|
ĐÓN NHẬN TÌNH YÊU ( RA ĐI ) Chúng tôi đã biết được Tình Yêu và tin tưởng vào Tình Yêu.
Ký giả: Thưa các bạn, Trước hết, tôi xin các bạn thứ lỗi cho sự xuất hiện của tôi nơi đây, ngày hôm nay. Tôi biết các bạn quý giờ phút gặp gỡ này, nhưng khi các bạn biết lý do vì sao tôi đến, các bạn sẽ vì yêu thương mà thông cảm và chấp nhận. Tôi xin trình bày lý do đó.
Tôi là một ký giả Ki-tô giáo. Tôi đã đọc các sách Phúc-Âm nhiều lần, nhưng thú thật là tôi không hài lòng... có lẽ Mát-thêu, Mác-cô, Lu-ca rất hấp dẫn cho những người đương thời, họ nói đúng đối tượng của mình, đúng ngôn ngữ và tập quán của thính giả, nhưng với bây giờ thì hết thích hợp rồi. Tôi biết đấy chỉ là một nhận định chủ quan, nhưng đó là điều tôi phải tự thú nhận nếu muốn thành thật với chính mình.
Thưa các bạn, thế đó... những đồng nghiệp Mát-thêu, Mác-cô của tôi đã tỏ ra xuất sắc, nhưng thời của họ đã qua rồi... nếu Lu-ca hài lòng với Mát-thêu, Mác-cô thì ông đã không tìm tòi lục lọi để viết cuốn Phúc-Âm thứ ba. Và không đầy 30 năm sau những cuốn Phúc-Âm đó đã trở nên lạc hậu. Bằng chứng là Gio-an phải viết một cuốn mới để đáp ứng với môi trường mới, hoàn cảnh mới... Và từ thế kỷ thứ hai đến giờ không còn một Lu-ca, một Gio-an nào khác. 30 năm đủ cho thấy cần phải có một cuốn Phúc-Âm thứ tư, thế tại sao gần 2000 năm qua lại không thấy có một cuốn Phúc-Âm thứ năm ?
Tôi nghĩ đã đến lúc phải có một người trình bày về Đức Giê-su Ki-tô cho thời đại này, đã đến lúc phải có một cuốn Phúc-Âm thứ năm. Và nếu không có ai viết, thì tôi, tôi sẽ tự viết lấy. Tôi đã đọc rất kỹ các sách Phúc-Âm, viếng thăm các di tích, nghiên cứu các tài liệu Kinh Thánh... Thế nhưng, tôi vẫn thấy thiếu một cái gì. Đối với tôi, những thứ ấy chỉ là một kỷ niệm về một Giê-su Na-da-rét, và qua đó tôi chỉ thấy xác chết của Đức Ki-tô chứ không phải là một Đức Ki-tô Phục Sinh và Hằng Sống. Tôi ao ước được gặp những tài liệu sống để tôi có thể loan báo một Đức Ki-tô sống động cho thế giới hôm nay.
Tôi được biết các bạn là những người đã từng học hỏi để sống như Đức Ki-tô. Vì thế, hôm nay tôi đến xin phép để được phỏng vấn các bạn, tôi mong rằng sau cuộc gặp gỡ này tôi sẽ có được chất liệu và có thể khỡi sự cuốn Phúc-Âm của mình... Đó là lý do hôm nay tôi đường đột đến với các bạn.
Tôi nhờ các bạn cho tôi biết về những nhân vật Phúc-Âm, những biến cố Phúc-Âm, nhưng không phải là kể lại các cuốn Phúc-Âm, vì tôi đã đọc rất kỹ rồi. Mong các bạn sống lại những nhân vật và những biến cố đó. Trước tiên, tôi xin được phỏng vấn một Tông Đồ... Tông Đồ nào bây giờ nhỉ ? thôi, bắt đầu từ chữ A vậy... An-rê, phải rồi, An-rê cũng là vị Tông Đồ đầu tiên...
Xin mời một bạn nhập vai An-rê cho tôi phỏng vấn... ai cũng được, xin mời... các bạn khiêm tốn quá, thôi cho phép tôi chỉ định vậy, xin mời anh...
Một tiếng nói: K..., lên đi !...
Ký giả: Xin mời anh !
Anh K. : Không ! Xin mời ai khác, tôi không biết đóng kịch.
