Thánh Phêrô thật là yếu đuối nếu không nói là hèn hạ,vừa mới tuyên xưng đó,mới mạnh mẽ đó."dù cho mọi người có bỏ Thầy,thì con cũng không bao giờ như thế".Ấy vậy mà,Phêrô lại sợ những lời nói của các cô gái trong hội đường,mà ta biết là thời đó lời nói của phụ nữ chẳng ai thèm để ý tới,vì phụ nữa thời Chúa Giêsu là lớp thấp kém nhất trong xã hội.Thế mà Thánh Nhân lại khăng khăng chối Thầy mình chỉ vì các cô gái:"cả ông nữa,ông cũng là người đi cùng ông Giêsu ấy".
Ôi!!lúc này Thánh Nhân chẳng còn biết đâu là đúng sai nữa,cứ mặc nhiên mà chối Thầy,cho tới khi nghe tiếng gà gáy...thì mọi việc đã xảy ra rồi.Ngài khóc lóc thảm thiết cho tội lỗi của mình,cho sự hèn yếu của mình,nếu Giuđa đã phạm tội bán Thầy,thì Thánh Nhân cũng phạm cái tội chối Thầy cũng cùng 1 loại với nhau cả thôi.Nhưng nếu Thánh Nhân cũng xử sự nông nổi như Giuđa thì có lẽ,Giáo Hội ta sẽ không có trụ cột là Ngài rồi.Và cái tuyệt vời ở Thánh Nhân là đã hối hận,đã cầu xin Chúa tha thứ tội lỗi và Ngài dùng lòng nhiệt thành,sự trung thành của mình mà sửa đổi bản thân mình.Khác hẳn với Giuđa,ông cũng biết lỗi đấy,cũng hối hận đấy,nhưng ông lại không biết cậy dựa vào sự tha thứ của Thầy mình,mà bỏ ra đi làm theo lời ma quỷ Kinh Thánh chép lại:"Ông ra đi tự tử".
Thánh Phêrô đã không như thế,Ngài đã biết cậy dựa vào lòng tha thứ và sự yêu thương của Chúa để tiếp tục sống,và cống hiến cuộc đời mình cho Chúa,bằng chứng là Ngài đã thành đá tảng trụ cột của Giáo Hội,là vị Giáo Hoàng tiên khởi trong lịch sử Giáo Hội.
Mỗi người chúng ta,trong tâm tình Tuần Thánh này,cũng hãy biết thống hối,quay về với Chúa và cậy dựa vào sự tha thứ không bờ bến của Thiên Chúa mà thay đổi cuộc đời mình,như Thánh Phêrô thuở xưa vậy.