|
An-rê: Đúng vậy, Ngài đã gọi tôi. Một hôm Ngài đã đích thân đến bờ hồ Ga-li-lê. Ngài đã cho chúng tôi đánh một mẻ cá thật lớn, rồi bảo chúng tôi theo Ngài ?
Ký giả: Anh đã theo Ngài ba năm, có bao giờ anh tự hỏi vì sao Ngài đã gọi anh không ?
An-rê: Vì sao Ngài đã gọi tôi ư ?... vì sao ? Thú thật là tôi không biết... nhưng tôi có thể trả lời bằng một câu hỏi được không ?
Ký giả: Anh tránh né vấn đề. thôi được, anh cứ hỏi đi.
An-rê: Anh đã gặp nhiều người... anh cho biết xem có người nào đã gặp gỡ Ngài mà không nghe tiếng Ngài gọi bằng cách này hay bằng cách khác không ? anh chẳng hạn, anh được thôi thúc để viết một cuốn Phúc-Âm... anh cũng được gọi đấy chứ ? tôi không nghĩ rằng chỉ có những Tông Đồ mới được Ngài gọi, mà là tất cả mọi người...
Ký giả: Cám ơn anh An-rê... anh đã làm cho tôi thấy rõ vấn đề hơn... nhưng tôi nghĩ anh hơn chúng tôi ở chỗ anh đã đáp trả.
An-rê: Đáp trả... cũng là một ơn cho không, anh à. Tôi chẳng có công gì, bất cứ người nào đã gặp được Ngài, thực sự gặp được Ngài, thì không thể nào không đáp trả.
Ký giả: Nói chuyện với anh thật là thú vị, tôi muốn biết rõ hơn về Thầy anh. Xin anh kể cho tôi nghe những việc Ngài làm, những lời Ngài nói.
An-rê: Thưa anh, anh đòi hỏi tôi làm một điều mà chính Ngài không nỡ đòi hỏi nơi tôi... Tôi không biết nói thế nào... Đứng trước Ngài tôi chỉ thấy mình bất lực... Tôi không thể đáp ứng yêu cầu của anh. Đó là điều làm tôi ray rứt... nhưng này nhé, người bạn của tôi là Gio-an ấy mà, anh ấy nói năng lưu loát hơn tôi, anh ấy có thể trả lời cho anh... ( nói với cộng đoàn ). Có anh em nào lên đây giúp tôi đi...
Ký giả: Thưa các bạn tôi xin mời một bạn làm Gio-an... Xin một người xung phong.
Có 2 người đưa tay: Tôi, tôi...
Ký giả: Cám ơn các bạn, một người thôi... Mời bạn lên đây.
An-rê: Xin giới thiệu Gio-an.
Ký giả: Hân hạnh được tiếp xúc với anh. Tôi đã được biết ít nhiều về người Môn Đệ Chúa yêu.
Gio-an: Tôi đã nghe anh nói chuyện với anh An-rê, tôi muốn nói lên lý do Ngài đã gọi chúng tôi: Đó là vì yêu thương !
Ký giả: Anh hiểu cho, anh Gio-an à, tôi không muốn nói đến chuyện tình cảm ! điều tôi muốn ghi là sự kiện. ở thời đại chúng tôi, vấn đề chính yếu là đánh giá một sự kiện một cách khách quan. Một sự kiện xét dưới khía cạnh tình cảm, sẽ làm sai lệch mọi sự.
Gio-an: Tôi đâu có nói với anh chuyện tình cảm. Khi Thiên Chúa yêu chúng ta đến độ ban Người Con độc nhất của Ngài nhập thể và chết cho chúng ta, thì đó không còn là một vấn đề tình cảm: đó là Tình-Yêu-Đã-Trở-Nên-Xác-Thịt.