Ký giả: Xin anh yên tâm, tôi không yêu cầu anh đóng kịch, tôi chỉ xin anh sống lại vai An-rê với tâm tình của anh hiện tại.
An-rê: Thế thì tôi lên, nhưng tôi báo trước là không có gì hay ho đâu đấy nhé !
Ký giả: Xin anh cho biết sơ lược về tên tuổi và hoàn cảnh gia đình.
An-rê: Tôi tên là K..., 23 tuổi, sinh viên trường...
Ký giả: Xin anh sống lại con người An-rê Tông Đồ tiên khỡi, không phải là K..., học ở trường... mà là một An-rê, 23 tuổi, làm nghề chài lưới ở Galilê... anh cho biết về anh em bạn bè.
An-rê: Tôi có một người anh tên là Si-mon Phê-rô và một người bạn thân tên là Gio-an, cũng làm nghề chài lưới.
Ký giả: Đúng rồi, cám ơn anh, anh hãy cho biết về lần đầu tiên anh gặp Đức Giê-su.
An-rê: Lúc ấy, nhằm vào mùa biển động, chúng tôi nghỉ việc nên tôi và Gio-an đến tĩnh tâm với thầy chúng tôi là Gio-an Tẩy Giả... sáng hôm đó, thầy tôi đang giảng về Đấng Mê-si-a thì bỗng dừng lại, hướng về một người mới đến và nói: “Đây là Chiên Thiên Chúa”. Chúng tôi thấy chàng ấy chẳng có gì là uy phong lẫm liệt như hình ảnh của một vị tướng lãnh, một đấng giải phóng Ít-ra-en...
Ký giả: Chắc là anh đã thất vọng ?
An-rê: Không hẳn như vậy, nhưng anh hiểu đó... chúng tôi không trông chờ một Đấng Mê-si-a như thế, tuy nhiên chúng tôi tin tưởng ở thầy Gio-an của chúng tôi...
Ký giả: Rồi anh làm gì ?
An-rê: Tôi và Gio-an, bạn tôi, rủ nhau đến tiếp xúc với chàng.
Ký giả: Sao anh lại gọi Đức Giê-su là chàng ? Đó chẳng phải là Thầy của anh sau này đó sao ?
An-rê: Đúng vậy, nhưng lúc tôi mới gặp thì Thầy Giê-su có vẻ là một ông anh dễ thương và còn trẻ, đáng yêu hơn là đáng kính. Chàng còn trẻ hơn nhiều anh chị thanh niên ở đây cơ mà, chỉ hơn tôi vài tuổi.
Ký giả: Tôi hiểu, xin anh kể tiếp.
An-rê: Tôi và Gio-an đi theo, bỗng chàng quay lại gợi chuyện trước. Chàng hỏi: “các bạn tìm gì ?” chỉ có thế thôi và bỗng dưng chàng trở nên đáng kính. Chỉ một câu hỏi chân tình và cởi mở thoát ra từ đôi mắt chan chứa tình yêu hơn là từ môi miệng. chúng tôi trả lời: “Thưa Thầy, Thầy ở đâu ?” Sau đó, Ngài đã đưa chúng tôi đến chỗ Ngài ở và chuyện trò với chúng tôi như những kẻ thân tín... Thời giờ đi qua mà chúng tôi không hay, lúc chúng tôi đứng dậy thì mới biết rằng đã 4 giờ chiều.
Ký giả: Anh làm như là tiếng sét ái tình không bằng !
An-rê: Không, ngược lại mới đúng. Tôi đã từng nghe nói đến tiếng sét ái tình, hình như trong ái tình có cái gì rộn ràng say đắm pha lẫn lo âu, nỗi lo âu vì sợ không chiếm hữu được người mình yêu. Nhưng khi gặp Thầy Giê-su thì tất cả trở nên giản dị, thoải mái và bình an... làm sao tôi có thể tả cho anh được cái nhìn, nụ cười, giọng nói của Thầy tôi nhỉ ?
Ký giả: Tôi hiểu được phần nào, khi nhìn vào cặp mắt của anh... Thế là anh bỏ tất cả để theo Ngài ?
An-rê: Đâu có, làm gì có ai có thể theo Ngài nếu không được Ngài trực tiếp mời gọi. Sức tôi là bao mà có thể tự ý theo Ngài. Tôi trở về mà lòng thì ở lại.
Ký giả: Nhưng anh là một Tông Đồ kia mà ? |
|