúng gặp một người Ky-rê-nê, tên là Si-môn; chúng bắt ông vác thập giá của Người. 33 Khi đến nơi gọi là Gôn-go-tha, nghĩa là Đồi Sọ, 34 chúng cho Người uống rượu pha mật đắng, nhưng Người chỉ nếm một chút mà không chịu uống. 35 Đóng đinh Người vào thập giá xong, chúng đem áo Người ra bắt thăm mà chia nhau. 36 Rồi chúng ngồi đó mà canh giữ Người. 37 Phía trên đầu Người, chúng đặt bản án xử tội viết rằng : "Người này là Giêsu, vua dân Do-thái." 38 Cùng bị đóng đinh với Người, có hai tên cướp, một tên bên phải, một tên bên trái.
Sức Chúa đã cạn kiệt, nhưng chẳng có ai vác đỡ Thánh Gía cho Chúa. Các môn đệ giờ đây lại trốn hết. Họ bỏ rơi Chúa hoàn toàn. Chúng bắt ông Simon vác đỡ Thánh Gía cho Chúa.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa yêu thương chúng con đến cùng, Chúa không đòi buộc chúng con phải đáp trả xứng đáng. Chúa không bắt các môn đệ vác đỡ Thánh Gía cho Chúa. Chúa ơi! Chúng con đối xử thật tệ bạc với Chúa, mà Chúa vẫn yêu thương chúng con. Chúng con không vác đỡ Thánh Gía, mà còn chất thêm Thánh Gía lên vai Chúa nữa. Chính chúng con đã bỏ mặc Chúa trong cuộc Thương Khó. Nhưng Chúa vẫn bằng lòng chấp nhận. Xin Chúa tha thứ cho chúng con những tội tệ bạc, vô tình với Chúa như vậy.
Câu: 39 – 44.
Đức Giê-su bị nhục mạ
39 Kẻ qua người lại đều nhục mạ Người, vừa lắc đầu 40 vừa nói : "Mi là kẻ phá được Đền Thờ, và nội trong ba ngày xây lại được, hãy cứu lấy mình đi ! Nếu mi là Con Thiên Chúa, thì xuống khỏi thập giá xem nào !" 41 Các thượng tế, kinh sư và kỳ mục cũng chế giễu Người mà nói : 42 "Hắn cứu được thiên hạ, mà chẳng cứu nổi mình. Hắn là Vua Ít-ra-en ! Hắn cứ xuống khỏi thập giá ngay bây giờ đi, chúng ta tin hắn liền ! 43 Hắn cậy vào Thiên Chúa, thì bây giờ Người cứu hắn đi, nếu quả thật Người thương hắn ! Vì hắn đã nói : "Ta là Con Thiên Chúa !" 44 Cả những tên cướp cùng bị đóng đinh với Người cũng sỉ vả Người như thế.
Nhìn Chúa thật thảm thương trên Thánh Gía, ai nhìn thấy cũng phải động lòng, thương cảm. Thế mà biết bao nhiêu kẻ qua người lại, nhưng chẳng có ai nói một lời xót thương, an ủi tâm hồn Chúa. mà chỉ có những lời nhạo báng, sỉ nhục, thách thức Chúa, cả tên trộm cướp cũng nhục mạ Người nữa.
Chúa ơi! Đã nhiều lần chúng con nhìn lên Thánh Gía Chúa, thấy Chúa thật tội nghiệp, cô đơn, trần trụi, buồn thảm, đớn đau. Nhưng chúng con chẳng chút động lòng thương, chúng con không một lời an ủi, xót xa. Chúa chịu chết trên Thánh Gía vì yêu thương chúng con. Còn chúng con vẫn cười cợt, xa hoa, lạc thú, đam mê, hưởng thụ giữa thế gian. Chúng con cũng giống như họ, khiêu khích, nhạo báng, cười đùa dưới chân Thánh Gía Chúa. Chúng con như quân dữ, như các thủ lãnh đang hả hê, thỏa mãn mọi dục vọng ở thế gian khi Chúa vẫn ở trên Thánh Gía. Vẫn đau đớn, cô đơn, tủi nhục, và vẫn yêu thương nài xin Cha tha hết mọi tội lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu. Xin tha thứ cho chúng con. Xin Chúa đừng chấp tội chúng con. Xin Chúa ban cho chúng con một trái tim mềm mại, để chúng con yêu mến Chúa. Xin cho chúng con biết nhìn lên Thánh Gía với nỗi xót xa, thương cảm, để chúng con vượt thắng được mọi yếu đuối của bản thân, và không làm cho Chúa đau đớn buồn phiền hơn nữa vì tội lỗi chúng con.
Câu: 45 – 55 .
Đức Giê-su trút linh hồn
45 Từ giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ cả mặt đất, mãi đến giờ thứ chín. 46 Vào giờ thứ chín, Đức Giêsu kêu lớn tiếng : "Ê-li, Ê-li, la-ma-xa-bác-tha-ni", nghĩa là "Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con ?" 47 Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói : "Hắn ta gọi ông Ê-li-a !" 48 Lập tức, một người trong bọn chạy đi lấy miếng bọt biển, thấm đầy giấm, buộc vào đầu cây sậy và đưa lên cho Người uống. 49 Còn những người khác lại bảo : "Khoan đã, để xem ông Ê-li-a có đến cứu hắn không !" 50 Đức Giê-su lại kêu một tiếng lớn, rồi trút linh hồn. 51 Ngay lúc đó, bức màn trướng trong Đền Thờ xé ra làm hai từ trên xuống dưới. Đất rung đá vỡ. 52 Mồ mả bật tung, và xác của nhiều vị thánh đã an nghỉ được trỗi dậy. 53 Sau khi Chúa trỗi dậy, các ngài ra khỏi mồ, vào thành thánh, và hiện ra với nhiều người.
Nhìn lên Chúa Giêsu trong cơn hấp hối. Chúa chết trong nỗi cô đơn, không ai an ủi Chúa, không ai giúp đỡ Chúa lúc cùng cực này. Những môn đệ yêu dấu cũng chẳng có ai. Lời của Phêrô như vẫn còn bên tai Chúa. “Dầu có chết con cũng không chối bỏ Thầy. Các môn đệ cũng nói như vậy.” Thế mà giờ đây, lúc này Người cần các môn đệ biết bao, thì họ lại trốn hết. Người khao khát một chút tình yêu thương, một lời khích lệ, an ủi, một tâm hồn cảm thông, chia sẻ, nhưng chỉ như vô vọng. Những lời hoan hô, ca tụng, tôn vinh của dân chúng khi Người giảng dạy, chữa lành, và ban lương thực cho họ ăn, bây giờ sao chẳng có ai, họ đâu cả rồi. Tâm hồn Chúa rơi vào nỗi cô đơn, trống vắng khủng khiếp trong cơn hấp hối. Người kêu lớn tiếng. Phải chăng Chúa đang dùng hết hơi sức cạn kiệt cuối cùng để gào lên cùng Chúa Cha. “Lạy Thiên Chúa. Lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con.” Chúa ơi! Chúng con không thể nào cảm nhận được hết nỗi lòng của Chúa. Vì Chúa quá yêu thương thế gian mà không được đáp trả. Nhưng Chúa vẫn cứ yêu. Chúa yêu thương vô điều kiện. Gìơ đây tình yêu đã trọn. Chúa chết cô đơn, tủi nhục. Xin cho chúng con được cùng chia sẻ một chút nào nỗi thống khổ của Chúa trong giờ cầu nguyện này.
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|