Ký giả: Anh thật là một người độc đáo, anh Gio-an à. Từ ngữ anh dùng thật là kêu. Tôi rất thích một số câu của anh. Ví dụ: ”và Ngôi lời đã trở nên xác thịt và ở giữa chúng ta”... hoặc ”Ai không yêu thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là Tình yêu”, v.v... Nhưng anh nhớ cho là có một khoảng cách gần 20 thế kỷ giữa anh và chúng tôi. Những con người ở thời đại này đòi hỏi những cái gì cụ thể, những cái gì cân, đo, đong, đếm được, còn tình yêu, nhất là thứ tình yêu mông lung xa vời như anh nói, là một cái gì trừu tượng. Không ai sờ mó được tình yêu, không ai nhìn thấy được tình yêu. Quan niệm của chúng tôi là không có tình yêu; chỉ có những con người yêu nhau hoặc ghét nhau mà thôi... ”tình yêu hay tình ghét”, những ký giả chúng tôi không có quyền đề cập đến.
Gio-an: Có thể tôi không giúp anh được gì cả. Nhưng đối với tôi tình yêu không phải là cái gì trừu tượng, tình yêu chính là sự sống. sự sống đó, chúng tôi đã từng nghe tận tai, đã từng thấy tận mắt, và tay chúng tôi đã sờ đến... Vâng, một tình yêu đã ăn, nói, đi, lại... một tình yêu đã bị bắt bớ, đánh đập, chết bêu thây trên Thập Giá... tôi không thể gọi đó là một cái gì trừu tượng.
Ký giả: Trong thực tế, anh đã thấy Giê-su Na-da-rét. Anh đã đụng chạm đến Giê-su và chính con người đó đã ăn, ở, đi, lại... Anh là một con người quá nhiều tình cảm, anh Gio-an à.
An-rê: Anh ký giả à, Gio-an là bạn thân nhất của tôi, tôi có thể nói với anh là Gio-an không phải là một người nhiều tình cảm, theo nghĩa của anh. Thầy chúng tôi đã gọi hai anh em Gia-cô-bê và Gio-an là ”những-đứa-con-của-sấm-sét”. trong nhóm mười hai người của chúng tôi, nếu có một người ít ”tình cảm” nhất, có lẽ đó là Gio-an. Ngày Thầy chúng tôi bị đóng đinh, chỉ có một mình Gio-an dám đối diện với những cặp mắt chế nhạo và căm thù của đám đông và đứng dưới chân Thập Giá.
Một phụ nữ: Nhưng tại sao phải phủ nhận tình cảm. Con người là lý trí và tình cảm, và tình cảm cũng có những lý lẽ của mình. Tôi đã có kinh nghiệm rằng trái tim có mãnh lực hơn khối óc.
Ký giả: Xin chị cho biết chị là ai ?
Sa-lô-mê:Tôi là Sa-lô-mê, mẹ của Gio-an và Gia-cô-bê.
Ký giả: Xin lỗi bác, xin bác cho biết kinh nghiệm của bác...
Sa-lô-mê:Ngày hai con tôi bỏ nhà ra đi, tôi rất lo lắng. Anh còn trẻ và là một người nam, chắc anh không hiểu được trái tim của người mẹ... Tôi cũng đã bỏ tất cả để theo các con, xem Người đã lôi cuốn chúng là ai ? Tôi đã được chứng kiến bao nhiêu việc lạ lùng và tôi tin rằng người đó sẽ làm vua chúng tôi. Anh phải thấy được uy quyền của Ngài, phong cách của ngài anh mới hiểu...
Ký giả: Thưa bác, tôi tin điều bác nói. Tôi không được thấy tận mắt, nhưng tôi đã nghiên cứu các tài liệu về Giê-su Na-da-rét và tôi biết ảnh hưởng của Người. À, mà có lần bác đã đến xin cho mấy con bác được làm người... thân cận của Giê-su, phải không ạ ?
Sa-lô-mê:Đúng vậy, tôi biết có nhiều người đã cho rằng tôi bon chen, ham hố địa vị cho con... để qua đó tìm cho mình một chút vinh dự... Tôi không biết cách đánh giá đó có chính xác không. nhưng anh hiểu: đối với tôi, Giê-su Na-da-rét, ban đầu, chỉ là một người xa lạ; chỉ có hai con tôi là có ý nghĩa... tôi đến gặp Giê-su không phải vì Giê-su, mà vì con tôi. Nhưng khi tiếp xúc với Ngài xong thì chính tôi cũng đã hiểu thế nào là tình yêu mà con tôi từng nói đến. Ngài là một con người không bao giờ thuyết phục ai... Mọi lời nói việc làm chỉ là tình yêu đầy ắp nên tuôn trào. Vì thế tôi đã cùng các con đi theo Ngài trên khắp các nẻo đường, và ở gần Ngài cho đến phút cuối cùng dưới chân Thập Giá.
Ký giả: Nhưng thưa bác, rốt cuộc, Giê-su Na-da-rét không lên ngai vàng mà lại lên Thập Giá, bác có thất vọng không ?
Sa-lô-mê: Không anh à, Ngài đã sống lại... Nhưng giả như Ngài không sống lại, thì đối với tôi, như thế cũng đủ rồi. Tôi đã biết được và đã tin tưởng ở tình Yêu.
Ký giả: Hình như gia đình bác nhắc tới Giê-su thì chỉ có hai chữ đó: Tình yêu, Tình yêu...
Sa-lô-mê:Đúng như vậy anh ạ. Nếu anh hiểu, biết, tin và sống hai chữ đó thì anh đã biết rất nhiều về Giê-su, còn nếu không chấp nhận hai chữ đó thì anh có đọc hàng ngàn cuốn sách, có đi khắp cùng mặt đất, thì anh cũng sẽ không khám phá được gì cả.
Ký giả: Nhưng tình yêu làm cho con người có những ảo tưởng về cuộc sống. Nếu Giê-su tạo ra những ảo tưởng như thế... thì tôi cho đó là một sự chạy trốn. Tôi muốn để cho những con người của thế kỷ hôm nay can đảm đối diện với cuộc sống, tôi không muốn đánh lừa họ.
Sa-lô-mê: Không đâu anh ạ. Tôi không còn ở lứa tuổi mười tám đôi mươi để có một ảo tưởng về tình yêu. Tôi đã cưu mang hai con tôi, tôi đã làm tất cả những gì có thể làm được cho chúng. tôi đã đau đớn khi chúng chào đời và quặn thắt hơn khi chúng bỏ tôi mà theo Giê-su... không anh ạ, tình yêu đối với lứa tuổi chúng tôi không phải là một trái chín ngọt bùi. Tình yêu là một đòi hòi gắt gao. Nhưng Giê-su đã là một tình yêu như thế, ngay từ giờ phút đầu tiên gặp Ngài, linh tính của một người nữ và tình yêu của một người mẹ báo cho tôi biết rằng Ngài sẽ phải trả một giá rất đắt. cái chết nhục nhã của Ngài không làm tôi thất vọng: đó chỉ là sự thể hiện tột đỉnh của tình yêu.
Ký giả: Nhưng Giê-su đã làm gì, tôi mong biết điều đó và cho tới giờ này tôi cũng chưa được kể lại. Xin bác... Xin hai anh... tôi rất thích Lu-ca, ông không nói đến những khái niệm, ông nói đến một người con ao ước trưởng thành. Ông kể lại dụ ngôn một người con muốn ra đi để tìm ý nghĩa cuộc sống một cách tự lập mà không lẩn quẩn ở xó nhà. anh ta không tự cho là đầy đủ với khu vườn nhỏ bé của người cha. Nhiều người gọi đó là ”đứa con hoang đàng”. Đối với chúng tôi, đó là người con không muốn bước theo con đường mòn, dù đó là con đường mòn trải gấm. Đó là người muốn đối diện với cuộc sống muôn màu ngoài kia, một người can đảm... một người biết rằng mình không thể trưởng thành khi chỉ sống dưới sự săn sóc của mẹ, dưới sự nâng đỡ của cha. Đó, Giê-su đã dạy như thế, và cũng báo trước rằng con người rất khó mà trung thành với tiếng gọi lên đường, rồi thế nào cũng bỏ cuộc, rồi cũng như chàng trai kia, cũng trở về với tình trạng lệ thuộc. Tôi muốn viết một sứ điệp mới cho những người lên đường mà không quay lại, không bao giờ quay lại. Chẳng phải Ngài đã phán rằng: ”Ai tra tay vào cán cày mà còn quay lại thì không xứng đáng với Ta” và ”Kẻ đến với Ta mà không ghét cha mẹ vợ con và cả mạng sống mình ắt không thể làm môn đồ của Ta”.
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|